Đạo sĩ ngồi trên tường thành, dùng hai chân tùy ý thả xuống đong đưa cười hỏi:
"Ngươi không định ra tay sao, nếu thừa cơ hấp thu tên đạo sĩ giả kia thực lực chắc chắn tăng lên không ít."
Nguyên Thiên Y đưa mắt nhìn về phía chiến trường, chỉ thấy một thanh đại kiếm từ trên thiên không hạ xuống đánh về phía đạo sĩ giả, tiếp đó là một người khổng lồ được cấu tạo bởi bùn đất từ phía dưới toà thành chồi lên dùng tay không tiếp lấy thanh đại kiếm, đại kiếm rất nhanh đâm xuyên phòng hộ rồi đánh về phía đạo sĩ, tiếp đó là phù văn được bao phủ khắp toà thành, sáng ngời.
Hắn không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn chiến cuộc biết hoá, nhưng trong tâm hồ thì ầm ầm gợn sóng, thiên ma đang cố gắng phá phong mà ra, nhưng phong ấn Nguyên Thiên Y vẫn lù lù bất động, không có bất kỳ dấu hiệu sức mẻ nào.
Thiên ma liên tục gầm thét về phía bầu trời, phần trên của tâm hồ:
"Mau thả ta ra, bằng không thì cả hai cùng c·hết đi, dù sao cũng c·hết không bằng c·hết chung cho vui."
Nguyên Thiên Y cảm thấy không ổn, hắn phân một hạt tâm thần tiến về phía tâm hồ chấn áp thiên ma, hắn vận chuyển linh lực một đen một trắng hai trận nhãn của phong ấn trậm rãi xoay tròn, văn vận tiêu hao càng lúc càng nhiều, hắn quyết định gia tăng tốc độ mài c·hết thiên ma, tuy rằng rất nguy hiểm, rất có khả năng thiên ma ngìn ra sơ hở mà thoát khốn.
Linh lực tiêu hao rồi lại bổ xung liên tục, làm cho phẩm chất cũng như số lượng linh lực của hắn đang dần tăng lên, một phần công lao là nhờ sự chuyển hoá của văn vận.
Văn vận trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, thì hắn nhanh chóng tập chung vào quang cầu mà thành hoàng để lại, không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn dùng lực bóp nát quang cầu làm cho văn vận tản mát khắp nơi bên trong tâm hồ, phong ấn đang thả chậm tốc độ xoay chuyển, khi nhận được văn vận như được bổ xung năng lượng thì điên cuồng vận hành.
Thiên ma đang bị phong ấn liên tục tiếp nhận văn vận mài mòn thì liên thanh gào thét:
"Tiểu tử ngươi phải c·hết..."
Nó âm thầm cởi bỏ thuật pháp che dấu thiên cơ, làm cho sự hiện diện của bản thân tiết lộ ra ngoài, đang chiến đấu kịch liệt đạo sĩ giả cùng với thiếu nữ đồng loạt nhìn về một phía, bọn hắn quay đầu nhìn về phía tường thành, nơi đó có mỗi Nguyên Thiên Y đứng trên tráng tràn đầy mồ hôi, đạo sĩ kia đã sớm biến mất.
Đạo sĩ giả khi cảm ứng được tu vi của đối phương thì khuôn mặt lộ ra nét vui mừng, hắn nhanh chóng lau về phía Nguyên Thiên Y, không phải để cầu cứu hay cần trợ giúp mà định một hơi nuốt hết đối phương, chỉ cần như vậy thì hắn có thể đánh phá cái này hạng chế, tu vi tiến thêm một bước nữa lúc đó, con nhãi áp chế hắn từ nãy đến giờ phải c·hết.
Thiếu nữ thấy không ổn thì từ một cái túi bên hông lấy ra một miếng ngọc thạch, bên trên khắc lấy hình ảnh một con bạch long đang uống lượn, tuy rất không cam tâm giờ phút này sử dụng, nhưng thiếu nữ vẫn cắn môi làm cho bờ môi căng mọng ấy chảy ra một ít tiên huyết, rồi nhanh chóng dùng tay lấy vệt máu ấy dán lên ngọc thạch, miệng liên tục niệm lấy pháp quyết, lớn tiếng quát to:
"Thỉnh Thần Long Quay Đầu."
Bạch long trong ngọc thạch như được sắc lệnh, trở nên sinh động uốn lượng, linh khí bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ tập vào ngọc phù, linh lực trong cơ thể thiếu nữ điên cuồng tiến vào ngọc phù làm cho bạch long thức tỉnh.
Bộ vẫy của bạch long càng lúc càng sáng ngời không còn ảm đạm như lúc ban đầu, một tiếng long ngâm gầm thét làm chấn động cả thương khung, bạch long thoát khỏi ngọc phù lao về phía đạo sĩ giả, còn thiếu nữ thì lại vận dụng linh lực dồn vào một kiếm đánh về phía Nguyên Thiên Y.
Đạo sĩ giả khi nghe thấy tiếng long ngâm thì cảm thấy toàn thân mát lạnh, hắn không tự chủ được quay đầu lại thì thấy một cong bạch long phô thiên cái địa lao về phía hắn, đạp sĩ giả cảm thấy nguy cơ kịch liệt, một chiêu này ngang ngửa với kim đan cảnh một kích, hắn cảm thấy nếu chính diện đối cứng một kích này thì bản thân c·hết là cái chắc.
Đạo sĩ giả nhanh chóng thiêu đốt lấy tiên huyết cùng thọ nguyên, nguyên bản đang tuổi đôi mươi đạo sĩ cấp tốc già nua, thân thể dần dần khô quắt xuống chỉ còn da bọc xương.
Trước mặt đạo sĩ giả ngưng tụ ra một tấm thuẩn, ý đồ chọi cứng một kích này, vì hắn biết tránh không thoát khí cơ của bản thân bị bạch long nhầm vào, tránh không được, nó sẽ mãi đuổi theo cho tới khi đánh chúng mục tiêu.
Bạch long lao đến, nó vương đầu lên dùng móng vuốt trảm vào tấm thuẩn làm cho tấm thuẩn xuất hiện vết rách, đạo sĩ giả sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu, sau đó toàn thân lao lên không trung thân thể bay lượn một vòng, về quay đầu lại tập chung vào đạo sĩ, thân hình nó thẩn tấp từ trên không chung lao xuống, bạch long chậm rãi há to miệng chứa đầy răng nanh sắc nhọn ra, khi đạo sĩ giả nằm trọn trong miệng của bạch long thì nó dùng sức cắn lấy một hơi nuốt đạo sĩ giả vào trong bụng, thân hình bạch long tiêu tán đạo sĩ giả cũng không thấy đâu, chỉ để lại tại chỗ một cái hố to do cú táp khi nãy của bạch long.
Cùng lúc đó kiếm khí nhanh chóng hướng Nguyên Thiên Y lao đến, hắn chỉ thấy một vệt kiếm quang cắt ngang bầu trời hướng mình tập chung đánh tới, hắn biết nếu bản thân không làm gì lãng một kích này chắc chắn c·hết, giờ phút này hắn không còn quan tâm chấn áp thiên ma nữa, mà rút lại toàn bộ tâm thần huy động hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, linh lực toàn thân hắn sôi trào dồn dập về một phía ngưng tụ ra một thanh kiếm quang, kiếm quang nhanh chóng dung nhập vào kiếm gỗ của hắn, hắn vận dụng kiếm chiêu thứ mà bản thân hắn tự mình lĩnh ngộ, chiêu gọi "lưu giang".
Hắn quyết định không ngưng tụ phòng ngự, vì trước sao gì cũng c·hết chỉ bằng c·hết oanh liệt một chút, trước khi c·hết muốn trải nghiệm kiếm chiêu của phổ điệp tu sĩ là như thế nào.
Một dòng sông nhẹ nhàng thanh thoát từ thanh kiếm hắn tạo ra, dòng sông chậm rãi chôi nổi đến kiếm quang khi cả hay động vào nhau dòng sông dần dần vở nát, kiếm quang cũng phai nhạt rất nhiều, khoé miệng Nguyên Thiên Y tràn ra v·ết m·áu, đón đánh một kiếm kia, trước khi hắn kiệp mất đi ý thức khoé miệng hắn hơi nhếch một chút cười nói:
"Phổ điệp tu sĩ cũng chỉ như vậy."
Ý thức hắn mơ hồ chìm dần trong bóng tối không biết ngoại giới như thế nào, thiên ma đang cố gắng xâm nhập lấy ý thức của Nguyên Thiên Y với ý đồ điều khiển thân thể chốn thoát, vì nơi xa đánh ra một kiếm kia thiếu nữ đã ngã rụt trên đất, tùy còn lấy ý thức nhưng không còn tính nguy hiểm rồi.
Thiên ma đến gần tâm hồ thì vui mừng nói:
"Ha ha, cơ thể này rốt cuộc cũng về ta."
Hắn đang vui sướng cười, một chân đến gần tâm hồ thì một bàn tay khổng lồ từ trên trời hạ xuống đem hắn trấn áp trên mặt đất, đạo sĩ chạy trốn khi nảy đã trở về, hắn một tay đặt lên trán Nguyên Thiên Y yên lặng thì thầm gì đó không ai biết rõ, thiên ma thì lại nghe thấy tiếng nói của đối phương thì toàn bộ hắc khí bao quanh thân thể co rụt lại một đoàn, đạo sĩ mĩm cười rồi đứng lên nhanh chóng chốn xa trước khi đi hắn còn cẩn thận gia tăng một tần phong ấn lên thiên ma .
Đạo sĩ một bên đi đượng thuận tay hái lấy một nhánh cây vơ vơ thuận miệng vui cười nói:
"Cuộc sống tự do thật tốt quá thay, tiếc rằng có người sắp mất."
0