Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 56: Đá Cẩu Thăng Thiên
Dương Hàn lúc này tĩnh tọa, chậm rãi đem cơ thể trạng thái khôi phục đến đỉnh phong, đồng thời không quên lấy ra tài liệu tốt nhất tiến hành luyện chế Uẩn Khí Đan.
Đây là hoạt động hàng ngày, nhất quyết không thể quên lãng.
Quên một ngày liền thiếu đi một ngày. Đối với loại này mang tính then chốt hoạt động, Dương Hàn mỗi ngày dù cho đang làm bất cứ hoạt động gì cũng đều tạm ngưng lại, đem Đan dược cho luyện một lần, tâm trạng mới có thể thoải mái.
Nghe nói đám người Trần Phương còn ở lại đây chậm rãi co rút mấy ngày, Dương Hàn một bên luyện đan tu luyện.
Một ngày.
Hai ngày.
Dương Hàn đôi mắt đóng chặt đã lâu đột nhiên mở ra.
Nhìn nhìn hành trang, số lượng Cực Phẩm Uẩn Khí Đan hiện tại đã đến đến hai mươi ba viên, Thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm còn lớn hơn.
Đây đều là thành quả hắn tân tân khổ khổ luyện chế mấy ngày nay.
Tâm niệm động, đem bảng thuộc tính tra xét.
「 Tính danh: Dương Hàn 」
「 Tu vi: Cảm Khí Cảnh Hậu kỳ 0/20.000 」
「 Công pháp: Cảm Khí Quyết, Sát Cẩu Vô Hối Tiểu thành (0/5.000) 」
「 Hành trang: Cực phẩm Uẩn Khí Đan x23 Thượng phẩm Uẩn Khí Đan x32, Trung phẩm Uẩn Khí Đan x42 … {Ấn để xem toàn bộ} 」
「 Điểm kinh nghiệm: 2.512 điểm 」
Đem toàn bộ Cực Phẩm Uẩn Khí Đan dung luyện, chuyển thành kinh nghiệm.
「 Chúc mừng dung luyện Cực Phẩm Uẩn Khí Đan x23 thành công, nhận được 23.000 điểm kinh nghiệm!」
Không nói hai lời, Dương Hàn lập tức đem hai mươi nghìn điểm kinh nghiệm tăng lên tu vi.
Hiện tại đều đã lâm vào tình huống ngặt nghèo này, không đem tu vi lên Khai Linh Cảnh, Dương Hàn có chút không nắm chắc.
「 Tu vi diểm kinh nghiệm +20.000 」
“Ha ha, rốt cuộc cũng lên cấp, Tạo Hóa Bảo Rương ta đâu….ủa…là sao?” Dương Hàn nụ cười vui mừng đông cứng lại trên mặt.
「 Đing! Phát hiện ký chủ tâm pháp tu luyện không tương ứng đẳng cấp Khai Linh Cảnh, không thể tăng cấp tu vi. Hãy mau chóng tìm kiếm tâm pháp tu luyện tương ứng với đẳng cấp tiếp theo tiến hành học tập. 」
「 Tu vi: Cảm Khí Cảnh Hậu kỳ 20.000/20.000 [ Delay ] 」
Ơ vãi, còn có loại này sáo lộ? Lên cấp cần phải có tâm pháp tương ứng đẳng cấp?
Nói như vậy, cần có tâm pháp tu luyện tương ứng Khai Linh Cảnh, thậm chí sau này còn phải tìm công pháp Tinh Nguyên Cảnh, Đạo Cơ Cảnh…. Thậm chí càng cao, mới có thể lên cấp?
Đây là ông trời cảm thấy Dương Hàn hắn chướng mắt, muốn chơi hắn?
Hắn tân tân khổ khổ luyện đan hằng ngày, gom góp mãi mới có thể đủ điểm số. Đây đều là mồ hôi, nước mắt, từng chút từng chút một, trong đó gian khổ, càng là một loại tu hành, một loại rèn luyện tâm cảnh, sao có thể không du di cho chút đường tắt đây?
Dương Hàn âm thầm kêu khổ.
Biết rõ như vậy, lúc trước đem toàn bộ điểm nâng lên Sát Cẩu Vô Hối, có phải tốt hơn không?
Ài.
Nhìn nhìn hiện tại còn dư điểm số, quả quyết tăng lên Sát Cẩu Vô Hối.
「 Đing! Chúc mừng Sát Cẩu Vô Hối thăng cấp. 」
「 Sát Cẩu Vô Hối Đại Thành 0/100.000 」
「 Điểm kinh nghiệm còn lại: 512 」
Dương Hàn giật mình trố mắt nhìn điểm kinh nghiệm cấp tiếp theo của Sát Cẩu Vô Hối.
Hắn mơ hồ cảm thấy, loại tình huống yêu cầu khổng lồ điểm kinh nghiệm này, nếu như có thể đem Sát Cẩu Vô Hối tiến giai, hẳn là sẽ có kinh hỉ. Nói không chừng sẽ xuất hiện cái gì đó không thể tưởng tượng nổi chiêu số.
Chỉ có điều chuyện này tạm thời gác lại một bên.
Cảm giác trong cơ thể chảy xuôi một loại cảm ngộ, Dương Hàn ánh mắt càng phát ra sắc bén.
Nhưng sâu trong sự sắc bén này, còn có một cỗ sát phạt chi ý. Tựa như chỉ cần Dương Hàn một cái liếc mắt, sẽ có tự nhiên áp chế đối với thiên hạ ác cẩu vậy.
Duy nhất đáng tiếc chính là tu vi chưa thể đem tăng lên Khai Linh Cảnh, nếu không Dương Hàn sẽ càng thêm có tự tin đem tình huống trước mắt giải quyết, thậm chí tính toán kỹ một chút, không hẳn không có lực cùng với Trần Phương vật tay một trận.
“Nhị Cẩu Đản, căn cứ giao lại cho ngươi. Bình thường chịu khó ra ngoài quan sát một chút, nếu có biến cố, trực tiếp bóp nát đầu này Âm Ngư, ta Dương Ngư bên kia sẽ cảm nhận được, chạy tới ứng cứu.” Trần Phương lấy ra một miếng đá màu đen tuyền khắc hình một con cá chép bằng một ngón tay, đưa cho Nhị Cẩu Đản, đồng thời ánh mắt liếc nhìn Nghi Lâm.
Hai ngày thời gian đã đủ để bọn hắn nghỉ ngơi hồi sức, hiện tại là thời điểm thích hợp trở về bên kia, nhìn nhìn tình hình một thoáng.
Nhị Cẩu Đản gương mặt đầy rỗ nặng nề gật đầu, hiểu ý tiếp nhận lấy Âm Ngư. Gã biết biết ý tứ Trần Phương căn cứ chỉ là một phần, nhiệm vụ chính của gã chính là canh giữ Nghi Lâm sư tỷ. Đề phòng nàng làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Dù thực sự nàng đã không còn tu vi trên người, nhưng Trần Phương chính là lo lắng nàng làm ra chuyện gì liều lĩnh, một người chạy ra bên ngoài trốn đi, c·hết ở bên ngoài.
Dặn dò xong xuôi, một đám người cùng nhau rời đi.
Nhóm người Trần Phương rời khỏi nơi này khá lâu, Nhị Cẩu Đản đứng gác ở bên ngoài có chút nhàm chán, liền quay người đi vào trong động quật.
Nhị Cẩu Đản tu vi Cảm Khí Cảnh Trung kỳ, trước kia ở bên ngoài cũng chỉ là một cái nho nhỏ tiểu tạp dịch. Bởi vì trong lúc làm nhiệm vụ, đánh cắp vật phẩm của một vị nội môn đệ tử, bị ném đến nơi này.
Mặc dù thời gian chịu phạt chỉ có một tuần, nhưng lấy thực lực của y đến nay đã ở lại đây mấy năm, đều không có gom đủ Huyết Sát Tích để trở ra.
Tu vi yếu kém, thực lực không có, để cho hắn trải qua thật nhiều chuyện không đáng nhớ, cầu xin, khúm núm, giành giật…tất cả Nhị Cẩu Đản hắn đều từng làm.
Nhưng cuối cùng hắn phát hiện, những cường giả kia dù hắn làm thế nào, trước mặt bọn hắn, Nhị Cẩu Đản hắn vẫn là một con c·h·ó không hơn không kém.
Loại này ngẩn ngẩn ngơ ngơ cuộc sống không phải Nhị Cẩu Đản hắn mong muốn.
Hắn là người có mộng tưởng.
Nhìn vị sư tỷ nội môn thiên kiêu một thời hiện tại như con thỏ con yếu đuối trước mặt mình, Nhị Cẩu Đản phát giác bản thân vậy mà đạt được cực lớn thỏa mãn.
Cái gì thiên kiêu, cái gì cao lạnh tài năng, đều phải khúm núm trước mặt lão tử.
“Nghi Lâm sư muội, ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng còn một chút hi vọng. Tính tình Trần sư huynh ngươi cũng biết, có đôi khi có chút nóng nảy, nhưng nhân phẩm tuyệt đối có thể cam đoan. Gần đây đại bản doanh bên kia mới tới một cái biến thái đại ma đầu, người kia đối với nữ hài có hứng thú rất lớn, nghe nói cũng đã gặp qua tiểu Nguyệt… hắc hắc.” Nhị Cẩu Đản cười tà mị.
Hắn cùng những người ở đây thích nhất dạng này dọa dẫm vị này sư tỷ. Nàng điểm yếu chính là tiểu Nguyệt nữ hài kia, chuyện này bọn hắn đều biết. Đồng thời cũng không ngại chụp bô lên đầu tên Dương Hàn kia. Nghe Trần sư huynh nói kẻ này rất kiêu căng, còn nhục mạ đám người đi theo Trần sư huynh, đúng là không thể nhẫn nhịn.
“Ngươi không cần nhiều lời, ta tự có cân nhắc.” Nghi Lâm gương mặt lạnh như băng sương. Đối với Trần Phương nàng có chút e dè, nhưng đối với loại tiểu lâu la bu gió như Nhị Cẩu Đản, nàng dù sao cũng còn chút cốt khí, tự nhiên không có sắc mặt tốt.
Mà lại, Nghi Lâm biết rõ, mình hiện tại còn giá trị, chắc chắn đám này tiểu lâu la không dám đem mình làm thành thế nào.
Quả nhiên, nét mặt Nhị Cẩu Đản thoáng cái trở nên âm trầm khó coi.
“Rượu mời không uống muốn rượu phạt. Hừ! Trần sư huynh là kiên nhẫn, nhưng cái kia ma đầu đối với tiểu Nguyệt cũng sẽ không có như vậy kiên nhẫn, ngươi sớm muộn…”
Phốc! Hự!
Nhị Cẩu Đản nói chưa hết câu, đã cảm thấy dưới háng một trận bài sơn đảo hải v·a c·hạm, thân thể như t·ên l·ửa bay v·út lên không trung, cổ họng ngòn ngọt, há mồm phun ra thứ gì tựa như là trứng cút….
“Đá Cẩu Thăng Thiên!” âm thanh băng lãnh cùng lúc này vang lên trong tai Nhị Cẩu Đản.