Một cô gái phải lang thang trong kì ảm đạm này thật đáng thương làm sao, nhất là khi cô gái này đã rất lâu không được nói chuyện với người sống.
Yakor nghĩ như vậy và cảm thấy đồng cảm với cô.
Trong vài khoảnh khắc, sự tĩnh lặng bao chùm lấy căn phòng le lói ánh đèn Rume.
“Vậy, Yakor cậu bao nhiêu chu kì rồi?”.Tiếng nói của Hrekha vang lên xua tan sự tĩnh lặng.
“Tôi vừa tròn mười bảy chu kì”. Yakor đáp.
“Vậy sao, may mắn quá nè. À mà tôi mới mười sáu, hì hì”.
Nghe vậy Yakor bỗng nhiên trầm lại, một cô gái còn nhỏ tuổi hơn bản thân mà đã chịu mất mát rất lớn, bất giác cậu nhớ đến gia đình chú Jik, nhớ tới nhóc Lafi cùng với cô nhóc Maji.
Thấy Yakor im lặng, Hrekha gục xuống gầm bàn kiểm tra thứ gì đó.
Bỗng nhiên “ầm” một tiếng, dường như cánh cửa chính của ngôi nhà đã bị thứ giừ đó dùng lực đẩy mạnh.
Yakor giật mình đứng phắt dậy, mò ra góc tường thấy một cây rìu chặt củi của chú Jik.
Cậu giơ cây rìu bằng hai tay hướng ra trước cửa căn phòng.
Không mất nhiều thời gian, cánh cửa của phòng ngủ bị một kẻ lạ mặt đạp bật ra.
Trước mắt Yakor hiện nay là bốn tên mặc đồ đen có dáng người không đồng nhất.
Cả bốn tên đều mặc thứ áo choàng bằng vải thô màu đen.
Đầu bọn chúng thì được trùm kín mít bằng chiếc mũ hình nón, có khoét ba lỗ hai mắt và mồm, chóp mũ thì ngoặt xuống do trọng lực.
“Nhanh lên bắt lấy nó”.Tên áo đen đi đầu với thân hình khá to lớn ra lênh ba tên đằng sau xông tới bắt người.
Yakor nhớ kĩ thì không hề nhận biết với lũ ăn mặc kì lạ như vậy, cậu nhìn lại về phía Hrekha rồi nghĩ rằng có vẻ cô gái đang bị săn đuổi nên không thể không đi lang thang trong chu kì đáng sợ này.
Nghĩ đến đây, máu Yakor nóng nên, phần vì tức giận lũ đàn ông con trai đuổi bắt một người con gái.
phần còn lại tất nhiên vì cảm thấy đây có thể là cơ hội để cứu giúp sự sống của một ai đó, thứ mà cậu không thể làm trước đây.
Cứu cô có thể làm cậu thấy được cứu rỗi phần nào.
Tiếng nói tên áo đen vừa dứt cũng là lúc Yakor giơ cao chiếc rìu xông vào bốn tên lạ mặt.
Với kinh nghiệm đi săn và chiến đấu của một VOC, kinh nghiệm chiến đấu mà bố cậu đã rèn giũa cho cậu suốt bao nhiêu cuộc đi săn.
Mặc cho thân thể đang khá yếu ớt vì vừa tỉnh lại sau cơn sốt.Cậu nhảy cao lên nện chiếu rìu bổ củi vào vai tên áo đen đứng trước.
“Á….á …á” tiếng hét của tên lạ mặt gầm lên khi lưỡi rìu chạm vai, theo sau đó là máu đỏ tươi bắn lên quần áo và mặt mũi Yakor.
Lượng máu khá lớn bắn vào mặt Yakor làm cậu từ một tên nhìn có vẻ hơi yếu ớt trở lên đáng sợ như một con quái vật khát máu.
Sự đáng sợ ấy dọa cho ba tên còn lại không kịp phản ứng.
Chiếc rìu bổ củi lâu năm của chú Jik tuy cũ nhưng nhờ việc được mài thường xuyên nên dễ dàng xé nát da thịt và găm sâu vào xương quai xanh.
Tuy rằng đau đớn kinh khủng nhưng có lẽ vì biết là nếu để cho Yakor rút lưỡi rìu ra thì tên này sẽ phải chảy lượng máu còn lớn hơn,cộng thêm không muốn cho Yakor cầm về hung khí, nên hắn đã dùng hai tay ghì chặt chiếc rìu lại.
“Ngẩn người làm gì nhanh bắt nó”.tên này vừa nhe răng vì đau vừa hét.
Thấy hơi mất sức và mất thời gian nên Yakor từ bỏ việc rút chiếc rìu hiện đang mắc kẹt tại xương quai xanh.Cậu đẩy mạnh tên áo đen trước mặt với ý định xô ngã vài ba tên đằng sau.
Đồng thời cậu mượn phản lực lùi lại phía Hrekha, cậu cầm tay cô gái kéo cô chạy ra phía cửa sau.
“Á á, cậu làm gì vậy”.Hrekha vẫn chưa hoảng hồn lại bởi hành động chủ đích giết người dứt khoát vừa rồi của Yakor, lúc cậu nắm tay cô thì cô giật mình la toáng lên.
Vừa kéo lấy Krekha, Yakor vừa chạy vừa nói “cậu còn ở đấy mà ú ớ cái gì, bọn chúng đến bắt cậu cậu còn không chạy nhanh lên”.
“Đến bắt tôi?”. Cô nàng nghiêng cổ tự hỏi. “Á, đúng vậy bọn chúng đến bắt tôi đó, nhanh lên Yakor, đằng trước kìa, tôi nhìn thấy chiếc xe jiol này quen lắm, đúng rồi của lũ bắt tôi và làm hại gia đình tôi”. Hrekha như nghĩ ra điều gì đó và nói với giọng sụt sịt.
( Jiol:một loại động vật sáu chân, móng guốc, khỏe mạnh, có bộ lông rậm thích hợp cho việc kéo xe đường dài).
(xe jiol này đại khái có cái khoang để ngồi và có động vật kéo đằng trước tạo động lực, giống xe ngựa thôi).
“Đứng lại, đứng lại tên kia, chết tiệt”.hai tên áo đen vừa đuổi theo vừa hét.
“Làm như chúng ta sẽ dừng lại không bằng, thằng ngu nào bị người đuổi bắt rồi còn nghe lời đứng lại”.Yakor hét với lại đằng sau rồi như sực nhớ điều gì đó.
“Xe jiol, nhanh chúng ta đi về hướng đó, tôi biết điều khiển động vật kéo xe”.Yakor nói.
“Cậu biết lái xe jiol?”.
“Không phải jiol, là haul, lũ haul to lớn thường dùng để kéo cày và trở hàng hóa”.
Nói đoạn Yakor dùng hết tốc lực nắm tay cô gái chạy về phía chiếc xe jiol có ánh đèn Rume mờ ảo.
Cũng may là chiếc xe này có đèn Rume, cũng may là bốn tên áo đen không lấy hết đèn đi vào bắt người.
Cậu nhảy lên đằng trước khoang xe, kéo Hrekha và để cô ngồi yên trong xe.
“Đi…đi…” dùng roi quất vào con vật kéo, Yakor điều khiển chiếc xe chạy nhanh trên đoạn đường tối đang bị bao phủ bởi màn mưa.
Theo sau đó là vài tiếng hét cùng với những câu nói thăm hỏi gia đình nội ngoại, ông bà tổ tiên của hai tên áo đen chạy đằng sau.
Chiếc xe Jiol lăn bánh chở hai người Yakor cùng với hai tên áo đen chạy theo càng lúc càng xa.
Khung cảnh chuyển trở lại nhà của chú Jik.
Trong bóng tối, dưới tán cây trụ lủi bên nhà chú Jik, lẩn khuất một bóng dáng mơ hồ, với cơ thể khuyết thiếu mặc quần áo rách nát, khuôn mặt đáng sợ không đầy đủ cùng với đôi mắt một đủ một khuyết.
Nơi con mắt bị khuyết là một lỗ đen trống rỗng, sâu thẳm trong sự trống rỗng đó là một chút ngọn lửa màu xanh lam đang nhấp nháy.
Bóng dáng mơ hồ quay mặt về hướng Yakor biến mất,nơi con mắt trống rỗng thì đang không ngừng tuôn ra những giọt nước,không hiểu là đang khóc hay rò rỉ nước mưa từ phía đỉnh đầu với một lỗ rỗng trên hộp sọ đang không ngừng hứng mưa.
Miệng ‘Nó’ thì không ngừng thì thào nhưng không thể phát ra tiếng bởi yết hầu bị gặm nát.
Ngóng theo hình bóng Yakor đang khuất dần dưới màn mưa đêm, đến khi không còn nhìn thấy ánh sáng Rume từ xe cậu.
‘Nó’ xoay người lẩn khuất tiến vào trong nhà chú Jik, nơi mà hiện tại tên áo đen bị chém đang được một tên khác chữa trị.
“Chết tiệt, đừng để tao bắt được nó,khốn nạn,lũ vật tế không biết điều, tao mà bắt được thằng đó tao lột da nó làm áo”.với chiếc rìu vẫn cắm trên vai,tên áo đen không ngừng cằn nhằn. “mày có biết cầm máu không thế, loay hoay mãi, thằng kia nó chạy mất rồi”.
“Thôi mày im mồm đi để tao còn giúp mày, không thì tao mặc kệ mày đấy, lắm mồm quá, mày nghĩ mày vào giáo hội sớm hơn bọn tao mấy ngày mà mày to à?”.tên áo đen còn lại không nhịn được ném chiếc khăn băng định mặc xác tên bị chém.
“To hơn mày”.
“À thế à?”.
“À thế làm sao mà à?”.
“À thế thì mày tự mà cầm máu, chữa thương một mình thôi chứ còn thế nào nữa”.
“Ớ hơ,không phải thách,tao lại cần mày quá cơ”.
Đang mải mê cãi nhau, hai tên không biết đằng sau phía bóng tối hiện lên hình ảnh đáng sợ của‘Nó’.
Cánh tay phải toàn xương và vài thớ cơ xót lại của ‘Nó’ nhẹ nhàng lắm lên chuôi rìu, vuốt ve nhè nhẹ.
Cảm nhận được động tĩnh tại chiếc rìu trên vai, tên bị chém càng nổi giận càu nhàu. “lại thằng nào nữa, không đuổi bắt vật tế còn quay lại làm gì, bọn mày bị ngu à mà làm gì cũng phải nhắc?”.đoạn nói xong híp hờ con mắt quay đầu lại nhìn.
Bất chợt con mắt hắn trợn to lên mặt thì trở lên trắng bệch.
“Ngươi...ngươi là zakji hay là thứ quái gì?”.
Động tĩnh của tên bị thương cũng làm tên đang dỗi quay lại nhìn, biểu cảm khuôn mặt thì cũng không khác bao nhiêu so với tên bị thương.
“…”Trả lời hắn chỉ là sự tĩnh lặng chết tróc cùng ánh nhìn từ con mắt trống rỗng đang không ngừng bốc lên lam hỏa.Con mắt còn lại sắp rơi rồi, hiện nó đang được kết dính bởi cuống mắt chưa hủ nát,vậy nên cũng không nhìn được.
Hai tên áo đen sắc mặt càng ngày càng vặn vẹo như là ngọn lửa xanh đang thiêu đốt thứ gì đó của bọn chúng.
Cùng với sự sợ hãi càng ngày càng lớn của hai tên này thì ngọn lửa trong mắt của ‘Nó’ cũng mỗi lúc một mãnh liệt.
Sau một vài khoảnh khắc, hai tên áo đen mặt cắt không còn một giọt máu ngã vật ra đất.
Từ đầu chúng hai bóng hình hư ảo màu trắng hiện lên, đáng sợ là hai bóng hình này có biểu cảm như là bức tranh tiếng hét của Edvard Munch.
Hai bóng hình hư ảo vừa bay lên được một đoạn ngắn thì ‘Nó’ mở chiếc miệng thối rữa của mình ra hút lấy chúng.
Khi hấp thu được lỗi sợ trong linh hồn hai kẻ xấu số. 'Nó’ bắt đầu có một số thay đổi.
Cả người ‘Nó’ được một thứ ánh sáng bạc bao lấy, thứ ánh sáng đó giống như của Tous.
Biến đổi kết thúc, lớp da thối rữa bao quanh cơ thể ‘Nó’ bị thay thế bởi một loại da hư ảo, trong suốt, nhìn rõ khung xương bên trong.Xương chậu khá to, có vẻ là giới tính nữ.
Lớp da làm từ ánh bạc cứ mờ tỏ, hiện rõ lên khuôn mặt có đôi chút thanh tú của cái đầu lâu.
Hai mắt hiện giờ đã đồng nhất giống nhau là hai lỗ rỗng với hai ngọn lửa xanh lam.
Sau lưng nó một dấu ấn bạc hình ‘Skrik’ hiện nên với hình ảnh của một chiếc đầu hồ lô úp ngược méo mó và ba chấm tượng trưng hai mắt và miệng.
(Như đã nói ở trên biểu cảm là giống với bức tranh tiếng hét, tiếng Na Uy là Skrik).
Sự tồn tại của kinh tởm hòa lẫn thánh khiết ra đời.
0