Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Tới Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự

Chương 22: Tới Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự


Thấy Hoàng Quốc Thái đột nhiên hỏi, Phạm Quốc Vượng gương mặt tươi cười đột nhiên thì cứng đờ lại.


Cậu ta không nghĩ tới Hoàng Quốc Thái lại đột nhiên hỏi như vậy.


Cậu ta thực ra đúng là cháu trai của Phạm Trấn Quốc, nhưng cũng không muốn người khác biết đến mối quan hệ giữa cậu ta và Phạm Trấn Quốc.


Cậu ta cũng không phải không biết, có không ít người đã biết chuyện này, ví như những người làm việc trong phòng nghiên cứu cùng cậu ta, hay đám trợ lý của Phạm Trấn Quốc kia, chỉ là cậu ta cũng không muốn mọi người coi mình là con ông cháu cha mà đối đãi khác biệt.


Thế nên, Phạm Quốc Vượng là không thể nào thừa nhận mình cùng Phạm Trấn Quốc có quan hệ được, chỉ có thể ấp úng trả lời.


" Ha ha, người anh em cứ đùa, tôi cùng tư lệnh làm sao lại có quan hệ được?!!!"


Nhìn phản ứng của người trước mặt, Hoàng Quốc Thái còn cần câu trả lời sao?


Cậu ta đã không thừa nhận, Thái cũng không cần phải tiếp tục hỏi, chỉ mỉm cười, gật đầu nói.


" Ừm! Khả năng là tôi nhìn lầm, tư lệnh người kia nghiêm túc như vậy, làm sao có thể sinh ra con cháu bộ dạng như cậu?!!!"


Phạm Quốc Vượng thấy Thái nói như vậy thì liên tục gật đầu:


" Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi và tư lệnh làm gì có chút nào giống nhau, vậy nên không thể có quan hệ gì!!!"


Cũng không để Thái có cơ hội nói gì nữa, Phạm Quốc Vượng lập tức hỏi lại vấn đề cũ:


" Người anh em, như thế nào? Cùng tôi đi tới Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật một chuyến chứ?"


Hoàng Quốc Thái lập tức lắc đầu nói:


" Không được, sớm như vậy, tôi còn chưa có ăn cơm."


Còn tưởng Hoàng Quốc Thái không đồng ý, biết được là vì hắn chưa có ăn cơm thì Phạm Quốc Vượng lập tức cười nói:


" Tôi cũng chưa có ăn cơm, vậy thì chúng ta cùng đi ăn cơm đi!!!"


Nghe vậy, Thái cũng không từ chối, dù sao cũng ăn cùng một chỗ.


Thế là, hai người bọn họ cùng đi tới nhà ăn.


Nhà ăn vẫn như vậy, mặc dù bữa sáng này không phải không có người nào tới ăn như tối qua, nhưng người vẫn cực kỳ thưa thớt.


Phạm Quốc Vượng đi bên cạnh không ngừng nói chuyện.


" Này, bình thường là tôi cũng không ngồi ở đây ăn cơm đâu, mà hầu hết mọi người cũng vậy, đều lấy một phần ăn sáng rồi trực tiếp tới phòng nghiên cứu.


Nhiều khi vì tối hôm trước ngủ ở phòng nghiên cứu nên gọi người mang tới đó luôn.


Hôm nay có anh tôi mới tới đây ăn cơm đó."


Nghe thấy vậy, Thái cũng tỏ vẻ hứng thú hỏi:


" Đám các cậu nghe vẻ rất bận rộn nhỉ?"


Phạm Quốc Vượng nghe vậy thì tỏ ra sầu khổ than thở:


" Đúng vậy, tư lệnh người kia thường xuyên bóc lột sức lao động của chúng tôi, thường xuyên bắt ép chúng tôi tăng ca ngày đêm!!!"


Nghe thấy những lời này, Thái tỏ ra nghi ngờ hỏi:


" Thật hay giả? Tôi cũng gặp qua tư lệnh đối xử với mấy Trung tâm nghiên cứu kia, thái độ đối với các nhà khoa học còn khá là nhún nhường, không giống như bóc lột bộ dáng."


Nghe vậy, Phạm Quốc Vượng lập tức bĩu môi, nói:


" Đó là đối với các Trung tâm nghiên cứu kia mà thôi.


Anh hẳn là không biết, Trung tâm nghiên cứu của chúng tôi cũng không giống các Trung tâm nghiên cứu khác.


Các Trung tâm nghiên cứu khác, nhân viên chủ yếu đều là các chuyên gia được mời về, đương nhiên là cần phải đối xử khách khí.


Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật của chúng tôi căn bản đều là người của q·uân đ·ội, vậy nên ra lệnh làm sao sẽ khách khí đây?!!!"


Hoàng Quốc Thái bây giờ mới biết, thì ra là như vậy.


Tới nhà ăn, bọn họ cũng bắt đầu lấy phần cơm của mình.


Thái cũng vẫn như bữa trước, trực tiếp thì bê đi một chồng khay thức ăn, trong khi đó Phạm Quốc Vượng cũng chỉ lấy một phần.


Thấy Thái lấy nhiều đồ ăn như vậy, Phạm Quốc Vượng không khỏi rất là kinh ngạc.


" Người anh em, anh ăn hết được nhiều như vậy hay sao?!!!"


Thái thấy cậu ta hỏi vậy thì mỉm cười, trả lời:


" Tối qua, tôi ăn hai mươi khay."


Nghe vậy, vốn dĩ đã kinh ngạc thì bây giờ Phạm Quốc Vượng trực tiếp thì trợn tròn mắt lên.


Này! Đây là quái vật gì? Làm sao có thể bỏ hết được nhiều thức ăn như vậy vào bụng???


Thấy Phạm Quốc Vượng tỏ ra kinh ngạc như thế, Thái cũng không thèm để ý, mỉm cười tiếp tục đi về chỗ ngồi.


Lấy lại tinh thần, Phạm Quốc Vượng vội vàng bê khay đuổi theo.


Ngồi xuống đối diện với Thái, Phạm Quốc Vượng cũng không vội ăn mà tò mò hỏi.


" Người anh em, anh làm thế nào mà có thể ăn nhiều như vậy???"


Thấy Phạm Quốc Vượng không ăn mà chỉ để ý hỏi chuyện hắn, Thái rất là muốn hỏi cậu ta một câu, chẳng lẽ cậu ta không thấy đói sao?


Nhưng người ta đã hỏi, hắn cũng không phải người kiêu căng mà không trả lời lại.


" Tập luyện nhiều, thể chất tăng lên tự nhiên sẽ cần ăn nhiều.


Cậu nếu muốn ăn nhiều như tôi, vậy cũng có thể tìm tư lệnh muốn một bộ quân thể quyền về luyện."


Thấy Thái nói thế, Phạm Quốc Vượng lập tức lắc đầu.


" Không được! Không được! Tôi cũng không thích tập luyện, tôi không thích đánh đánh g·iết g·iết.


Tôi càng thích đánh g·iết trong game hơn.


Anh không biết, gia đình tôi bắt tôi học trường q·uân đ·ội, tôi thích chơi game không chịu, nhưng cuối cùng không thể làm trái ý người nhà, thế là tôi chọn học kỹ thuật q·uân đ·ội, chuyên về mô phỏng tác chiến giả tưởng.


Bây giờ công việc của tôi cũng không khác lập trình game là mấy, thậm chí có thể có thể trải nghiệm các loại công nghệ game tân tiến nhất hiện nay!!!"


Nói đến đây, Phạm Quốc Vượng tỏ ra hết sức đắc ý.


Mà Thái sau khi nghe Phạm Quốc Vượng nói thì còn rất là phục người này. Thực sự là vì đam mê tìm đủ mọi cách a!!!


Thái ngừng lại việc ăn cơm, ngẩng đầu lên hỏi Phạm Quốc Vượng.


" Cậu không cảm thấy, chiến đấu thực tế càng thêm kích thích hay sao?


Bây giờ cũng không còn như trước nữa, cũng không chỉ đơn giản là súng ống đạn dược.


Tương lai có khả năng chính là những cuộc chiến giữa các siêu phàm giả, với những loại sức mạnh siêu nhiên.


Chẳng lẽ cậu không muốn sở hữu sức mạnh thần kỳ như nhân vật trong game?


Chẳng lẽ cậu không muốn có thể phi thiên độn địa?"


Nghe thấy lời của Thái, Phạm Quốc Vượng lập tức bị thu hút, cậu ta tỏ ra rất hào hứng hỏi:


" Thật sự??? Có thật là có thể có sức mạnh siêu phàm? Thật sự có thể phi thiên độn địa hay sao?


Mặc dù tôi cũng nghe nói qua, nhưng cũng đều là những tin tức không chắc chắn, còn chưa thể biết được chân thật hay không."


Hoàng Quốc Thái nghe thấy cậu ta hỏi vậy thì tỏ ra khẳng định nói.


" Mặc dù tôi không biết có thể phi thiên độn địa thật không, nhưng sức mạnh siêu phàm là không giả.


Tôi gặp qua sinh vật giống như thần thú phượng hoàng trong truyền thuyết, toàn thân bao trùm hoả diễm, một kích có thể ngang với một quả bom nhiệt áp."


Nghe vậy, Phạm Quốc Vượng có vẻ càng thêm hào hứng.


Cậu ta hớn hở hỏi:


" Thật có loại dị sinh vật như vậy???


Chờ sau đó tới Trung tâm nghiên cứu, anh nhất định phải miêu tả cho chúng tôi, để chúng tôi thêm loại sinh vật này vào hệ thống!!!"


Thái không ngờ Phạm Quốc Vượng lại phản ứng như vậy, nhưng cũng lập tức giải thích.


" Tôi cũng không hiểu gì về loại sinh vật kia, ngay cả hình dạng cụ thể của nó cũng không nhìn thấy, cũng chỉ xa xa nhìn thấy nó một cái mà thôi."


Phạm Quốc Vượng nghe vậy thì tỏ ra không có vấn đề gì nói:


" Không sao, coi như là làm ra cái hình tượng cho mọi người biết, có loại sinh vật mạnh mẽ như thế là được.


Dù sao bây giờ một con nhện quái kia còn chưa có đội nào chiến thắng nổi, huống hồ là loại sinh vật mạnh mẽ như vậy."


Cảm thấy cũng đúng, thế là Thái cũng gật đầu đồng ý.


Thấy Phạm Quốc Vượng cũng không nghe vào mấy lời của hắn, Thái cũng không tiếp tục khuyên, có lẽ tương lai nếu như thật sự bọn hắn có thể có được những loại năng lực siêu phàm như hắn nói, chỉ sợ những người như Phạm Quốc Vượng này chính là những người đầu tiên không nhịn được đi.


Hoàng Quốc Thái tiếp tục công việc ăn uống của mình.


Xong xuôi, Thái đi theo Phạm Quốc Vượng đi tới Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự.


Trung tâm nghiên cứu này rất lớn, cũng không phải chỉ có bộ phận nghiên cứu thiết bị mô phỏng tác chiến của đám người Phạm Quốc Vượng, mà là chia thành rất nhiều bộ phận khác nhau.


Phạm Quốc Vượng dẫn Thái đi tới thẳng phòng nghiên cứu của đám cậu ta.


Phòng nghiên cứu này tràn ngập đều là các thiết bị điện tử cùng các loại màn hình máy tính, hắn cũng không hiểu chút gì về những thứ này.


Ở đây cũng không có rất nhiều người làm việc, đã thế cũng đều là người trẻ tuổi giống như Phạm Quốc Vượng.


Phạm Quốc Vượng dẫn Thái đi tới trước mặt người đàn ông lớn tuổi duy nhất ở chỗ này, sau đó giới thiệu:


" Anh Thái, đây chính là chủ nhiệm của chúng tôi, giáo sư Lưu Việt Cường.


Chủ nhiệm, đây chính là Hoàng Quốc Thái."


Hoàng Quốc Thái thấy vị chủ nhiệm này mặc quân phục mang hàm đại tướng thì ngạc nhiên, bởi vì xưa nay còn chưa thấy vị nào phụ trách hậu cần mà có quân hàm tới mức đại tướng.


Nhưng khả năng là do bây giờ đã khác, dù sao thì tư lệnh còn trở thành nguyên soái đâu.


Mà vị này là đại tướng, chứng tỏ trong căn cứ này ông ta cũng chỉ có thua kém mỗi Phạm Trấn Quốc mà thôi.


Mà như thế, hắn gặp được cũng không thể thất lễ, nhanh chóng đứng nghiêm chào.


Thấy Hoàng Quốc Thái chào, vị kia đại tướng chỉ mỉm cười xua tay, nói:


" Tôi cũng chỉ coi như cái nhân viên kỹ thuật, không cần nghiêm túc như thế, giống như đám bọn họ, gọi tôi chủ nhiệm là được.


Ở đây, đám bọn họ mới là chuyên gia, tôi cũng chỉ là quản lý cái Trung tâm nghiên cứu này thôi, cũng không hiểu nhiều về lĩnh vực này.


Cậu cứ cùng bọn họ làm việc, tôi còn cần xử lý những công việc khác."


Vị chủ nhiệm này nói xong liền rời đi, có vẻ rất gấp gáp.


Thái cảm thấy, người chủ nhiệm này tính cách khá là thoải mái, ôn hòa, cũng không giống như quân nhân chính cống như Phạm Trấn Quốc, mà cũng tương đối khác với những nhà khoa học của các Trung tâm nghiên cứu khác.


Hẳn đúng như là ông ấy nói, chỉ coi mình là cái nhân viên kỹ thuật.


Thấy chủ nhiệm Cường rời đi, Phạm Quốc Vượng cười nói với Hoàng Quốc Thái:


" Đừng để ý tới ông ấy, chủ nhiệm quản lý Trung tâm nghiên cứu này tương đối vất vả, có rất nhiều việc phải làm.


Đi! Vào đây tôi giới thiệu đám anh em của tôi cho anh."


Cũng chưa cần đi vào, đám anh em của Phạm Quốc Vượng đã nhao nhao ra đón.


Đám bọn họ tổng cộng bốn người, thêm Phạm Quốc Vượng thì là năm. Cao thấp béo gầy đều có, tất cả đều là người trẻ tuổi, cùng tuổi tác của hắn cũng không sai biệt lắm.


Vừa chạy ra, bọn họ đã lập tức hô.


" Anh hùng của chúng ta đây sao?


Thế nào, vừa làm chuyến du hí dị giới trở về, có phải hay không rất kích thích?!!"


Nghe thấy thế, Hoàng Quốc Thái cũng mỉm cười trả lời:


" Đúng là rất kích thích, xuýt chút nữa thì thành phân dị thú!!!


Như thế nào, có muốn hay không trải nghiệm kích thích? Tôi dẫn các cậu đi du lịch dị giới?!!!"


Đám người này nghe vậy vội vàng xua tay.


" Đừng! Đừng! Đừng! Chúng tôi còn chưa muốn c·hết!!!"


Thấy vậy, Thái cười lớn hỏi:


" Ha ha ha!!! Như vậy nhát gan, không phải tôi nghe nói, các cậu muốn bắt sống dị thú mang về hay sao?


Như thế nào như vậy sợ?


Yên tâm, đảm bảo các cậu an toàn trở về.


Ngay cả giáo sư Nghĩa đi cùng tôi còn có thể trở về, các cậu toàn người trẻ tuổi, chạy đảm bảo so với giáo sư Nghĩa nhanh."


Đám người kia nghe thấy Thái nói vậy thì đột nhiên gan như là trở nên lớn, sau khi nhìn nhau một cái thì lập tức nói:


" Thật chứ? Nếu như anh có thể làm được điều đó, chúng tôi gọi anh là đại ca."


Thái thấy vậy thì hơi sững sờ, vốn dĩ chỉ định đùa bọn họ một chút, nhưng như thế nào cảm giác đám người này giống như là muốn chơi thật vậy.


Điều này làm Thái có chút khó khăn. Thế là, hắn cũng chỉ có thể chơi bài kéo dài thời gian, chờ sau này lại tính.


" Tốt! Đây là các cậu nói, chờ sau đó nhất định đừng có nuốt lời."


Đám người lập tức vỗ ngực đảm bảo, chắc chắn sẽ không nuốt lời.


Thái thấy thế thì quay sang Phạm Quốc Vượng trêu chọc.


" Đám anh em này của cậu có vẻ gan lớn hơn cậu không ít nhỉ?!!!"


Nghe vậy, Phạm Quốc Vượng lập tức bĩu môi, nói:


" Bọn họ gan lớn cái gì?!!!


Anh cũng đừng để bọn họ lừa gạt, bây giờ mà anh lôi bọn họ đi thật, đố thằng nào dám đi.


Mà còn chưa giới thiệu cho anh.


Đây, tên béo tốt này là Vương Đại Phú, gọi cậu ta là mập mạp là được.


Đối nghịch với cậu ta, tên nhỏ con này là Lê Tiến Đạt, chúng tôi gọi cậu ta khỉ gầy.


Tên cao gầy này là Trần Minh Tuấn, biệt danh cái sào.


Tên bốn mắt thì tên là Đoàn Minh Trí."


Phạm Quốc Vượng chỉ một lượt tất cả bọn họ, vừa chỉ vừa giới thiệu từng người.


Thái nhìn từng người bọn họ, thực ra từ đầu hắn đã để ý đám người này, một tổ hợp rất là kỳ quái, chẳng ai giống ai, nói chuẩn xác là ngoại hình mỗi người đều có đặc trưng.


Một người thân hình to béo, một người lại nhỏ gầy, một người thì cao gầy, chính là cái kiểu cao lêu đêu như cái sào.


Người còn lại vóc dáng coi như bình thường, nhưng lại đeo cặp kính tương đối dày.


Coi như được Phạm Quốc Vượng ngoại hình coi như bình thường nhất, không đến nỗi có đặc điểm gì nổi bật như mấy người anh em kia.


Vậy nên Thái cũng rất tò mò, Phạm Quốc Vượng sẽ có biệt danh là gì.


" Bốn bọn họ cũng đều có biệt danh, thế cậu biệt danh là gì?"


Nghe Hoàng Quốc Thái hỏi biệt danh của mình, Phạm Quốc Vượng tỏ ra lúng túng, cảm giác chẳng khác gì lúc Thái hỏi quan hệ giữa cậu ta và Phạm Trấn Quốc vậy.


Mấy người anh em kia của cậu ta thấy thế thì lập tức giúp cậu ta trả lời.


" Chúng tôi gọi cậu ta là COCC!!! Ha ha ha!!!!"


Nói rồi, đám bọn họ cười vui vẻ, bọn họ bị Phạm Quốc Vượng đặt biệt danh một lượt đương nhiên không mấy vui vẻ. Thế là bọn họ cùng nhau giúp Phạm Quốc Vượng đặt một cái biệt danh.


Hoàng Quốc Thái nghe xong lập tức hiểu, chỉ là mỉm cười nhìn cảnh, Phạm Quốc Vượng đang dùng ánh mắt căm tức hướng về phía đám anh em của mình.


Bốn người kia thấy thế thì rất là đắc ý, sau đó quay sang kéo Hoàng Quốc Thái đi vào phòng nghiên cứu.


Nhìn phòng nghiên cứu rộng rãi với đủ loại thiết bị, Thái tò mò hỏi bọn họ:


" Phòng nghiên cứu lớn như vậy mà chỉ có năm người các cậu thôi sao?"


Mập mạp nghe vậy lập tức trả lời:


" Đúng vậy, chỉ là bọn tôi cũng chỉ phụ trách phần mềm mà thôi, phần cứng sẽ do đội ngũ khác phụ trách.


Đi! Vào đây!


Anh mới về chắc còn chưa thử qua sản phẩm của chúng tôi đi?


Trong này chúng tôi cũng lắp đặt một bộ, anh có muốn thử chút không?"


Nghe vậy, Thái tò mò hỏi:


" Ồ! Là dùng để thử nghiệm sao?"


Nghe thấy Thái hỏi thế, Phạm Quốc Vượng lập tức trả lời:


" Cũng không phải, loại dùng để thử nghiệm khác, còn cái này là để thỉnh thoảng chúng tôi tự chơi."


Nghe vậy thì Thái ngạc nhiên hỏi:


" Tôi nghe nói cái này sẽ nhập chuẩn xác thông số của người dùng, với thể chất của các cậu như vậy, cũng có thể "chơi" được sao?"


Nghe thấy vậy, khỉ gầy đắc ý nói:


" Cái đó là đối với binh sĩ bình thường, chứ còn chúng tôi, muốn mình có bao nhiêu mạnh thì có thể bao nhiêu mạnh, đảm bảo có thể tùy ý hành con quái kia!!!"


Thái nghe vậy thì ngạc nhiên, còn có thể như thế chơi, đám người này đúng là coi đây là game a.


Thái lại lên tiếng hỏi lần nữa:


" Vậy tôi nếm thử thì thông số có chuẩn xác không?"


Hắn sợ thiết bị này của bọn họ đã được chỉnh sửa, sẽ không giống như thiết bị dùng cho binh sĩ.


Đám người lập tức vỗ ngực đảm bảo.


" Yên tâm, đảm bảo chuẩn xác, không sai được!"


Thấy thế, Thái cũng nổi lên hứng thú, muốn trải nghiệm thử xem loại thiết bị tân tiến này, thế là nói với họ:


" Vậy cho tôi trải nghiệm thử một chút."


Nghe vậy, đám bọn họ liền dẫn Thái tới phía trước một thiết bị có hình dạng giống với một khoang điều khiển của máy b·ay c·hiến đ·ấu.


Chỉ là cái khoang này là dựng đứng, bên ngoài cũng được kết nối rất nhiều dây dợ.


Mập mạp tiến lên nhấn nút, cửa kính khoang lập tức mở ra.


Bên trong khoang là một cái ghế gần giống ghế mát xa và một cái mũ giống mũ bảo hiểm của phi công. Chúng đều kết nối với một đám dây.


Nói chung, Thái cũng không hiểu thứ gì, ngay cả sử dụng như thế nào cũng không biết, vậy nên chỉ có thể hỏi:


" Cái này dùng như thế nào?"


Phạm Quốc Vượng lập tức giảng giải cho hắn.


" Anh chỉ cần ngồi vào cái ghế kia, đội mũ lên rồi đặt tay chân vào vị trí là được, không khác gì ngồi mát xa.


Tất cả đều hoạt động nhờ vào cảm biến.


Cảm biến trên ghế sẽ xác định các thông số cơ thể của anh, rồi đồng bộ với thân thể của anh trong hệ thống giả lập.


Còn điều khiển sẽ dựa vào sóng não, khi anh đội mũ vào, hệ thống giả lập sẽ trực tiếp kích hoạt, sau khi tùy chọn, anh sẽ cảm thấy như mình đang thực sự trải nghiệm những gì bên trong giả lập vậy.


Khi đó, mỗi chỉ thị của não bộ cũng sẽ bị thiết bị truyền tải vào trong hệ thống giả lập."


Nghe vậy, Thái cũng cái hiểu cái không, được cái có vẻ như đối với người dùng cũng không có yêu cầu phức tạp gì.


Thế là, hắn tiến vào trong khoang thiết bị, ngồi xuống ghế, đội mũ vào, sau đó đặt tay chân vào đúng vị trí.


...


Cách chương.


Chương 22: Tới Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự