

Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 16: Chạy trở về
Thu thập xong mọi thứ, Thái bắt đầu chuyển hết chúng ra phía bên ngoài, bây giờ hắn còn phải kiểm tra một chút xem con nhện c·hết tiệt kia đã bỏ đi chưa.
Sơ sơ cũng đã có nửa tháng rồi, hắn không tin là nó còn canh giữ ở đó.
Cho dù có cái kiên nhẫn đó thì nó cũng phải kiếm ăn chứ, không lẽ nó còn không biết đói hay sao?!!!
Cũng đúng là như Thái suy nghĩ như vậy, con nhện đó cũng đã bỏ đi. Nói chuẩn xác hơn thì là nó đã sớm bỏ đi.
Chỉ là ngoại trừ hai hôm đầu ra, những ngày sau đó Thái đều tập trung tu luyện, không có kiểm tra nên cũng không phát hiện mà thôi.
Con nhện này thực chất cũng không ngu ngốc như Thái tưởng tượng.
Vốn dĩ lúc đầu nó cũng sinh sống ở gần chỗ này, cũng là vì e ngại vết nứt nên không dám tiến tới quá gần vết nứt.
Nhưng sau đó nó gặp được đám người tiến vào thám hiểm đầu tiên. Sau quá trình truy đuổi, nó cuối cùng cũng có thể nuốt hết được đám người.
Chỉ là lúc truy đuổi hăng quá, nó đã tiến vào gần phạm vi vết nứt, nhưng lúc này nó đã ăn no quá rồi, căn bản không muốn di chuyển nữa. Thế là nó trực tiếp ở lại đó nghỉ ngơi.
Ai ngờ, còn chưa tiêu hóa xong con mồi trước đó, thì nó lại phát hiện một đám con mồi nữa.
Đương nhiên, nó là không thể nào bỏ qua con mồi dâng đến tận miệng được, vậy nên lại có một đoàn thăm dò nữa ra đi.
Sau đó nó phát hiện, không ngờ ở chỗ này con mồi lại nhiều như vậy, không ngừng đưa đến tận miệng nó.
Đã thế, ở đây cũng không có kẻ thù hay kẻ địch nào tranh giành con mồi với nó, thế là nó ở lì luôn đó không chịu đi.
Lúc trước, con nhện đuổi theo Thái không chịu từ bỏ, chủ yếu là vì lần này nó bị làm cho quá thê thảm.
Bằng không nó làm sao có thể từ bỏ một đống con mồi ở đằng sau, không ngừng ở đây canh giữ hắn được.
Nhưng canh giữ được mấy ngày, con nhện bắt đầu đói không chịu được, thế là nó nhớ đến mình còn có một đám con mồi vẫn còn vứt ở phía sau đâu.
Chưa kể, thời gian lâu như vậy, không biết còn có đám con mồi nào đi ra hay không?
Ở đây cũng chỉ có mỗi một con mồi, đã thế còn không thể làm gì được hắn, cứ chờ ở đây đúng thật là lãng phí.
Thế là nó trực tiếp quay đầu chạy trở lại chỗ cũ, để thưởng thức xác đám người mà trước đó bị nó đã xử lý.
Thái sau khi đã chuyển hết đống vật liệu của con sâu ra phía gần ngoài cửa hang, thì trực tiếp ôm lấy quận da ném thẳng ra bên ngoài.
Chủ yếu là hắn muốn kiểm tra xem con nhện quái còn ở đó không.
Không ngoài mong đợi, nó thực sự đã rời đi rồi.
Điều này khiến cho Thái rất là vui mừng.
May quá nó đã rời đi, bằng không hắn lại phải mạo hiểm lao ra cửa hang.
Với thể chất của hắn bây giờ, hắn cảm thấy bản thân cũng chỉ cần lo lắng lúc vừa lao ra bị nó tập kích bất ngờ mà thôi.
Chứ khi đã thoát ra rồi, hắn cảm thấy với tốc độ của con nhện như vậy, thì chắc chắn không còn có thể đuổi kịp hắn.
Mặc dù chưa có thử xem tốc độ hiện tại của mình có bao nhanh, nhưng thể chất tăng lên nhiều như vậy, hắn cảm thấy tốc độ của mình cũng sẽ gia tăng không kém mới đúng.
Trước đó bị con nhện đuổi, mặc dù tốc độ còn thua kém con nhện không ít. Nhưng bây giờ thì hắn chắc chắn là tình thế đã đổi ngược lại, tốc độ của con nhện chắc chắn kém xa hắn.
Nhưng dù sao nó cũng đã rời đi rồi, hắn cũng không cần phải để ý chuyện này nữa.
Từ từ đẩy cái đầu con sâu ra ngoài, mặc dù kích cỡ nhỏ hơn cửa hang, nhưng nó vẫn rất cồng kềnh, hắn căn bản cũng chỉ có thể cẩn thận đẩy như vậy.
Chui ra khỏi hang, mặc dù đã thăm dò, nhưng Thái vẫn cảnh giác dò xét một lượt xung quanh, xem bóng dáng của con quái vật có còn ở quanh đây không.
Đồng thời cũng là để xem quanh đây có nguy hiểm nào khác hay không.
Sau khi đã xác định xung quanh đây đúng là an toàn, Thái vác lên đồ đạc, định lên đường trở về căn cứ.
Chỉ là, đột nhiên hắn để ý đến một số âm thanh quen thuộc.
Đó chính là những tiếng "còn cọt, còn cọt" vẫn thỉnh thoảng vang lên ở phía xa.
Có vẻ như loại sinh vật này số lượng còn không thiếu, chỉ cách đây mấy cái cây thì đã có một chỗ phát ra âm thanh như vậy.
Thái chợt do dự lên, bây giờ rốt cuộc là nên chạy trở về căn cứ, còn là tiếp tục kiếm một con sâu nữa, rồi tu luyện cho bản thân càng thêm mạnh đây.
Một bên là xã hội nhân loại đầy phồn hoa và tấp nập. Một bên là tiến hóa và trở nên mạnh mẽ. Rốt cuộc hắn nên lựa chọn bên nào?!!!
Thái tự nhủ, bản thân mình đối với cám dỗ và mê hoặc, sức kháng cự thật sự là rất kém a.
Mình đối với cám dỗ, mê hoặc sức kháng cự sao lại kém như vậy chứ? Chỉ có mấy cái âm thanh "còn cọt còn cọt" mà cũng không chống cự lại được, cuối cùng cũng không thể tránh thoát bị dụ dỗ!!!
Và tất nhiên là Thái quay lưng với vết nứt.
Nhưng hắn cũng không vội vã lao về phía những âm thanh "còn cọt" kia, mà trở lại trong hang. Hắn muốn tạm thời giấu đống vật liệu của con sâu ở đây, chờ lúc nào quay về thì sẽ lấy.
Vì là tạm thời chưa quay trở về, Thái cũng chỉ cất tấm da và phần xương đầu mà thôi, thịt thì hắn sợ để quá lâu sẽ bị hỏng, vậy nên không có để lại.
Cất giấu xong, Thái nhắm tới vị trí phát ra âm thanh gần nhất. Vị trí đó cách chỗ này mấy gốc cây.
Mặc dù chỉ cách mấy gốc cây, nhưng gốc cây ở đây là cỡ nào to lớn, khoảng cách giữa các gốc cây với nhau lại là cỡ nào xa, cho dù chỉ cách có mấy cái gốc cây như vậy thì cũng là hơn một ki lô mét rồi.
Nhưng như vậy cũng vừa vặn, hắn đang muốn thử xem tốc độ của bản thân mình có bao nhiêu nhanh.
Cũng không cần phải lấy đà, Thái thẳng tới hướng âm thanh phát ra phóng đi, khói bụi bốc lên phía sau lưng hắn.
Tốc độ này thực sự là ngoài sức tưởng tượng của chính bản thân Thái, hắn cảm thấy so với cảm giác khi ngồi xe máy phóng đi với tốc độ trăm ki lô mét một giờ còn nhanh hơn không ít.
Vừa chạy, Thái vừa thoải mái dang hai tay ra, cảm nhận lực cản của không khí, tiếng gió gào thét bên tai, hắn cảm thấy mình như là con cá đang bơi trong nước, con chim đang bay giữa trời, tự do tự tại.
Đột nhiên Thái dùng sức phóng lên, đương nhiên là hắn không thể nào bay được như chim. Nhưng mà khoảng cách này cũng phải cách mặt đất gần mười mét, đây cũng không phải người thường làm được.
Chưa kể, thế giới này mật độ không khí càng dày đặc hơn địa tinh một chút, nếu như ở địa tinh, chỉ sợ hắn còn có thể chạy càng nhanh và nhảy càng cao hơn.
Chỉ một thoáng, Thái đã tới được vị trí gốc cây phát ra âm thanh, xem thời gian thì mới qua khoảng hai mươi giây.
Thái rất là trấn động với tốc độ của bản thân mình, tốc độ như này chỉ sợ cũng không thua kém xe đua rồi.
Thái rất vừa lòng với tốc độ của mình hiện tại.
Và hắn rất trông chờ, nếu như mình ăn xong đầu dị sinh vật bên trong gốc cây này, thì tốc độ của bản thân còn có thể tăng lên đến thế nào.
Thái ánh mắt tràn đầy khao khát nhìn vào cửa hang trên gốc cây trước mặt.
Cũng không chần chừ, Thái lập tức chui vào trong hang.
Cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ở tận cùng của cái hang, Thái lại gặp được hình bóng quen thuộc đó.
Lần này cũng không lãng phí thời gian, hắn trực tiếp lấy ra lựu đạn, rút chốt an toàn, sau đó cầm trái lựu đạn thọc thẳng vào trong thân thể con vật.
Kết quả cũng không khác gì lần trước, phần đuôi của nó bị nổ nát ra.
Làm như này cũng hơi lãng phí một chút, nếu như cái đầu con sâu không quá cồng kềnh, dùng cái răng con sâu có lẽ sẽ cắt mở được lớp da của con sâu trước mặt này.
Nhưng chỉ tiếc là cả cái đầu cũng quá cồng kềnh, bản thân hắn lại không có cách nào tách rời được răng của con sâu ra cả.
Dù sao cũng đã cho nổ thân thể nó ra rồi, Thái bắt đầu ăn rồi tu luyện.
Lần này, Thái tốn ít thời gian hơn để xử lý xong con sâu này.
Tổng thể hắn chỉ mất khoảng hơn mười hai ngày mà thôi.
Chỉ là, Thái cũng không quá vui vẻ, bởi vì lần này hắn tu luyện cũng không rất ưng ý.
Càng tu luyện, hắn cảm thấy sức mạnh của mình tăng trưởng càng chậm. Hắn không biết cái này là do hiệu quả của quân thể quyền kém đi, hay là do sức mạnh của hắn tăng lên, khiến cho tác dụng của loại thịt này đối với hắn giảm xuống.
Thậm chí, kể từ hai ngày trước, hắn bắt đầu cảm thấy sức mạnh của bản thân không còn có tăng lên chút nào nữa.
Nhưng Thái cảm thấy, khả năng vấn đề không liên quan nhiều lắm tới loại thịt này. Bởi vì hắn vẫn cảm thấy bản thân cũng chưa mạnh tới mức vượt xa loại sinh vật này.
Đừng nói là vượt xa, có thể chiến thắng được nó hay không hắn còn chưa chắc chắn lắm.
Chưa kể hắn cũng cảm thấy được, sau khi ăn, năng lượng vẫn tích tụ trong cơ thể mình.
Vậy nên khả năng lớn vấn đề xảy ra là nằm ở thân thể hắn hoặc là quân thể quyền.
Nhưng dù sao hắn cũng không khẳng định được vấn đề là ở chỗ nào.
Thái dự định thu dọn một chút, sau đó tìm một con sâu nữa để thử nghiệm xem, có phải thực sự mình không thể tăng lên sức mạnh được nữa không, hay là như thế nào?!!!
Không phải giáo sư Nghĩa đã nói, hấp thu loại năng lượng này có thể giúp con người tiến hóa hay sao, còn có khả năng thu được năng lực siêu phàm.
Chẳng lẽ hắn lại là giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn nói, chính là loại người thiên phú kém cỏi, không thể đột phá tu vi.
Này!!! Cũng không đến nỗi đen đủi như vậy chứ?!!!
Hẳn là không đâu, mình làm sao có thể đen đủi như vậy?!!!
Vả lại đây cũng đâu phải giống trong tiểu thuyết tu tiên như vậy, đây là tiến hóa mà.
Không thể tiến hóa, có lẽ cũng chỉ có một số trường hợp hệ thống gen xảy ra vấn đề thì còn có thể, chứ người bình thường như hắn làm sao có thể gặp tình huống như vậy được.
Gặp phải tình huống khác thường này khiến cho Thái rất là lo lắng, hắn liên tục nghĩ ngợi, suy tư tìm cách lý giải cho tình huống này của mình.
Nhưng hắn cũng đâu có bao nhiêu hiểu biết, làm sao có thể biết được chắc chắn là vấn đề là gì đâu, cũng chỉ có thể cố gắng tự an ủi bản thân.
Thu thập xong đồ vật, Thái đang định xác định một vị trí con sâu khác để đi tới, thì chợt hắn thấy được một cảnh tượng kinh khủng.
Trên bầu trời đột nhiên ánh sáng rực rỡ, Thái giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được một cảnh tượng khó tin.
Hắn cũng không biết đó là thứ gì, khoảng cách tương đối xa, tốc độ lại nhanh, còn bị cây cối chặn mất tầm nhìn, vậy nên hắn cũng không thấy rõ ràng.
Hắn cũng chỉ thấy nó cực kỳ to lớn, đồng thời rực cháy, cảm giác như là có một viên mặt trời vừa bay qua.
Một suy nghĩ trong đầu Thái chợt hiện lên, chẳng lẽ là một viên thiên thạch vừa rơi xuống. Như vậy thì chắc chắn là hắn sắp xong đời rồi.
Nhưng hắn vội vàng phủ định, cũng không đúng, nếu như là thiên thạch thì phải lao thẳng xuống mới đúng chứ, nhưng đằng này là lướt ngang qua, hẳn không phải là thiên thạch mới đúng?!!!
Nhưng nếu không phải thiên thạch thì có thể là thứ gì được?
Đột nhiên, Thái nghe thấy một tiếng hót to rõ, nói chính xác thì là rất chói tai từ vật thể đó phát ra.
Điều này làm cho Thái kinh ngạc tuột đỉnh, thứ kia không lẽ lại là một sinh vật? Chẳng lẽ phát ra ngọn lửa rực rỡ như vậy lại là một con chim hay sao?
Kích cỡ kia, ngọn lửa áp bức kia, nếu không bay trên cao có thể sẽ t·hiêu r·ụi cánh rừng này, vậy mà lại là một sinh vật, một con chim!!! Cũng quá là khó tin chứ?!!!
Chẳng lẽ chính là giống như giáo sư Nghĩa nói, loại sinh linh có thể sánh ngang với thần minh kia?
Cảm giác sợ hãi trong lòng Thái đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác hứng thú tột độ, hắn càng ngày càng hứng thú với thế giới này, muốn biết rốt cuộc thế giới này là cái dạng gì.
Đương nhiên không chỉ muốn biết đơn giản như vậy, hắn càng mong đợi hơn là thứ mình có thể đạt được.
Sức mạnh, lực lượng siêu phàm, thậm chí là có một ngày có thể giống như sinh vật vừa rồi, có thể mạnh mẽ như là thần minh.
Đang mơ màng ảo tưởng về tương lai của bản thân, đột nhiên một t·iếng n·ổ lớn kéo thần chí của Thái về với thực tại.
Phía xa xa, khói lửa ngập trời, động tĩnh chẳng khác nào một quả bom hạng nặng p·hát n·ổ, có khi còn hơn như thế.
Không nghĩ tới đây chính là động tĩnh của dị giới sinh vật gây ra.
May mắn, khoảng cách rất xa, vậy nên hắn cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Thái cảm thấy, động tĩnh này có khả năng là do đầu dị sinh vật vừa rồi hắn thấy gây ra.
Bằng không đang yên tĩnh, làm sao vừa vặn nó bay qua đây thì đột nhiên lại xuất hiện động tĩnh to lớn như vậy được?!!!
Nhưng thực ra, đầu sinh vật vừa bay qua đó cũng còn chưa phải cái gì sánh ngang thần linh như Thái nghĩ, nó cũng chỉ là một đầu dị thú cấp bốn, cấp năm gì đó, mặc dù mạnh mẽ nhưng cách đỉnh của thế giới này còn xa.
Nó chính là đang kiếm ăn, động tĩnh to lớn đó chính là nó vừa đáp xuống bắt lấy con mồi.
Mà cảm thấy động tĩnh đó to lớn cũng chỉ vì bản thân Thái nhỏ bé mà thôi. Chứ đối với thế giới khổng lồ này mà nói, động tĩnh như thế cũng không gây ra được bao nhiêu lực p·há h·oại.
Chỉ là, thấy được tình huống này, Thái bắt đầu sợ hãi, đây là khoảng cách xa đấy, nếu như gần chỗ hắn, chỉ sợ tai bay vạ gió thì hắn cũng đã không qua khỏi rồi.
Cho dù là trốn ở trong gốc cây thì e rằng vẫn bị nổ tan xác, không thì cũng là bị nướng chín mất thôi.
Vốn dĩ còn muốn kiếm một con sâu nữa để nếm thử, bây giờ Thái đột nhiên thay đổi ý định.
Hắn cảm thấy vẫn là trở về căn cứ trước một chuyến thì hơn.
Trở về hỏi ý kiến giáo sư Nghĩa hẳn là cũng có thể, không nhất thiết phải tự mình tìm tòi thử nghiệm. Giáo sư Nghĩa hẳn là cũng có thể biết được vì sao hắn không thể tiếp tục tăng lên sức mạnh.
Con quái vật kinh khủng kia có thể vẫn còn chưa có đi xa, hắn ở lại đây lỡ như chẳng may một cái, gặp đúng chỗ công kích của nó thì không phải c·hết oan sao?!!!
Thế là, Thái vội vàng thu thập đồ đạc chuồn lẹ.
Tốc độ hắn nhanh hơn bất kỳ khi nào, so với lúc đến, bây giờ quay trở lại cái hang lúc trước, Thái chỉ tốn thời gian ước chừng bằng một nửa mà thôi.
Thái vốn định bỏ qua luôn số vật liệu trước đó cất giấu trong hang, định chỉ mang một đám vật liệu của con sâu phía sau này chở về.
Còn vật liệu của con sâu trước đó hắn định để đó, lần sau lại lấy cũng được.
Dù sao làm như vậy sẽ đỡ vướng víu hơn, chạy cũng sẽ nhanh hơn.
Nhưng nghĩ lại, đám vật liệu này bây giờ đối với nhân loại bọn họ rất quan trọng. Tốt nhất là có thể mang hết trở về.
Thế là, Thái cũng đành chịu khó một chút, dù sao hắn cũng không phát hiện đầu dị sinh vật kia đâu, khả năng là nó bay đi rồi cũng nên.
Chui vào hang lấy đống vật liệu ra, đang định cứ thế vác trở về thì hắn lại cảm thấy quá cồng kềnh. Thế là hắn dùng dây trói tất cả lại rồi cứ thế kéo trở về.
Hắn một đường kéo thẳng chúng tới trước vết nứt cũng không hề lo nghĩ về con nhện.
Với thể chất của hắn bây giờ, nếu như cho hắn một loại v·ũ k·hí đủ tốt, hắn cảm thấy mình có thể một mình solo với nó, chứ đừng nói là chạy trốn.
Muốn đuổi kịp hắn, con nhện kia e rằng còn phải lắp thêm hai cái chân nữa thì may ra.
Chỉ có điều, không biết là do tốc độ của Thái quá nhanh, hay vẫn là không chạy qua vị trí của con nhện, cho tới khi trở về vị trí vết nứt, hắn cũng không thấy chút động tĩnh nào của con nhện cả.
...
Cách chương.