Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Vì sao lạc lối.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vì sao lạc lối.


Điệp khúc du dương kéo theo xúc của người nghe, một số người không tự chủ được bản thân mà đung đưa theo lời ca tiếng nhạc.

*Đừng để ký ức đẹp của đôi mình khiến em sầu vương.

* Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy một kết cục khác.

Khí chất cao ngạo, tựa như băng tuyết công chúa.

Nhìn đám đông lúc này đã lặng yên không một tiếng động, Ninh Kỳ đột nhiên mỉm cười, lộ ra đôi núm đồng tiền.

“....”

Thân hình cao nhưng tỷ lệ vóc dáng thì cực tốt, bắp đùi thon dài, vòng eo con kiến, ngực hơi khuyết thiếu một chút nhưng cũng thuộc dạng xinh xinh vừa đủ xài. Nhan trị thì không cần phải nói, nàng được đặc cách vào thẳng Học Viện Văn Nghệ Điện Ảnh là vì khuôn mặt này.

Lúc hạnh phúc người ta nghe âm nhạc, lúc buồn đau người ta cảm nhận ca từ.

Đột nhiên Ninh Kỳ khựng lại, liếc liếc ánh mắt về phía khán giả bên dưới.

“Người anh em, đừng đùa, trên đời này còn có rất nhiều bài ngươi chưa từng nghe...”

*Anh đã thấy em khóc ngoài kia.

*Đáng thương tôi.

Mặc kệ đám đông là im lặng hay nhốn nháo, Ninh Kỳ hắn vẫn là nhắm chặt đôi mắt, tập chung hoàn thành bài biểu diễn của mình, thanh âm khàn khàn hoà với tiếng ghita trên tay hắn vang lên mạng đạm âm sắc đượm buồn.

Thiếu nữ nghe Ninh Kỳ đáp lời liền khẽ gật đầu, đứng đó không nói gì.

*Mải miết tìm một ý nghĩa.

(Trying to light up the dark?)

Mắt Phượng mày ngài, da trắng như Ngọc, ngũ quan hoàn hảo.

Theo tiếng đàn ghi ta đều nhịp gẩy, lời ca Ninh Kỳ cất lên vô cùng lạ lẫm, thanh âm trầm khàn của hắn mang đậm nét bị thương, khiến cho lòng người không hiểu sao thắt chặt lại.

Ở thế giới này không có Maroon 5, nghiễm nhiên bài hát này sẽ thành của hắn.

Không biết là bọn họ có nghe hiểu ý nghĩa của bài này hay không thì đối với họ đây là một màn trình diễn đầy cảm xúc, chạm đến trái tim của người nghe.

(Turn the page) (đọc tại Qidian-VP.com)

(Best laid plans

Ninh Kỳ đưa mắt nhìn quanh một vòng, theo như hắn để ý mấy ngày này thì nơi này vốn chẳng có ma nào lai vãng đến đây, phương viên mấy mét xung quanh gần như bỏ hoang, vậy nên hắn mới hay trốn ra ngoài này để hút thuốc.

*Sang trang mới.

Tựa như đang nhìn thấy một món bảo vật.

(Please see me reachin' out for someone I can't see)

*Phải chăng chúng ta đều là những vì sao lạc lối.

*Nắm chặt lấy tay anh, đoán xem ngày mai chúng ta sẽ tỉnh giấc ở chốn nào)

(And I thought I heard you out there crying)

Đột ngột, một dòng điện chạy lướt qua não bộ của hắn, bảng hệ thống xuất hiện dòng chữ thông báo hiện ra.

*Anh đã nghe thấy tiếng em gọi tên anh.

Nơi này so với sân trường nhốn nháo tựa như hai thái cực hoàn toàn khác biệt.

Con mẹ nó!

Chuẩn bị ấn xuống.

Nếu theo quy luật của hệ thống thì muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì hắn phải cưới cục băng này làm vợ?

Đừng đùa!!

Hát xong đoạn điệp khúc cuối cùng, Ninh Kỳ mới mở mắt ra, tay hắn ghì chặt lấy đàn ghi ta, miệng thở hồng hộc, đứng tắm trong ánh đèn sân khấu mà nhìn xuống bên dưới.

Cupid's demanding back his arrow)

(And I thought I saw you out there crying)

(Take my hand

Vậy nên nguyện vọng này hắn tình nguyện không làm.

*Anh sẽ bị đọa đày mất, thần tình yêu cũng muốn lấy lại mũi tên của mình.

(Don't you dare let our best memories bring you sorow)

No.

Thôi... coi như bản thân biểu diễn cover vậy.

(It's hunting season and the lambs are on the run)

Đương lúc mải mê tập trung vào hệ thống, Ninh Kỳ là không cảm nhận được có người đang tới gần.

Một giọng nói thanh lãnh tựa như lời của u hồn xuyên qua màn đêm truyền đến khiến Ninh Kỳ giật bắn cả mình, nhảy dựng lên, biểu đồ hệ thống trước mặt hắn cũng lập tức theo đó mà tan biến.

*Xin đừng phán xét, chỉ là một chàng trai mải chìm đắm đắm trong mơ mộng và ảo tưởng.

*Nếu chúng ta sơ sẩy thì mọi điều sẽ thành sự thật.

Không ít người ngồi dưới bắt đầu nhập tâm vào những hát, số còn lại cũng nhận ra một số điều thú vị (đọc tại Qidian-VP.com)

Sometimes are just a one night stand)

Đột nhiên Ninh Kỳ cảm thấy nơi cuống họng nghẹn ngào, thanh âm có chút khàn khàn, nhịn không nổi mà cất lên tiếng hát.

Lý Gia Hân hiện lên giữa khung cảnh này tựa như Nguyệt Hạ Mỹ nhân làm Ninh Kỳ nội tâm cũng có chút xao động, thông thức.

(Please don't see just a boy caught up in dreams and fantasies)

Từng có thời gian mê đắm, nghêu ngao hát liên tục.

(But are we all lost stars)

(Searching for meaning)

...

* Nơi mà chúng ta khiêu vũ trong nước mắt của mình.

Còn về phần Ninh Kỳ ư?

Ha ha.

Chương 9: Vì sao lạc lối.

Kí chủ đã thực hiện nguyện vọng thứ 12: biểu diễn trước sân trường.

Không nói đến chuyện trên thực tế hắn phải nàng một tiếng “chị dâu” thì về vấn đề cá nhân...

Lễ đường khung cảnh huyên náo lúc này đã trở nên an tĩnh đến lạ thường, dù vẫn còn vất vưởng một chút hư thanh, nhưng đều là lác đác không đáng kể, hầu hết đám người ở dưới đều là chú mục nhìn lên thiếu niên đang ngồi đàn hát trên đài.

(I'll be damned

Ninh Kỳ lấy hơi, đến đoạn chuyển khúc cao trào, hắn đột ngột đừng dậy, tựa như muốn trút hết những cảm xúc của mình, dùng hết sức bình sinh mà ngân lên trong khúc cuối.

*Chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ.

Bễ nghễ như quần lâm thiên hạ.

Ninh Kỳ hồi ức trở về, nhớ đến khoảng hơn 10 ngày trước Ninh Chính gọi cho hắn yêu cầu hắn đi học hộ, cộng với buổi văn nghệ ngày hôm nay, đối với những gì hắn hiểu biết về Ninh Chính thì dùng mông để nghĩ Ninh Kỳ cũng có thể trăm phần trăm khẳng định Ninh Chính là âm mưu hố hắn.

“Ninh Kỳ, có một bộ phim, chúng ta cần cậu diễn một vai trong đó.”

“Bài hát đó, tên là gì?”

Trầm ngâm một chút, Ninh Kỳ từ từ đặt tay lên biểu tượng chữ Yes...

*Hôm qua đây tôi đã thấy sư tử phải lòng Nai con bé nhỏ.

*Mùa săn đã về và bầy cừu non lại cuống cuồng tháo chạy.

(Woe is me)

“Lý Gia Hân, cô nàng này xuất hiện sao lại xuất hiện ở nơi này?”

“Lost stars.”

Nghĩ đến đây Ninh Kỳ lại thấy nực cười, con hàng này ngũ âm không hoàn chỉnh, giọng hát cố sức thì cũng chỉ thuộc dạng tầm trung đổ xuống, thật không hiểu hắn làm cách nào chen chân được vào ban văn nghệ, cũng không biết làm cách nào hắn qua được buổi tổng duyệt.

Ninh Chính.

Nếu có chạm nhau thì cũng chỉ tại một điểm duy nhất.

( And, God, tell us the reason Youth is wasted on the young)

Ninh Kỳ hắn thích ở đây hơn, tắm mình trong bóng tối, trong ánh trăng, hắn biết con người mình hợp với nơi này hơn là ngoài kia, đừng giữa ánh đèn sân khấu tận hưởng tiếng vỗ tay cổ vũ, lời tán dương của mọi người.

Lâu lắm rồi mới có bài hát chạm đến trái tim của nàng đến vậy.

Bỏ lại đăng sau tiếng vỗ tay vang như sấm rền, cùng nữ MC xinh đẹp một mặt mộng bức.

Cuối cùng thì ta vẫn phải lên đài, vậy là ngươi ngu xuẩn hay là ta ngu xuẩn?!

Ninh Kỳ nhìn thiếu nữ bước đối thì cau mày thầm nghĩ, hai tay đút vào túi quần, đánh giá nàng một phen, miệng hờ hững đáp lại câu hồi lúc nãy của nàng:

Đương lúc Ninh Kỳ nghi hoặc, không biết nàng ta chạy tới đây chỉ để hỏi tên bài hát hay thật tâm có mưu đồ gì thì Lý Gia Hân đã tiến đến trước mặt hắn, đã trực tiếp nói thẳng:

...

*Anh đã nghe thấy tiếng em khóc thất thanh

Nói xong nàng lại nhìn lại về phía sân khấu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên đài...

(Yesterday I saw a lion kiss a deer)

Mà ở ngay hàng đầu của khán giả, tại dãy ghế thuộc ban lãnh đạo, một với thục nữ tóc ngắn bồng bềnh ngang vai nghe rất nhập tâm, cảm nhận câu ca khiến nàng giống như rơi một câu chuyện có đủ đắng cay ngọt bùi...

* Cố gắng tỏa sáng trong màn đêm.

Thiếu nữ dáng người cao gầy, chừng 1 mét 75, ở độ tuổi của nàng, nam sinh cỡ đó cũng không tính thấp, con với nữa sinh thì quả thật chẳng khác nào hạc đứng giữa bầy gà, độc bộ phong tao.

Let's see where we wake up tomorrow)

(But are we all lost stars)

Cảm xúc trào dâng, cười mỉm một tiếng, Ninh Kỳ lại tiếp tục ngân xướng.

(If we're not careful turns into reality)

Ban thưởng đã được chuyển xuống vị trí hòm quà, kí chủ có muốn mở hay không?

*Cố gắng thắp sáng trong màn đêm.

Rồi cứ thế, đột ngột không một chút báo trước, Ninh Kỳ tay xách theo đàn, cúi đầu gập cả người, không chờ MC đi ra mà lập tức quay đầu chạy trối c·h·ế·t thẳng vào bên trong.

Con mẹ nó.

“Bài này này... đây là về tình yêu, hay là tuổi trẻ?”

(Who are we?) (đọc tại Qidian-VP.com)

*Sự an bài hoàn hảo, đôi khi chỉ là cuộc tình vội vã trong một đêm.

(So let's get drunk on our tears)

Phía dưới đó còn hiện lên chữ đặt song song.

(Just a speck of dust within the galaxy)

Vốn dĩ ngồi trên sân khấu ngày hôm này không phải là hắn mà là Ninh Chính.

Ninh Kỳ lên sân khấu, phía dưới chào đón hắn cũng chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay.

“Giọng hát cũng không có nhiều kĩ thuật nhưng... con mẹ nó cái chất giọng này, cái màu giọng này, nghe hắn hát không hiểu sao lòng ta lại nhói.”

Kí chủ đã thực hiện nguyện vọng thứ 15: Nổi tiếng toàn trường.

“Vừa lòng thỏa chí rồi chứ?”

Một mạch chạy trở về nơi xó xỉnh góc học viện quen thuộc, Ninh Kỳ lại đứng đó hút thuốc.

Yes.

Anh họ, chút mưu hèn kế bẩn của ngươi ta đã sớm nhìn thấu.

Quả thật nói nàng và Ninh Kỳ vốn dĩ là hai người của hai thế giới khác biệt cũng không ngoa.

Ninh Kỳ thực tình không thích nữ nhân này.

“Đây là bài hát gì, tại sao ta chưa từng nghe qua!!”

* Chúng ta đều là những ngôi sao lạc lối.

“Mẹ kiếp, hố của ngươi ta đã lấp, không chơi nữa, ta phải về.”

Cưới nàng chính là nguyện vọng thứ 7 của Ninh Chính!

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nữ sinh tóc đuôi ngựa búi cao, sơ mi quần tây, dáng người cao gầy đang bước tới bên cạnh hắn.

(Trying to light up the dark)

Where we're dancing in our tears

“Hoa, tìm bài hát này là bài gì? Chị muốn dùng nó trong bộ phim sắp tới!”

* Chúng ta là ai?

*Hãy hiểu cho tôi, cố chấp tìm kiếm một hình bóng khuất xa trong vô vọng.

“Thật không tệ.” Nữ nhân nghĩ thầm, ngoảnh đầu nhìn lại nhỏ trợ lý, giọng mềm mại nói:

Ngươi dậy trả lời ta đi!!!

Ngày hôm nay Ninh Kỳ tuyên cáo vai diễn Ninh Chính của hắn đến đây là hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ninh Chính tên khốn kiếp này, ngươi thấy không, ta đã thay người biến cái khán đài này trở thành thư viện.”

Dù sao hắn cũng không có ý định nổi danh, hát một bài cũng không lấy phí, chắc hẳn Adam cũng sẽ không kiện hắn đâu.

Đương nhiên cái này là do lòng nàng đa sầu đa cảm.

(And I thought I heard you call my name) (đọc tại Qidian-VP.com)

Bài hát này không phải là hắn hát, bài này là hắn thay Ninh Chính hát.

Ở thế giới trước kia, đây là một trong những bài hát mà hắn thích nhất của Maroon 5.

“Ghi ta đàn không tệ, so với tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.”

(Maybe we'll find a brand new ending)

*Vậy hãy cứ say đắm trong nước mắt của đôi ta đi.

Nói thật việc ăn cắp ý tưởng này cũng khiến Ninh Kỳ ngượng ngùng...

*Xin chúa hãy cho chúng con biết vì sao những người trẻ tuổi thanh Xuân luôn phí Hoài.

“Đừng bảo nàng tìm ta đấy chứ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vì sao lạc lối.