Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 21: Phạm Quốc Vượng
Ra khỏi phòng nghiên cứu, vị trợ lý kia của Phạm Trấn Quốc đã chờ sẵn ở đây.
Thấy Hoàng Quốc Thái đi ra, anh ta lập tức gọi:
" Đồng chí Thái, tới!"
Thấy anh ta gọi, Hoàng Quốc Thái cũng không chậm trễ chạy tới.
" Đại tá Phương, anh vẫn chờ tôi ở đây à?"
Vị đại tá trẻ tuổi trước mặt Hoàng Quốc Thái tên là Nguyễn Đức Phương, chính là một trong các trợ lý của Phạm Trấn Quốc, trước đó được Phạm Trấn Quốc cử đi theo hỗ trợ Hoàng Quốc Thái.
Thấy Thái hỏi như vậy, đại tá Phương mỉm cười trả lời:
" Không có việc gì, tư lệnh đã phân phó, vậy nên tôi cần chờ hoàn thành công việc mới có thể rời đi.
Đi thôi! Để tôi dẫn đồng chí tới chỗ phòng của mình."
Nói rồi, anh ta lập tức dẫn Hoàng Quốc Thái rời đi.
Cũng không xa lắm, chỉ đi ra khỏi Trung tâm nghiên cứu một đoạn thì đã tới.
Nơi này hẳn là một khu ký túc xá, hai bên lối đi đều là những căn phòng.
Đại tá Phương mở ra một cánh cửa, sau đó dẫn Thái đi vào.
Vừa dẫn hắn đi vào, đại tá Phương vừa nói:
" Đây là khu ký túc xá của nhân viên nghiên cứu.
Vì đồng chí hiện tại còn chưa được sắp xếp vào đơn vị nào, lại đang hỗ trợ Trung tâm nghiên cứu, vậy nên tôi tạm thời sắp xếp chỗ ở cho đồng chí ở đây.
Chờ sau đó nếu như đồng chí được biên chế vào đơn vị mới, khi đó đồng chí sẽ được chuyển tới vị trí đơn vị của mình.
Đây là thẻ của đồng chí, dùng thẻ này để mở cửa phòng và đi lại. Đồng thời nó cũng chứa đựng công huân của đồng chí, nhớ giữ gìn kỹ.
Quân tư trang của đồng chí cũng đã được tôi mang tới, có cả quân tư trang mới được cấp phát.
Ừm... đồng chí sẽ ăn cơm ở nhà ăn của Trung tâm nghiên cứu.
Nếu như muốn huấn luyện, vậy phải đi tới khu vực huấn luyện của binh sĩ.
Đồng chí có lẽ còn chưa biết, căn cứ đã xây dựng hệ thống huấn luyện giả tưởng, cho phép binh sĩ có thể huấn luyện kỹ năng chiến đấu như thực tế, trải nghiệm quá trình chiến đấu với dị sinh vật.
Chỉ có điều hiện tại cũng chỉ có một loại dị sinh vật duy nhất được cài đặt trong hệ thống, đó chính là con nhện mà trước đó đồng chí gặp phải.
Có lẽ sau đó đám kỹ thuật viên kia sẽ tới tìm đồng chí, để yêu cầu đồng chí hỗ trợ thiết lập thêm loại dị sinh vật mới."
Thái nhận lấy tấm thẻ, nhìn kỹ một lượt, hắn cảm thấy nó cùng một tấm thẻ căn cước cũng không sai biệt lắm.
Nghe thấy đại tá Phương nói tới thiết bị huấn luyện giả tưởng, Thái còn cảm thấy rất hứng thú. Hắn không nghĩ tới, q·uân đ·ội bây giờ lại chịu đầu tư như vậy, không biết là hiệu quả của loại thiết bị này như thế nào.
Thế là đầy hứng thú hỏi:
" Đại tá, loại thiết bị đó hiệu quả thế nào? Có bao nhiêu chân thật?"
Thấy Thái hứng thú như vậy, đại tá Phương mỉm cười trả lời:
" Cơ bản thì có thể mô phỏng ra hoàn toàn các chỉ số thể chất của người sử dụng.
Cảm giác cũng không chênh lệch thực tế bao nhiêu.
Chỉ là mới được phát triển, vậy nên cảm giác càng giống game giả tưởng hơn.
Với lại, các chỉ số của dị sinh vật còn tương đối thiếu sót, nếu như có thể bắt được một đầu thật sự dị thú, thì bọn họ có thể làm càng chi tiết hơn."
Nghe thấy vậy, Thái lập tức lắc đầu.
" Cái này tạm thời cũng đừng có nghĩ, gặp được nó chạy thoát cũng là vấn đề, lại còn mong bắt sống nữa."
Nghe vậy, đại tá Phương bật cười.
" Ha ha ha!!! đó cũng không phải tôi nói, là đám kỹ thuật viên kia nói.
Mọi người cũng đều cười bọn họ suy nghĩ viển vông.
...
Thôi được rồi, đồng chí nghỉ ngơi đi, tôi cần trở về phục mệnh rồi."
Thấy thế, Thái cũng đưa tiễn anh ta ra cửa, sau đó quay trở vào trong phòng.
Quan sát một vòng căn phòng này của mình, diện tích còn khá rộng. Đúng là ký túc xá của nhân viên nghiên cứu có khác, phòng của binh sĩ chỉ sợ là còn kém nhiều.
Căn phòng này coi như không thiếu thứ gì, cùng với một căn trung cư nhỏ cũng không khác. Đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh, thậm chí còn có cả phòng bếp. Nhưng ở đây ai rảnh để nấu cơm chứ.
Nghĩ đến nấu cơm, Thái đột nhiên lại cảm thấy đói, dù sao từ lúc trở về tới giờ, hắn cũng chưa được ăn cái gì.
Bây giờ cũng đã sắp tối, cũng đã tới lúc đi ăn cơm.
Thực ra, hắn còn chưa có biết, nhà ăn của Trung tâm nghiên cứu là ở chỗ nào đâu. Nhưng hắn có để ý, trên đường đi tới đây, có một tấm biển chỉ đường.
Sau khi tìm thấy vị trí nhà ăn, Thái lập tức đi tới.
Thực ra, nhà ăn này nằm cách Trung tâm nghiên cứu năng lượng tiến hóa cũng không xa.
Nói chuẩn xác thì nó nằm ở giữ mấy cái Trung tâm nghiên cứu, chính là nhà ăn chung của mấy cái Trung tâm nghiên cứu này.
Vừa bước vào, cảm nhận đầu tiên của Thái chính là sạch sẽ, thoáng đãng.
Làm sao có thể không sạch sẽ, thoáng đãng được đây?
Căn bản chẳng có người nào ở đây ăn cơm cả.
Nguyên một cái nhà ăn to đùng, nhưng hắn cũng không nhìn thấy một người nào ngồi ăn cơm.
Nếu như chưa đến giờ cơm chẳng nói, nhưng rõ ràng bây giờ đã là giờ ăn cơm tối trong q·uân đ·ội.
Điều này khiến Thái khá là ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ, chẳng lẽ đám nhà khoa học này nghiên cứu tới mức không cần ăn cơm?!!!
Bảo sao hắn nhìn các nhà khoa học, ông nào ông ấy gầy nhom, nhìn ai cũng cảm giác yếu đuối mong manh, thổi nhẹ một cái liền đổ.
Đồ ăn ở đây cũng không phải kiểu tự phục vụ, như là nhà ăn trước đây hắn ăn, mà đồ ăn đã được chia ra các khay riêng.
Thấy vậy, Thái rất là khó xử, với khẩu phần ăn hiện tại của hắn, chỉ sợ dùng khay như này thì không tiện lắm.
Thế là, Thái cũng chỉ có thể tiến tới trước mặt nhân viên nhà bếp hỏi thăm một chút.
Nhân viên nhà bếp ở đây cũng đều là binh sĩ, có thể cũng chưa chắc đã là binh sĩ chính cống, nhưng Thái thấy những người này cũng đều khoác quân phục.
Thấy một người đang bưng khay thức ăn sếp ra ngoài, Thái lập tức lên tiếng hỏi.
" Đồng chí, có thể cho tôi hỏi một chút được không???"
Nghe thấy tiếng của Thái, người nhân viên kia mới ngẩng đầu lên.
Thấy bộ dạng của Thái, anh ta lập tức nhận ra, Thái cũng không phải là nhân viên của các Trung tâm nghiên cứu, thế là lập tức hỏi:
" Anh bạn, hình như anh đi nhầm chứ?
Đây là nhà ăn của Trung tâm nghiên cứu mà!!!"
Thấy thế, Thái chỉ mỉm cười giải thích:
" Không nhầm, tôi đang hỗ trợ Trung tâm nghiên cứu, vậy nên tạm thời ăn cơm ở đây.
Tôi muốn hỏi đồng chí một chút, sức ăn của tôi hơi lớn, vậy nên không biết có thể ăn nhiều suất không?"
Nghe thấy Thái giải thích, người nhân viên cũng đã hiểu được tình huống của hắn, dù sao cũng không phải không có ai từng làm công tác hỗ trợ như này.
Anh ta cũng đã gặp qua mấy lần, cũng biết được sức ăn của đám lính này cũng không giống sức ăn của những nhà khoa học kia. Vậy nên tỏ ra tùy ý nói:
" Muốn ăn bao nhiêu cứ việc lấy, chúng tôi sếp đồ ăn ra khay như vậy là để cho những nghiên cứu viên kia thuận tiện, bọn họ cũng không có nhiều thời gian lắm để ăn."
Nghe thấy vậy, Thái có chút cảm thán:
" Đám nhà khoa học này làm việc thật điên cuồng!!!"
Thấy thế, người nhân viên kia cũng cảm thán theo:
" Đúng vậy, bọn họ làm việc thật điên cuồng.
Bình thường cũng đều yêu cầu chúng tôi đưa thức ăn tới Trung tâm nghiên cứu, ngay cả thời gian tới nhà ăn cũng không có."
Thế Thái mới rõ ràng, vì sao cái nhà ăn lớn như vậy cũng không có bóng người nào ăn cơm.
Thái biết được có thể lấy nhiều khay, cũng không do dự, trực tiếp thì bê đi một chồng mười khay cơm. Tần này có lẽ còn chưa đủ, nhưng cứ lấy tạm như thế đã, sau đó thiếu thì lấy thêm cũng không muộn.
Anh nhân viên kia vốn nghĩ, Thái cũng sẽ như những người lính tới hỗ trợ phòng nghiên cứu trước đây, lấy thêm hai ba khay là cùng, vốn dĩ cũng không để ý.
Đang sắp xếp khay thức ăn, anh ta chợt cảm thấy trước mắt đột nhiên thông thoáng.
Ngẩng đầu lên thì chợt phát hiện, chồng khay trước mặt mình đã không còn, bị người binh sĩ kia bê cả đi.
Mỗi chồng khay ở đây cũng đều là anh ta sắp xếp, số lượng mỗi chồng đều như nhau, tổng cộng mười khay.
Người kia bê một lúc mười khay, sức ăn có kinh khủng như vậy sao?
Anh ta cũng không có nghi ngờ Hoàng Quốc Thái sẽ lãng phí, đây chính là q·uân đ·ội, quân kỷ nghiêm minh, đâu có chỗ cho những hành vi ấy.
Bây giờ anh ta mới nghĩ tới chuyện, những người đồng nghiệp của mình ở các nhà ăn khác, bọn họ thường xuyên kêu ca vất vả.
Nếu như có thêm vài người binh sĩ có sức ăn như thế này, chỉ sợ riêng việc nấu đồ ăn thôi cũng đủ mệt đứt hơi rồi.
So với đám bọn họ, nhà ăn này của anh ta mặc dù mỗi bữa đều phải đưa cơm cho đám nghiên cứu viên, nhưng như vậy cũng còn thoải mái chán.
Chợt anh ta cảm thấy, khuôn mặt của Thái có chút quen quen, chỉ là anh ta không nhớ là mình có quen biết Thái.
Nhưng anh ta cũng lập tức bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, bởi vì anh ta còn đang rất bận, nhanh chóng sắp xếp suất ăn rồi còn đưa tới cho những nhà khoa học kia nữa.
Thái sau khi lấy cơm xong thì chọn đại một bàn ngồi xuống. Dù sao cũng không có ai tới ăn, hắn cũng không cần chọn vị trí yên tĩnh để ngồi.
Cả tháng trời ăn sống uống tươi, mặc dù cũng không đến nỗi khó nuốt, nhưng hắn cũng đã sớm chán ngấy. Hắn đã sớm nhớ đồ ăn được chế biến thơm ngon như thế này từ lâu.
Vậy nên, cũng không chần chừ, Thái trực tiếp vào việc với đám khay cơm trước mặt.
Đúng là đồ ăn chuẩn bị cho các nhà khoa học có khác, cảm giác ngon hơn rất nhiều so với đồ ăn của binh sĩ, mà trước đó hắn đã ăn.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy, từ khi ăn vào thịt của dị giới sinh vật, khả năng tiêu hóa của hắn tăng lên đáng kể, dường như ăn bao nhiêu cũng không biết no như vậy.
Nhanh chóng xử lý hết chồng khay đồ ăn, Thái cũng không do dự lấy thêm một chồng nữa.
Chỉ là, sức ăn của hắn vẫn là có giới hạn. Sau khi ăn xong một chồng khay đồ ăn nữa, Thái coi như cũng ấm cái bụng.
Mà nhân viên nhà ăn nhìn hai chồng khay không của Thái thì rất là kinh sợ, bọn họ còn chưa nghe nói ai có sức ăn kinh khủng cỡ này.
Nhìn bóng lưng Thái rời đi, bọn họ chỉ cầu mong cho hắn không cần phải hỗ trợ phòng nghiên cứu quá lâu.
Thái trở về phòng mình thì cũng không có việc gì để làm.
Vậy nên hắn cũng chỉ tu luyện một lượt quân thể quyền rồi đi ngủ. Coi như bù đắp cho chuỗi ngày trước đó không có được nghỉ ngơi tử tế.
Trong khi đó, tin tức Hoàng Quốc Thái ngoài ý muốn trở về đã được truyền ra. Một cơn sóng ngầm mãnh liệt bắt đầu nổi lên trong Liên Minh nhân loại.
Chỉ là, thay vì quan tâm đến Hoàng Quốc Thái, những người kia hầu hết đều tập trung ánh mắt về phía những thứ hắn mang về.
Đương nhiên, trong đó cũng có người nào đó cảm thấy, Thanh long quốc đã nhận được rất nhiều lợi ích, mà Hoàng Quốc Thái trở về e sợ sẽ mang lại càng nhiều lợi ích cho Thanh long quốc.
Vậy nên, lúc này, tại một văn phòng trong Liệt thiên căn cứ, một người đàn ông trung niên và một thanh niên mặc quân phục đang ngồi đối diện nhau.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi:
" Cậu nhìn thấy người kia rồi chứ?"
Mặc dù người đàn ông không có nói rõ, nhưng thanh niên kia cũng có thể hiểu được người đàn ông đó nhắc tới người nào.
Vậy nên anh ta lập tức gật đầu nói:
" Đúng vậy, đã thấy."
Người đàn ông lại tiếp tục hỏi:
" Cậu cảm thấy thế nào?"
Thanh niên hơi nhíu mày, sau đó cảm thán:
" Rất mạnh!"
Giờ lại đến lượt người đàn ông nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn thanh niên.
Ý ông ta muốn hỏi cũng không chỉ có thế, nhưng rõ ràng, trong mắt thanh niên kia, một người chỉ có mạnh và yếu mà thôi.
Mặc dù không vừa lòng lắm với câu trả lời của thanh niên, nhưng cũng không có cách nào, ông ta chỉ có thể tiếp tục hỏi.
" Vậy cậu cảm thấy mình có thể g·iết được hắn ta không?"
Ánh mắt thanh niên chợt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm người đàn ông.
Sau một lúc, anh ta chầm giọng nói:
" Nguyên tắc của tôi, chỉ g·iết kẻ thù, không phản bội đồng đội!!!"
Nói rồi, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Thấy thế, người đàn ông cũng gằn giọng:
" Đây không phải trưng cầu ý kiến, đây là mệnh lệnh!!!"
Thanh niên đột ngột dừng lại, cũng không quay đầu lại nói:
" Tôi bây giờ là binh sĩ dưới quyền Liên minh nhân loại, tôi không có nghĩa vụ phải nghe lệnh của ông!!!"
Người đàn ông thấy rắn không được, đành phải chuyển mềm.
" Chẳng lẽ cậu quên, mình là người đất nước nào? Chẳng lẽ cậu quên, từ đâu mà cậu có được lực lượng ngày hôm nay?"
Thanh niên nghe vậy thì quay đầu lại, nghiêm túc nói:
" Thời thế thay đổi rồi, nhân loại đang đứng trước ngưỡng cửa quan trọng, tương lai nhân loại sẽ trở nên như thế nào đều quyết định ở thời điểm hiện tại.
Thân là một nhà lãnh đạo, thay vì dùng ánh mắt hạn hẹp đó nhìn mọi thứ, thì hãy mở mắt nhìn xa, nhìn rộng ra một chút.
Đừng bị một mẫu ba phần đất của mình giới hạn ánh mắt của bản thân.
Hẳn là ông luôn nghĩ tôi đầu óc thẳng tuột, không biết xoay chuyển suy nghĩ?
Nhưng thật ra, ông mới chính là người như thế.
Chưa nói tới chuyện tôi có g·iết được người kia không, cho dù g·iết được, quốc gia của chúng ta sẽ đạt được lợi ích gì?
Thay vì thế, chi bằng giao hảo. Tìm cách kiếm lấy lợi ích từ anh ta.
Thời đại này, vươn lên cùng hủy diệt chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng, nếu như nhân loại thành công vươn lên, ranh giới quốc gia sẽ dần dần lu mờ, còn lại cũng chỉ có Liên minh nhân loại, còn lại cũng chỉ có sức mạnh.
Không hướng ánh mắt về phía trước, chỉ chăm chăm nhìn lại phía sau, chẳng mấy chốc sẽ bị thụt lùi rồi chìm xuống."
Hết lời, thanh niên lập tức rời đi, để lại người đàn ông ngồi đó thẫn thờ, suy tư về những lời mà thanh niên nói.
Sau một lúc lâu, người đàn ông nhẹ nhàng lẩm bẩm:
" Là đứa trẻ này lớn rồi, còn là ta già rồi?!!!!"
Sáng hôm sau, trời còn rất sớm đã có người đến gõ cửa phòng Thái.
Hắn còn tưởng là có chuyện gì xảy ra, vội vàng ra mở cửa thì phát hiện, đứng ngoài cửa lại là một người lính trẻ tuổi, mặc một bộ quân phục tương đối khác lạ.
Nhìn biểu tượng trên quân phục của cậu ta, Thái có thể đoán được, người lính này hẳn là một người lính kỹ thuật.
Chợt nhớ tới, ngày hôm qua, đại tá Phương có nói là đám kỹ thuật viên phụ trách thiết bị mô phỏng chiến đấu sẽ tới tìm hắn. Vậy nên Thái lập tức có thể đoán được mục đích của người lính này.
Vừa thấy Thái mở cửa ra, người lính kia gương mặt tươi cười tiến lên chào hỏi:
" Ha ha ha!!! Người anh em chính là Hoàng Quốc Thái đi!!!
Tôi gọi Phạm Quốc Vượng, chính là nghiên cứu viên của Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự.
Hôm nay tới đây là muốn mời người anh em tới Trung tâm nghiên cứu của chúng tôi một chuyến, chúng tôi có chút việc cần sự trợ giúp của người anh em!!!"
Nhìn chăm chú gương mặt tươi cười của thanh niên trước mắt, Hoàng Quốc Thái đột nhiên hỏi:
" Cậu... với tư lệnh là quan hệ gì?!!!"
...
Cách chương.