Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Nghi Lâm sư tỷ, cố lên

Chương 55: Nghi Lâm sư tỷ, cố lên


“Con mẹ nó, những lời lẽ đê tiện như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được hay sao?” Dương Hàn ở phía trên nghe thấy Trần Phương nói chuyện, trong lòng âm thầm chửi rủa.

Con mẹ nó, tiểu Nguyệt bên kia không ai để ý tới, lăn lóc khổ sở, đến miệng ngươi lại thành rất tốt.

Cho dù là ép buộc giao dịch, ngươi cũng phải có chút thành ý đi.

Mà Nghi Lâm sau khi nghe Trần Phương nói xong, nàng cúi đầu lặng im không nói, trong mắt có ánh lửa nhảy lên, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dương Hàn trong lòng hò hét, Nghi Lâm sư tỷ, cố lên, ngươi tốt nhất kiên trì một chút. Ngươi đem cái gì cũng nói ra, liền cũng là lúc tử kỳ của ngươi cũng đến.

Loại này tình tiết, Dương Hàn hiểu rất rõ.

Cũng may, để cho Dương Hàn thở một hơi, Nghi Lâm rốt cuộc cũng mở miệng từ chối:

“Sư huynh, công pháp ta lúc nào cũng có thể giao cho ngươi. Nhưng ta muốn thấy tiểu Nguyệt, cùng nàng một chỗ, ta sẽ yên tâm.”

“Hừ, đừng được voi đòi hai bà trưng. Tiểu Nguyệt chỉ là một đứa con nít, nơi này là nơi nào, làm sao có thể mang nàng đến bên này? Nghi Lâm sư muội, ngươi cũng biết, ta đã gom gần đủ Huyết Sát Tích, có thể rời khỏi Huyết Sát Cốc bất cứ lúc nào. Khi đó, công pháp Tinh Nguyên Cảnh đối với ta cũng sẽ cực thấp hạ xuống giá trị, đến lúc đó…hắc hắc, mong rằng sư muội suy nghĩ lại một chút. Ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này, bảy ngày sau đó ta sẽ trở lại. Khi đó hi vọng sư muội cho ta một câu trả lời chắc chắn.” Trần Phương một bộ ăn chắc Nghi Lâm, lại nói tiếp.”Mà lại, nếu như sư muội tới lúc đó vẫn như thế cương quyết. Tin rằng tiểu Nguyệt cô bé kia, da thịt trơn mềm nhẵn bóng….hắc hắc hắc…”

Trần Phương giọng cười d·â·m tiện phát ra, làm cho những người bên cạnh cũng cười lớn theo, tiếng cười vang vọng cả không gian.

Mà sắc mặt của Nghi Lâm thì càng ngày càng tái nhợt.

“Ngươi…các ngươi…” Nghi Lâm sợ hãi lùi lại một bước, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.

Nàng biết, lấy tính tình đám người này, cho dù nàng có nói gì cũng vô dụng. Chi bằng để dành hơi sức.

Lấy tâm cảnh cùng hiểu biết của nàng, rõ ràng biết được một khi Trần Phương đạt được mục đích, kết quả của nàng sẽ chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Nàng ở nơi này từng thấy qua, những người này đi săn không được thứ gì, lại còn bị sát thú truy đuổi, trong đó có người một người bị trọng thương, liền bị những người trước mắt này làm thịt!

Dùng thịt ăn uống, dùng xương nấu canh!

Đây là cỡ nào tàn nhẫn độc ác sự tình, khiến cho nàng tâm linh nhận phải trùng kích cực lớn, mới không dám làm ra phản kháng sự tình, một mực dùng Tinh Nguyên Cảnh Pháp quyết cùng với Trần Phương dây dưa.

Nhất là gần đây, tên này vậy mà tu vi không những không thụt lùi mà càng thêm có chỗ tinh tiến, đối với Tinh Nguyên Cảnh Pháp quyết càng thêm bức thiết đạt được.

Trần Phương đối với Nghi Lâm uy bức lợi dụ đều đã thi triển đầy đủ, nhưng tất cả nàng đều vượt qua. Chỉ có tiểu Nguyệt bên kia mới thật sự là vảy ngược của nàng.

Nàng tuyệt đối không để tiểu Nguyệt gặp phải vấn đề gì.

Ánh lửa bập bùng, soi sáng lên gương mặt của Nghi Lâm, trong mắt ánh lửa nhảy nhót, vừa như giễu cợt, vừa như động viên an ủi nàng.

Ánh lửa muôn hình vạn trạng, cũng như dòng suy nghĩ của Nghi Lâm lúc này.

Đám người Trần Phương ăn uống no nê một phen, liền trực tiếp ai riêng phần nấy đi nghỉ ngơi.

Tiếng ngáy truyền đến, Nghi Lâm ở một bên không dám làm ra một tia lỗ mãng cử động.

Qua mấy giờ sau.

Cả đám lần lượt tỉnh ngủ, mới bắt đầu đem chiến lợi phẩm bắt đầu phân phát.

Tam cấp Hắc Sát Tê Ngưu để cho bọn hắn thật hưng phấn thật lâu.

Trần Phương hai bàn tay đầy máu, từ trong người của Hắc Sát Tê Ngưu tìm kiếm một hồi, cuối cùng mừng rỡ cười lớn móc ra một vật thể to gần bằng nửa người của hắn.

“Chúc mừng Trần sư huynh, Tam cấp sát thú, ít nhất cũng tinh luyện ra được ba giọt Huyết Sát Tích đi!”

Đám người tâm tình vui vẻ, hung hăng chúc mừng Trần Phương một phen.

Huyết Sát Thú sống trong loại này sát khí hoàn cảnh, từ khi sinh ra, lớn lên, ăn uống, hít thở… đều mang theo sát khí vào thân.

Bởi vậy tinh hoa huyết nhục có thể tinh luyện ra Huyết Sát Tích cũng không phải chuyện gì bí mật.

Chỉ có điều Tam cấp Hắc Sát Tê Ngưu toàn thân khổng lồ, tích lũy bên trong càng là kinh người, tinh luyện ra được ba giọt Huyết Sát Tích hoàn toàn là không thành vấn đề.

Nếu may mắn một chút, nói không chừng còn ra được bốn giọt.

Trần Phương cười ha ha, lớn tiếng nói:

“Các huynh đệ, ở đây ta chỉ lấy hai giọt. Một giọt bù đắp trước dó dùng Huyết Dẫn Tán thu hút Huyết Sát Thú ám toán đám người Đoan Mộc Duệ. Một giọt còn lại ta tự giữ lại dùng, còn lại nếu như tinh luyện được thêm Huyết Sát Tích, đem chia đều cho mọi người.”

“Trần sư huynh uy vũ!”

“Sư huynh đại nghĩa, một lần là sư huynh, mãi mãi là sư huynh.”

Đám người bên cạnh tung hô.

Nói đùa cái gì, người ta đều đã chia phần cho ngươi, tốn chút miệng lưỡi có là gì?

Bọn hắn không có chút nào keo kiệt lời nói, tận lực tán dương vị này Trần sư huynh.

Đáng tiếc bọn hắn từ vựng ít ỏi, chỉ có thể tung hô mấy câu, liền lộ ra lặp lại nghèo nàn từ ngữ, liền bắt đầu lu bù phân chia huyết nhục thu được.

Những thứ này tất cả đều là tài phú, không có ai ngại nhiều.

Chỉ có một ít đồ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, bị bọn hắn tùy ý vứt bỏ sang một bên.

Nếu là trước đây, bọn hắn nhất định đem n·ộ·i· ·t·ạ·n·g này rửa sạch sẽ, lại băm thịt, trộn huyết tươi, gia vị băm nhuyễn, hành lá, tiêu, tỏi, mắc khén… cho thật thơm, sau đó có thể gác bếp ăn dần, thậm chí còn có thể trao đổi cùng người khác, cũng là một bút thu nhập khả quan.

Nhưng hiện tại thức ăn đã quá nhiều.

Túi trữ vật cũng có giới hạn.

Những thức ăn này lại là đồ phi pháp, bọn họ chắc chắn không thể cùng lúc ra tay ở đại bản doanh, chỉ có thể trước tồn trữ lấy, lén lút hưởng dụng, chờ ngày nào đó cơ hội tới, liền đem sang tay đổi lấy thứ khác hữu dụng.

Nếu như công khai đem về, khẳng định bị Đoan Mộc Duệ để ý đến. Trừ khi Đoan Mộc Duệ bị đám Huyết Sát Thú kia cho làm gỏi.

Nhưng lấy người này năng lực, làm sao có thể dễ dàng lãnh cơm hộp nhanh như vậy, bởi vậy đề phòng cẩn thận là cực kỳ cần thiết.

Dưới tình huống này, làm sao còn để ý đến chút thức ăn thừa thải như n·ộ·i· ·t·ạ·n·g các thứ.

Nghi Lâm nép ở một bên.

Nơi đó có một cái nhũ đá, thẩm thấu ra chút nước. Nàng công việc thường ngày chính là ở nơi này hứng lấy nước.

Chờ đợi cho đám người Trần Phương phân chia chiến lợi phẩm xong, nàng sẽ đến nhặt nhạnh chút thức ăn thừa, lấy đó làm duy trì sinh cơ.

Dù bản thân từng tư thái hiên ngang, là thiên kiêu nội môn đệ tử, thì giờ phút này vẫn phải như thế chật vật sinh tồn.

Trần Phương đám người sau khi phân chia xong, cảm giác có chút khát nước, mỏi mệt, tiến hành nghỉ ngơi.

Thời gian này cũng chưa thể vội vàng trở về. Trước mắt cần ở đây trú ngụ chờ cho sóng êm gió lặng, qua mấy ngày lại trở về bên kia xem xét tình hình cũng không muộn.

Đây chính là Trần Phương ý nghĩ.

Ngược lại trước đem Huyết Sát Tích lần này thu hoạch được luyện chế phân phát một phen, đem nó thu thập bỏ trong người mới có thể yên tâm.

Chương 55: Nghi Lâm sư tỷ, cố lên