

Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 15: Rời đi
Nhiệt độ ấm áp và không có gì phải lo lắng khiến cho Thái có một giấc ngủ ngon lành.
Chỉ là, trời còn chưa hoàn toàn sáng thì hắn đã bị tiếng ồn quen thuộc làm cho bừng tỉnh. Cũng không phải âm thanh gì khác mà chính là tiếng ồn do con sâu to lớn kia đang gặm thân cây.
Vốn tưởng đầu dị sinh vật này cho dù chưa có c·hết, thì cũng hẳn phải đang ngấp ngoải như là hôm qua.
Không nghĩ tới, chỉ chưa được một ngày, thứ này vậy mà lại có thể tiếp tục gặm gốc cây.
Đống lửa tối hôm qua đốt đã không còn cháy, chỉ còn lại than hồng chưa dập tắt, vậy nên ánh sáng trong hang chỉ có lờ mờ.
Thái lập tức sử dụng đèn pin chiến thuật của mình để kiểm tra xem con sâu kia là tình huống gì.
Vừa nhìn một cái, Thái lập tức thì giật mình!!!
Hắn không nghĩ tới, ngày hôm qua vừa mới bị hắn làm nổ nát phần đuôi, vậy mà chưa qua một ngày, v·ết t·hương con vật này đã có dấu hiệu lành lại. Bảo sao nó lại có thể tiếp tục gặm cây.
Sức khôi phục khủng kh·iếp như vậy có lẽ là do trình độ tiến hóa của nó, chứ nếu như những con sâu trên địa tinh, thì với v·ết t·hương như vậy chắc chắn đã khó sống rồi.
Chỉ là, theo hắn cảm thấy, tiến hóa kiểu này có vẻ như khá là có hạn chế. Những sinh vật này cũng không phải là tiến hóa theo phương hướng hoàn mỹ về mọi mặt, mà có lẽ là chúng chỉ đang tiến hóa theo một số phương hướng nhất định mà thôi.
Bởi vì rõ ràng con vật trước mắt hắn có trình độ tiến hóa cao hơn hắn không ít, nhưng nó dường như cũng không có chút trí tuệ nào.
Biểu hiện là việc nó bị công kích vậy mà cũng không hề có ý thức ứng phó hay trả thù gì, cũng không hề tìm cách thoát khỏi nguy hiểm.
Sau khi có thể khôi phục cũng chỉ biết tiếp tục gặm gốc cây mà thôi.
Hay là con nhện quái ngoài kia so với con sâu này trình độ tiến hóa có thể còn cao hơn, nhưng ngoại trừ khả năng phòng ngự mạnh mẽ ra, tốc độ hay sức mạnh của nó cũng không tương xứng.
Và đặc biệt là trí tuệ của nó mặc dù có hơn con sâu này, nhưng vẫn là không có chút gì nổi bật, cũng không khác bao nhiêu sinh vật bình thường trên địa cầu, ứng đối với mọi thứ đều dựa chủ yếu vào bản năng mà thôi.
Vậy nên, theo như hắn suy đoán, trên thế giới này, mặc dù trình độ tiến hóa của sinh vật rất cao, các loại sinh vật có thể cũng đều rất mạnh mẽ, nhưng những loại sinh vật có được trí tuệ cao cũng chưa chắc đã nhiều.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là hắn suy đoán như vậy, cũng có thể là trình độ tiến hóa càng cao hơn, thì trí tuệ của sinh vật sẽ càng cao.
Cái này cũng chỉ có thể chờ sau đó gặp gỡ càng nhiều loại sinh vật khác thì mới có thể kiểm chứng được.
Nhìn v·ết t·hương đang dần lành lại của con sâu, thấy lớp da non đang dần mọc ra ở vị trí v·ết t·hương, Thái cảm thấy mọc da non như vậy chắc chắn là rất ngứa. Con sâu này lại đang mắc kẹt như vậy, hắn nhất định phải giúp nó gãi một chút.
Nói đùa chứ, hắn cảm thấy không thể để cho nó mọc da lại được, hắn cũng không có nhiều lựu đạn để thỉnh thoảng lại cho nổ nó một lần.
Thôi vẫn là để nó duy trì tình trạng b·ị t·hương, hắn muốn lấy thịt thì trực tiếp cắt, chứ da nó mà lành lại rồi, hắn cũng chỉ có biện pháp dùng lựu đạn nhét vào thân thể con sâu, khiến cho nó p·hát n·ổ mà thôi.
Như vậy không chỉ lãng phí lựu đạn, lãng phí huyết nhục con sâu, mà nếu lỡ như sau khi lành lại, nó lấp mất cái lỗ nào đó thì sao?
Không có cái lỗ đó thì hắn cũng bó tay, căn bản không có cách nào phá vỡ được lớp da của nó cả.
Thế là, nhân lúc bây giờ da của con sâu còn chưa có liền lại, Thái trực tiếp dùng đao cắt bỏ phần da đang mọc lại của nó, để cho nó tiếp tục giữ v·ết t·hương tươi mới như vậy.
Vết thương tiếp tục bị cắt ra khiến cho con sâu đau đớn giãy dụa, máu của nó lại vì thế mà tiếp tục chảy ra.
Đương nhiên, nó cũng không thể tiếp tục gặm gỗ nữa.
Thái không còn phải nghe cái âm thanh ồn ào đó, thì thoải mái vươn vai một cái.
"Một ngày mới lại bắt đầu!!!"
Cũng không có nước để mà rửa mặt vệ sinh, Thái cũng chỉ có thể bắt đầu buổi sáng bằng việc ăn sáng.
Vốn dĩ hắn định ra phía ngoài thăm dò một chút tình hình xem con nhện quái đã đi chưa.
Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, dù sao tạm thời hắn muốn tập trung tăng lên chính mình, vậy nên mặc kệ con quái vật là đi còn là ở.
Có lẽ, chờ tới khi hắn ăn hết đầu dị sinh vật trước mặt này, hắn sẽ không còn phải e ngại con nhện đó nữa.
Ngày hôm qua, đau khổ cả ngày cũng không phải là uổng phí công sức, hắn đã tu luyện tới chiêu thức thứ năm trong quân thể quyền, mặc dù còn chưa hoàn toàn luyện thành chiêu thức thứ sáu, nhưng cũng đã sắp.
Theo như lời của đại tá Khải thì bây giờ hắn đã có sức mạnh gấp hơn năm lần người bình thường. Tốc độ tăng lên như vậy thực sự là nhanh khủng kh·iếp.
Nhưng đừng nói là gấp năm lần người thường, cho dù hắn có mạnh gấp đôi gấp ba bây giờ, thì cũng vẫn không là gì so với đám dị thú cả.
Vậy nên hắn cũng chỉ có thể càng thêm cố gắng. Cho dù không vì để có thể trở thành một siêu phàm giả, thì ít nhất cũng phải làm cho bản thân có thể thoát khỏi con quái vật ngoài kia.
Ngày hôm nay hắn dự định, tiếp tục luyện thành hai chiêu thức quân thể quyền nữa.
Mặc dù càng về sau càng khó, nhưng thể chất của hắn đã được tăng lên, sức chịu đựng cũng đã gia tăng đáng kể. Vậy nên so với ngày hôm qua, hôm nay chắc chắn là hắn sẽ có thể càng tăng lên nhiều hơn.
Cũng không suy nghĩ nhiều, Thái bắt đầu không ngừng ăn và tu luyện.
Được cái loại thịt dị sinh vật này hầu hết là chất lỏng, sau khi ăn vào cho dù no, sau tập luyện, tất cả lượng nước dư thừa đều bị bài xuất ra ngoài, khiến cho hắn có thể ăn liên tục.
Sau nửa ngày gắng sức tu luyện, Thái quyết định sử dụng một ống thuốc khôi phục thể lực, để buổi chiều có thể tiếp tục tu luyện.
Cho tới khi ngày tu luyện hôm nay kết thúc, Thái vẫn là hoàn thành được mục tiêu mà bản thân hắn định ra, đó chính là luyện thành hai chiêu quân thể quyền nữa.
Thậm chí còn vượt chỉ tiêu một chút, bây giờ hắn đã có thể tu luyện tới chiêu thức thứ tám.
Trước khi đi ngủ, vì lo sợ đầu dị sinh vật kia trong đêm khôi phục, Thái quyết định lại giúp nó gãi ngứa một lần nữa.
Sau khi làm xong, hắn đã có thể yên tâm đi ngủ.
Cứ như thế, Thái không ngừng thử thách cực hạn của mình, sau một tuần thì hắn cũng đã có thể tu luyện một lượt quân thể quyền.
Theo như đại tá Khải nói, trong q·uân đ·ội cũng hi hữu có người làm được tới mức này.
Vậy nên nếu như bây giờ trở về, hắn nhất định có thể được q·uân đ·ội trọng dụng, trở thành một trong những quân át chủ bài của q·uân đ·ội Thanh long quốc.
Chỉ có điều, bây giờ hắn vẫn còn chưa thể trở về được, cũng không phải vì con nhện quái chắn ở ngoài hang, mà là vì đống thịt ở trước mặt hắn này.
Thực lực mỗi ngày một tăng khiến cho lượng huyết nhục hắn sử dụng mỗi ngày cũng gia tăng không ít.
Chi sau một tuần, Thái đã ăn một đoạn lớn thân thể của con sâu.
Mà chịu đựng hắn h·ành h·ạ nguyên một tuần này, đầu dị sinh vật cũng đã sớm không nhịn nổi, ngỏm củ tỏi.
Thực ra, Thái cũng không biết được nó đã ngỏm thật hay chưa. Chỉ là trước đó nó thỉnh thoảng còn có thể ngọ nguậy một chút, nhưng kể từ hôm qua tới giờ, hắn cũng không thấy nó còn có động tĩnh gì nữa.
Cảm thấy con sâu có thể thực sự đ·ã c·hết, sợ huyết nhục của nó sẽ không giữ được lâu, nếu như bị hỏng thì sẽ rất lãng phí. Thái tu luyện càng điên cuồng.
Thay vì ngủ một lần vào buổi tối, hắn chia giấc ngủ ra làm hai lần, một lần vào buổi trưa, một lần vào buổi tối. Nhưng mỗi lần chỉ ngủ một chút thời gian, chủ yếu là để cho thân thể khôi phục sức lực.
Sợ bản thân quá mệt mỏi mà ngủ quên mất, Thái trực tiếp đặt báo thức.
Cường độ cao tu luyện như thế, nếu như trước đó thì hắn chắc chắn là không thể chịu đựng được.
Nhưng hiện tại đã không giống, thể chất của hắn đã vượt xa trước đây, cho dù là cường độ tập luyện như vậy đối với hắn cũng rất căng, nhưng chỉ cần có thể mạnh lên, hắn vẫn là có thể vui vẻ chịu đựng.
Cũng vì bất kể ngày đêm tập luyện như thế, sau hơn một tuần, Thái không sai biệt lắm đã xử lý xong huyết nhục của đầu dị sinh vật này.
Bản thân hắn bây giờ đã có thể luyện được liên tục hai lần quân thể quyền, chuyện mà chưa từng có người nào làm được.
Sức mạnh của hắn bây giờ đã vượt xa người thường, thậm chí còn vượt xa những chiến sĩ tinh nhuệ được huấn luyện đặc biệt của q·uân đ·ội.
Thái nắm chặt nắm đấm của mình, cảm nhận sức mạnh mạnh mẽ đang không ngừng cuộn trào trong thân thể, hắn không kiềm chế được cười lớn một hồi.
Chỉ tiếc hiện tại cũng không có thứ gì có thể đo lường chính xác sức mạnh hiện tại của hắn là bao nhiêu.
Thái véo véo bắp tay của mình một cái, cảm thấy bắp thịt của mình mặc dù không có nổi cộm lên như những lực sĩ thông thường, nhưng bắp tay này cứng rắn có thể so với sắt thép.
Chỉ có điều, như thế nào hắn lại cảm giác làn da của mình ngày càng trơn mềm. Đáng lẽ ra nó phải giống như cơ bắp của hắn, trở nên cứng rắn như sắt chứ.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới lớp da của con sâu, nó cũng đặc biệt trơn mềm, nhưng độ dai kia khó có thứ gì sánh được.
Thái suy nghĩ, có thể nào làn da của mình cũng có đặc tính như vậy hay không?
Hắn rất muốn thử xem một chút, xem làn da này của mình là cái dạng gì, là mềm yếu còn là bền chắc.
Rút ra dao quân dụng, Thái nếm thử cắt một đường lên tay mình.
Này!!! Kết quả còn thật ấn tượng, da của hắn cũng không hề bị cắt rách ra!!!
Lưỡi dao cũng chỉ để lại một ngấn trắng trên làn da của hắn mà thôi.
Mặc dù hắn vẫn có một chút cảm giác nhói nhói, nhưng đây cũng là do lực tay của hắn, chứ nếu như để người khác cắt, kể cả là một người chiến sĩ tinh nhuệ, thì cũng đừng hòng xúc phạm một chút tới thân thể hắn.
Cảm thấy rất vừa lòng với làn da của bản thân mình, Thái cũng muốn nếm thử sức mạnh hiện tại của hắn.
Đang tiện cầm con dao trên tay, Thái trực tiếp dùng sức đâm nó vào thành hang.
Thành hang này cũng chính là bên trong thân cây, so với lớp vỏ cây có thể là càng thêm cứng rắn.
Lớp vỏ bên ngoài, ngay cả đạn của súng bắn tỉa cũng chỉ có thể miễn cưỡng cắm vào mà thôi, còn lớp gỗ bên trong này chỉ sợ nó cũng chỉ có thể làm sứt mẻ một chút là cùng.
Thế mà nhát dao này của Thái trực tiếp thì có thể cắm m·ũi d·ao đi vào, điều này đủ thấy sức lực của hắn bây giờ có bao nhiêu mạnh.
Cũng cảm thấy rất vừa lòng với sức mạnh hiện tại của bản thân, Thái dùng sức rút m·ũi d·ao ra.
Chỉ là m·ũi d·ao khi rút ra đã bị cong không nhẹ. Còn may chất lượng con dao này rất tốt, bằng không chỉ sợ m·ũi d·ao cũng đã gãy.
Thấy m·ũi d·ao bị cong, Thái dùng sức một chút để nắn lại cho m·ũi d·ao thẳng lại. Chỉ là, m·ũi d·ao được nắn lại cũng không được ổn lắm, nó vẫn hơi có chút cong.
Thấy thế, Thái cũng không thèm để ý, trực tiếp nhét nó quay trở lại vỏ.
Hắn cảm thấy kể cả con dao này hay là thanh quân đao mà hắn mang theo cũng đều quá yếu, đừng nói là để chiến đấu với dị giới sinh vật, cho dù là đối với hắn cũng đã không còn phù hợp nữa.
Hắn cần một loại v·ũ k·hí càng tốt hơn, và hắn cũng đã có ứng cử viên thích hợp.
Thái nhìn về phía phần còn lại của con sâu, đó chính là phần đầu của nó.
Thịt con sâu đã bị hắn ăn gần như đã hết, cũng chỉ còn một chút hắn muốn giữ lại để mang về làm mẫu vật nghiên cứu.
Ngoài ra trên người con sâu cũng chỉ còn lại phần da và cái đầu này.
Phần da là vì nó rất dai, hắn không cảm thấy là mình nhai được nó. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy nó là một loại vật liệu rất tốt, mang về để nghiên cứu hoặc là chế tạo trang bị thì sẽ càng tốt hơn.
Mà cái đầu của con sâu này cũng như vậy, hắn căn bản là không ăn được.
Mặc dù chưa có lôi cái đầu ra, nhưng hắn đã phát hiện, cái đầu của nó được bao bọc bởi một lớp vỏ giống như là một lớp sừng màu đen.
Lớp sừng này cứng rắn cực kỳ, có thể so sánh với lớp vỏ của con nhện quái, cho dù hắn dùng súng bắn thì cũng không làm nó có một chút sây sát, mà chỉ tóe ra những tia lửa mà thôi.
Mà thứ hắn càng cảm thấy hứng thú đó chính là hàm răng của con sâu. Hàm răng này của con sâu, thậm chí cứng rắn như gốc cây mà cũng có thể thoải mái gặm cắn, thì đủ biết nó chất lượng như thế nào.
Thứ đó mà có thể dùng để chế tạo v·ũ k·hí, thì đảm bảo vượt xa những loại v·ũ k·hí mà nhân loại đã từng chế tạo trước đây.
Bây giờ huyết nhục của đầu dị giới sinh vật này cũng đã bị hắn xử lý hết, Thái cảm thấy bây giờ cũng là lúc mình nên tìm cách rời khỏi cái hang này, để trở về căn cứ rồi.
Thế là, hắn bắt đầu thu thập các thứ để chuẩn bị rời đi. Cũng không có thứ gì, chủ yếu vẫn là phần còn lại của con sâu.
Thái nhặt lên bộ trang phục tác chiến dã ngoại mà hắn đã cởi ra từ lúc mới vào hang.
Lúc tu luyện quân thể quyền, mồ hôi liên tục chảy ra nên hắn vẫn chỉ mặc quần áo lót cho thoải mái.
Bây giờ rời đi đương nhiên phải mặc lại vào rồi.
Chỉ là lúc hắn mặc vào thì lại cảm thấy bộ trang phục này đã rất chật, căn bản mặc không được.
Vốn dĩ mặc quần áo lót rộng rãi nên hắn cũng không cảm thấy, vóc dáng của mình thay đổi nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ không thể mặc vừa bộ trang phục tác chiến của mình, thì Thái mới nhận ra, vóc dáng của mình đã cao lớn hơn không ít.
Đã không thể mặc được, Thái cũng không có cách nào, trực tiếp mặc quần đùi áo cộc trở về thôi chứ làm sao bây giờ?!!!
Tiến lên thu thập vật liệu còn lại của con sâu, đầu tiên là lớp da của nó, kích thước còn rất lớn, nhưng còn may nó tương đối mỏng, thế là hắn quấn nó lại rồi trói chặt thành một quận dài.
Tiếp đó thì hắn tiến đến gỡ cái đầu của con sâu xuống, nó vẫn bị cắm ở cuối hang từ đầu cho tới giờ.
Mà chỉ sợ cũng không phải là cắm đầu từ lúc bị hắn xử lý tới giờ, có khi đầu dị sinh vật này chính là cắm đầu gặm gỗ từ khi mới sinh ra tới giờ.
Thái cảm thấy nếu là như vậy thì con vật này cũng quá là tội nghiệp đi, từ khi sinh ra cho tới c·hết cũng đều cắm đầu vào trong bóng tối, ngay cả thế giới này cảnh vật cũng không biết là bộ dáng gì.
Cũng chính là hắn đã giúp nó giải thoát khỏi cuộc sống tăm tối vô nghĩa này.
Thực ra cũng không phải như hắn nghĩ như vậy, con sâu này chính là ấu trùng của một loại côn trùng có cánh, khi mới sinh ra thì đúng là chúng bắt đầu chui vào gốc cây gặm, nhưng chúng cũng sẽ không gặm gỗ cả đời như vậy.
Chúng sẽ gặm gỗ cho tới khi đạt tới giới hạn, thì chúng sẽ bắt đầu tiến hóa, lột xác thành hình thái trưởng thành và bắt đầu bay lên.
Khi này chúng cũng không còn ăn gỗ nữa, thay vào đó chúng sẽ ăn bất cứ thứ gì mà chúng cảm thấy có lợi cho tiến hóa của mình.
Nếu như có thể đạt tới giới hạn lần nữa, chúng cũng sẽ lại một lần nữa tiến hóa trở thành một hình thái mới.
Và hình thái này cũng không cố định mà phụ thuộc rất nhiều vào những thứ mà trước đó nó đã ăn.
Loài này số lượng rất nhiều, chỉ là có thể tiến hóa tới cấp độ cao rất ít. Nhưng mặc dù rất ít thì chúng cũng có tiềm lực tiến hóa tới mức độ rất cao.
Vậy nên đừng thấy đầu dị sinh vật này nhỏ yếu mà khinh thường, nếu như không bị Hoàng Quốc Thái ăn mất, không khéo tương lai nó có thể mạnh mẽ giống như thần linh vậy.
Đương nhiên, tỉ lệ này chỉ sợ rất thấp, nhưng cho dù không thể tiến hóa rất cao, thì ít nhất sau này, nó cũng có thể mạnh mẽ hơn nhiều so với đầu nhện quái đã truy đuổi hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là nếu như, dù sao thì hầu hết thân thể của nó đã bị Thái tiêu hóa hết, làm gì có thể xảy ra những chuyện nếu như đó.
Thái dùng sức lôi kéo cái đầu của nó ra khỏi góc cụt của hang.
Cái đầu này trọng lượng còn rất nặng, nếu như là trước đó thì chắc chắn hắn sẽ không nhấc nổi nó lên. Nhưng bây giờ thì nhấc nó cũng không phải là vấn đề gì.
May mắn thân thể con sâu này béo núc ních, nhưng cái đầu này thì nhỏ gọn hơn nhiều, bằng không kéo được nó ra ngoài cũng khó khăn.
Sau khi kéo ra, Thái có thể thấy được rõ ràng hình dạng cái đầu này.
Nó tổng thể khá là tròn trịa, chỉ có bộ hàm của nó là đột xuất ra ngoài.
Nói chuẩn xác hơn là hai cái răng như là cái kìm to lớn của nó đột xuất ra ngoài. Chứ còn bộ hàm bình thường bên trong cũng không hề có lộ ra.
Nhìn hai cái răng lớn và một đám răng nhỏ của nó đều sắc bén kinh người, bảo sao nó có thể thoải mái gặm loại gỗ cứng rắn này.
Nhìn những chiếc răng cứng rắn và sắc bén trước mặt, Thái không kiềm chế được lấy con dao của mình ra, muốn thử độ sắc bén của chúng.
Chỉ là, sau khi dùng sức cầm con dao chém vào cạnh sắc bén của chiếc răng, con dao của hắn không ngờ lại gãy làm đôi.
Trong khi đó, chiếc răng kia ngay cả một vết xước cũng không có.
Thấy thế, Thái không những không phiền muộn, ngược lại cảm thấy rất vui mừng.
Bởi vì sau đó, hắn chính là muốn dùng thứ này để làm v·ũ k·hí cho mình, biểu hiện như vậy khiến hắn thấy rất vừa lòng.
...
Cách chương.