Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 60: Đánh thức
Bắt đầu tiến hành đả thông hư tuyến, Thái ưu tiên lựa chọn những hư tuyến ở phần bụng, nơi này chính là cửa xả của năng lượng, mật độ càng nhiều, tiến hành sẽ thuận lợi hơn.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện, hư tuyến ở khu vực này, tình trạng bế tắc cũng ít hơn rất nhiều những vị trí khác.
Quá trình diễn ra cũng tương đối thuận lợi, từng hạt năng lượng bị Thái đẩy vào trong đầu hư tuyến thứ nhất.
Quá trình giống như là nạp đ·ạ·n, từng viên một được đẩy vào trong, dần dần lấp đầy hư tuyến. Quá trình này cũng sẽ giúp đả thông bế tắc của hư tuyến.
Hư tuyến vừa được đả thông, các hạt năng lượng ở trong hư tuyến được đẩy thẳng vào bên trong vòng tuần hoàn.
Chúng lập tức như là nhận lấy lực gia tốc từ vòng tuần hoàn, vòng quanh chủ mạch di chuyển. Trong quá trình này chúng như là bị phân tách, các thành phần của chúng bị tách rời, trở thành các hạt càng thêm nhỏ.
Trong đó, một số loại hạt có màu sắc trong suốt sẽ bị long mạch hút đi, còn những loại hạt có màu sắc khác thì bị bài thải ra ngoài, tiếp tục trong thân thể phiêu đãng.
Mà những hạt năng lượng này cũng giống như là cung cấp năng lượng cho vòng tuần hoàn hoạt động vậy, khiến cho nó sinh ra lực hút, tác động lên phụ mạch vừa được khai thông.
Đầu phụ mạch này lập tức chủ động hút những hạt năng lượng ở xung quanh nó đi vào.
Mặc dù lực hút của một đầu phụ mạch rất nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến cho những hạt năng lượng bay qua bên cạnh nó bị dần dần hút tới.
Mặc dù hiệu quả thực sự không tệ, nhưng chiều dài những hư tuyến ở phần bụng cũng không tính là ngắn, để đả thông được một đầu, Thái phải bỏ ra không ít thời gian.
Đặc biệt là, sử dụng ý niệm để đả thông hư tuyến như thế này rất là vất vả, tinh thần lực tiêu hao rất nhanh.
Cố gắng lắm, Thái mới có thể miễn cưỡng đả thông được một đầu, đó còn là đầu hư tuyến hắn chọn lựa ra, có ít chỗ bế tắc nhất.
Cũng không có cách nào, ý thức của hắn cũng chỉ có thể trở lại tinh thần thế giới để nghỉ ngơi, khôi phục.
Cũng còn tốt, sau khi trở về tinh thần thế giới, tinh thần lực của hắn khôi phục rất nhanh. Đã thế hắn còn cảm thấy tinh thần lực của mình có chút gia tăng.
Không giống với cảm giác gia tăng khi mới tiến vào nơi này, đó là cảm giác gia tăng yếu ớt, nhưng ổn định. Kiểu như là liên tục cộng một, cộng một, cộng một,... Còn bây giờ chính là đột ngột thêm cái cộng năm, cảm giác rất rõ rệt.
Tính ra chỗ tốt của công việc đả thông hư tuyến này còn thật sự không tệ, vừa có thể giúp tăng lên khả năng hấp thu năng lượng, đồng thời lại có thể rèn luyện, tăng cao tinh thần lực, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đã như thế, Thái lại càng hăng hái, chờ tinh thần lực đã khôi phục, Thái cũng không làm nhiều do dự, tiếp tục lựa chọn một đầu phụ mạch khác để đả thông.
Mải mê chìm đắm trong thế giới tinh thần, Thái còn không biết bên ngoài thời gian đã trôi qua bao lâu.
Thời gian đã trôi qua hơn hai ngày, còn may đám người Dương Tuấn thời gian này cũng mải mê tu luyện, vậy nên cũng không có đi ra làm phiền Hoàng Quốc Thái.
Đám người Dương Tuấn thời gian này đúng là chìm đắm trong tu luyện không thể tự kiềm chế.
Mặc dù mệt mỏi, thống khổ, nhưng cảm nhận được lực lượng không ngừng tăng lên, lại có cả đám người cạnh tranh, bọn họ đúng là nghỉ ngơi nhiều một giây cũng sợ thiệt thòi.
Sinh tồn ở thế giới xa lạ này, đêm đầu tiên bọn họ còn có chút lo ngại về những động tĩnh phía bên ngoài. Nhưng cảm thấy còn có Hoàng Quốc Thái ở phía ngoài trông coi, bọn họ lại bỏ qua tất cả cảnh giác, tập trung vào quá trình tăng thực lực lên của mình.
Bọn họ thực sự chưa từng nghĩ tới, sức mạnh tăng lên lại có thể dễ dàng, thoải mái đến như vậy.
Tới đêm thứ hai, bọn họ căn bản đã không còn quan tâm đến động tĩnh bên ngoài nữa, tự nhiên hơn cả ở nhà mình, nếu như trong lòng còn có chút lo nghĩ, vậy thì cũng chỉ có lo lắng người khác ăn được nhiều hơn mình mà thôi.
Về cơ bản, những người ở đây, mọi mặt tố chất cũng cách biệt nhau không quá lớn, kể cả khả năng hấp thu năng lượng cũng có thể nói là sàn sàn như nhau.
Vậy nên cho dù cố gắng thế nào thì thu hoạch của bọn họ cũng không quá chênh lệch. Bởi vì trong tình huống hiện tại, làm sao lại có người lười biếng cho được.
Có câu: "Của không ngon, nhà đông con cũng hết". Ban đầu, nhìn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của quái trùng xanh xanh trắng trắng, lại mềm mềm, nhầy nhầy, đám người còn có vẻ chê bai. Hầu hết đều lựa phần thịt giống như thạch để ăn.
Về sau, thấy được hiệu quả kinh người, bọn họ đã không còn biết "chê" là cái gì nữa. Phải nói là nếu như không phải phần da quá chắc chắn, bọn họ không nhai nổi, chỉ sợ cũng đã không còn một mảnh.
Hơn hai ngày trôi qua, nguyên một đầu quái trùng đã bị đám người càn quét không còn một miếng thịt.
Chỉ là bọn họ cũng vừa vặn biến mình thành một đám dã nhân.
Nhưng thực ra, dã nhân thì chưa đến nỗi, nhưng hơn hai ngày ăn với luyện quân thể quyền, mồ hôi liên tục ra như tắm, lại một đám người cùng chui rúc, ủ ở trong hang, mùi hương này thực sự là khó lòng cưỡng lại.
Nói thật, trong tình trạng này, cho dù là cao lạnh như Lê Ngọc, còn là quyến rũ như Diễm Tinh thì cũng chẳng ai dám lại gần.
Cũng còn may đám người bọn họ thích nghi tốt, lại ngửi quen thuộc, bằng không chắc cũng phải bỏ chạy lấy người.
Quái trùng đã ăn hết, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở trong đó nữa. Thu gom lại vật liệu dư thừa, bọn họ cùng nhau đi ra tìm Hoàng Quốc Thái.
Thấy được chỗ tốt của quái trùng, bọn họ không chờ đợi được muốn nhanh chóng tìm kiếm một con quái trùng khác.
Chỉ là khi đi ra, bọn họ lại phát hiện Hoàng Quốc Thái khoanh chân ngồi im ở đó, một chút động tĩnh cũng không có.
Cho dù cả đám người bọn họ đứng ở trước mặt, Hoàng Quốc Thái cũng không có chút phản ứng gì.
Nếu không phải thấy được Hoàng Quốc Thái còn đều đặn thở, bọn họ còn tưởng hắn đã xảy ra chuyện gì.
Mới vừa lột xác xong, từ chỗ chỉ lơ phơ vài sợi tóc non, tóc hắn liền mọc ra với tốc độ kinh người. Bây giờ lại đã trải qua hơn hai ngày nhập định, mái tóc của hắn đã dài tới cổ, che khuất cả khuôn mặt.
Chứng kiến tình trạng hiện tại của Hoàng Quốc Thái, đám người ai nấy đều kinh ngạc không thôi, nhất thời không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn đây là cái gì tình huống.
Vi Diệu nghi hoặc hỏi:
"Cậu ta đây là làm sao vậy?"
Dương Tuấn cũng nghi hoặc không kém, vậy nên cũng chỉ có thể lắc đầu trả lời:
"Không biết, nhìn rất không bình thường!!!
Bộ dáng này chỉ sợ đã duy trì rất lâu, chúng ta đến trước mặt cũng không có chút phản ứng nào."
Diễm Tinh sốt ruột hỏi:
"Có nên kiểm tra một chút không?
Lỡ như Quốc Thái đệ đệ xảy ra chuyện gì thì sao?!!"
Dương Tuấn nghe vậy thì lườm Diễm Tinh một cái.
"Vậy cô đi lên kiểm tra đi!!!"
Nhìn rõ ràng là Hoàng Quốc Thái đang nằm trong trạng thái nào đó, căn bản không khả năng gặp nguy hiểm, lỡ như tiến lên làm ảnh hưởng tới hắn, vậy không phải chọc giận hắn hay sao?
Diễm Tinh cũng nhận ra lòng mình có chút loạn, vậy nên cũng tự hiểu lấy, lập tức ngậm miệng lùi lại phía sau.
Vốn dĩ định ra hỏi ý kiến của Hoàng Quốc Thái, đám người còn chờ đợi để kiếm đầu quái trùng khác đâu, ai ngờ Hoàng Quốc Thái lại như vậy, khiến cho bọn họ rất là sốt ruột.
Vũ Cương cảm thấy cứ chờ đợi như này cũng không phải cách hay, vậy nên lên tiếng hỏi:
"Bây giờ nên làm như thế nào?"
Vi Diệu suy tư một chút rồi nói:
"Tạm thời ở đây chờ đi.
Một phần là vì chúng ta đối với nơi này không có chút nào quen thuộc, nếu như có sự chỉ dẫn của Hoàng Quốc Thái, vậy thì tốt hơn.
Một phần là vì Hoàng Quốc Thái, cậu ta nói thế nào cũng đã cứu chúng ta, bây giờ cậu ta đang trong trạng thái này, chúng ta cũng không thể cứ như vậy bỏ đi được.
Chờ đợi thêm chút thời gian, xem cậu ta có tỉnh lại không, nếu như cậu ta còn không tỉnh lại, vậy tìm cách đánh thức cậu ta.
Tôi thấy khả năng cậu ta cũng đã ở trong tình trạng này không ngắn thời gian, cho dù là làm gì, b·ất t·ỉnh lâu như vậy cũng không phải chuyện gì tốt."
Nói rồi, Vi Diệu quay sang Dương Tuấn nói:
"Dương Tuấn, cậu dẫn theo mấy người, chạy trở về vị trí vết nứt xem xét tình huống xem thế nào.
Nếu như vết nứt đã bình ổn trở lại, vậy chúng ta cũng cần phải trở về."
Dương Tuấn nghe vậy cũng không phản đối, nhìn thoáng qua Hoàng Quốc Thái rồi gọi theo La Minh, Kim Vũ, Trần Bách Niên, Lạc Bảo, theo mình đi ra ngoài.
Một đường chạy thẳng tới vị trí vết nứt, con nhện đã bị tiêu diệt, trên đường cũng không có gì phải lo lắng.
Đến gần vết nứt, bọn họ rất là thất vọng vì thấy tình huống của vết nứt vẫn không có gì thay đổi, năng lượng tứ ngược, cuồng phong thổi quét.
Tin tức tốt là cái xác nhện vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Xác định tình huống nơi này, Dương Tuấn cũng không nán lại ở đây, dẫn theo bốn người kia chạy quay lại.
Lạc Bảo lưu luyến nhìn cái xác nhện, vừa chạy theo sau Dương Tuấn, vừa đề nghị:
"Tuấn ca, hay là chúng ta mang cái xác nhện kia về ăn đi, không biết vết nứt còn có thể mở ra không, cứ để đó sợ rằng nó sẽ hỏng mất."
Những người khác nghe vậy thì đều nhìn về phía Dương Tuấn, muốn biết phản ứng của anh ta thế nào.
Mà Dương Tuấn nghe xong thì thoáng suy tư, sau đó lập tức lắc đầu:
"Không được, vết nứt còn chưa chân chính đóng lại, vậy thì còn có khả năng mở ra.
Nếu như ăn mất cái xác nhện đó, khi vết nứt được đả thông, chúng ta lấy gì trở về giao nộp.
Vả lại, cho dù sợ nó bị hỏng, muốn xử lý cái xác, vậy cũng cần hỏi ý kiến của những người khác nữa, chúng ta không thể tự quyết định được.
Chúng ta vẫn là trước tiên trở về thông báo tình huống với mọi người, sau đó hỏi thăm ý kiến của bọn họ xem thế nào."
Mọi người nghe thấy Dương Tuấn nói như thế thì cảm thấy rất có lý, vẫn là cần mọi người bàn bạc rồi quyết định.
Chạy trở về tới nơi, thấy được đám người Vi Diệu vẫn ở đó, cả đám ngồi ngẩn ngơ, có vẻ rất là chán chường.
Thấy Dương Tuấn bọn họ trở về, những người khác lập tức tập trung ánh mắt vào họ.
Vi Diệu cũng lập tức hỏi:
"Tình huống thế nào???"
Dương Tuấn trực tiếp lắc đầu:
"Vẫn như thế, không có gì thay đổi cả!!!
Thế tình huống ở đây thì sao?"
Vừa hỏi, Dương Tuấn cũng vừa nhìn về phía Hoàng Quốc Thái, thấy hắn vẫn như cũ, vậy cũng không cần phải nghe câu trả lời nữa.
Hoàng Quốc Thái cũng chưa có tỉnh, bọn họ cứ chờ đợi như thế này cũng chán, Dương Tuấn cũng không ngần ngại đưa ra đề nghị.
"Mọi người, bây giờ vết nứt vẫn chưa có dấu hiệu gì là bình thường trở lại, không biết khi nào nó mới có thể lần nữa đả thông.
Cái xác nhện mặc dù cứ vứt đó cũng không sợ bị mất, nhưng dù sao nó cũng là cái xác, cứ mãi để đó chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị hỏng.
Thế nên, chúng ta vẫn là nên tính toán xem nên xử lý nó thế nào, có nên tiếp tục vứt đó không?"
Nghe thấy lời của Dương Tuấn, ánh mắt mọi người đều lập tức phát sáng, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng bọn họ chính là ăn nó. Chỉ có ăn xong là không lo bị hỏng.
Nhưng dù sao vẫn là quân nhân, đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, bọn họ lập tức từ bỏ cái ý tưởng này.
Bọn họ vẫn còn hi vọng vết nứt lần nữa mở ra, bọn họ có thể mang theo xác con nhện đó trở về giao nộp nhiệm vụ đâu.
Sau một hồi suy tư, Vi Diệu cũng lắc đầu nói:
"Vẫn là chờ thêm đi, mới qua có ba ngày, còn chưa có hỏng được.
Chờ thêm chút thời gian nữa, nếu như tình huống không có gì khởi sắc, vậy chúng ta lại làm ra quyết định cũng không muộn.
Mọi người nghe vậy cũng gật gù đồng ý, mặc dù đối với thịt dị sinh vật khát vọng, nhưng bọn họ còn chưa có từ bỏ mong muốn quay trở về.
Dương Tuấn thấy phản ứng của mọi người cũng không nói gì thêm, anh ta thực ra lại càng mong muốn có thể mang xác con nhện đó trở về hơn mọi người một chút.
Còn nguyên nhân, vậy thì chắc chắn là vì một chút khiếm khuyết trong tính cách của anh ta.
Đã tạm thời không tính toán động đến cái xác nhện, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi đợi Hoàng Quốc Thái tỉnh lại.
Nhưng Hoàng Quốc Thái còn đang mải mê với công cuộc đả thông hư tuyến của mình, lại không biết mình đã chìm vào thế giới tinh thần không ngắn thời gian, làm sao có thể tự mình tỉnh lại được.
Vậy nên, đám người chờ Hoàng Quốc Thái tới hết kiên nhẫn cũng không thấy hắn có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Đột nhiên, bọn họ nghe được trên người Hoàng Quốc Thái có âm thanh phát ra.
Nghe kỹ một chút, đó còn không phải là tiếng bụng réo hay sao.
Dù sao cũng gần ba ngày rồi không ăn uống gì, cho dù là thân thể tràn đầy năng lượng, nhưng dạ dày trống rỗng thì tránh không khỏi. Vậy nên, kêu réo cái gì cũng chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.
Đám người Vi Diệu vốn dĩ là đã chờ đợi mất kiên nhẫn. Dù sao thì trước đó đang ăn thịt quái trùng tu luyện, sức mạnh tăng lên nhanh chóng.
Bây giờ thịt hết, việc tu luyện phải tạm ngừng, lại phải ngồi đây chờ đợi, bọn họ làm sao có thể còn chút kiên nhẫn nào.
Trước đó nhịn còn không nói, dù sao cũng không biết Hoàng Quốc Thái là tình huống gì, lại không có cớ gì chính đáng, không dám q·uấy n·hiễu hắn.
Nhưng bây giờ, nghe thấy tiếng bụng hắn réo vang b·iểu t·ình, đám người như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, không nhanh tay bám víu lấy, vậy cũng không thể nào nói nổi.
Chỉ là, người nào đi lên làm con tốt thí, đi đánh thức Hoàng Quốc Thái thì còn phải bàn lại một phen.
Dù sao, cũng không ai biết Hoàng Quốc Thái đây là tình huống thế nào, lỡ như hắn đang làm gì đó trọng yếu, q·uấy n·hiễu hắn, vậy thì người nào đánh thức hắn chắc chắn là sẽ gặp không may.
Mà khả năng này rất cao, dù sao bọn họ cũng không cảm thấy bình thường người ta sẽ rơi vào trạng thái như vậy.
Đến cuối cùng, vẫn là cháu trai Dương Tuấn được tất cả mọi người nhất chí giao cho trọng trách này.
Nguyên nhân đương nhiên là vì anh ta "tiện" ai bảo anh ta nhận làm cháu của Hoàng Quốc Thái, vậy nên mọi người lấy cớ là anh ta quan hệ thân thiết nhất với Hoàng Quốc Thái ở đây, gánh trách nhiệm đánh thức Hoàng Quốc Thái không phải là chuyện đương nhiên hay sao?
Đưa ra quyết định này, ngay cả người thanh lãnh như Lê Ngọc cũng rất nhiệt tình ủng hộ.
Dương Tuấn căn bản cũng không thể chống lại được quyết định của tất cả mọi người, đành cắn răng tiến lên.
Trong lòng Dương Tuấn tự nhủ, ta đây là quan tâm sức khỏe của chú Quốc Thái, thời gian lâu như vậy không ăn uống gì, bụng cũng đều réo vang b·iểu t·ình, còn không thức tỉnh chỉ sợ có hại cho sức khỏe.
Đúng vậy! Nhất định là như vậy!
Biết đâu thức tỉnh, chú Quốc Thái còn có thể khen thưởng ta.
Chỉ là, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thân thể Dương Tuấn vẫn rất là thành thật.
Khoảng cách có một mẩu, vậy mà anh ta xê dịch mãi vẫn chưa tới nơi.
Chưa kể, cánh tay đưa ra thì run run rẩy rẩy, so với động tác của cụ già còn chậm hơn.
Đám người thấy vậy cũng không hề thúc giục, tất cả chỉ lặng im chờ đợi, có người còn chuẩn bị sẵn tinh thần, sợ Hoàng Quốc Thái tỉnh dậy, nổi cơn thịnh nộ, vậy bọn họ còn kịp thời bỏ chạy.
Tới trước mặt Hoàng Quốc Thái, Dương Tuấn dường như đã hạ xuống quyết tâm, cũng không còn do dự nữa.
Sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt Dương Tuấn trở nên kiên định.
Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoàng Quốc Thái, Dương Tuấn hơi lay động một chút, miệng cũng bắt đầu gọi:
"Chú Quốc Thái!!!"
Thấy Hoàng Quốc Thái vẫn không hề có phản ứng, tay Dương Tuấn càng thêm dùng sức lay, miệng cũng đang định lớn tiếng hơn một chút.
Chợt, Dương Tuấn thấy được Hoàng Quốc Thái đột ngột ngẩng đầu, dưới mái tóc dài che chắn là một đôi mắt sắc bén.
Dương Tuấn người chợt cứng đờ lại, âm thanh sắp thốt ra khỏi miệng cũng đột nhiên im bặt.
Nhẹ nhàng rút tay trở về, sau đó vô thức đưa hai tay ra che chắn trước người, Dương Tuấn cười xấu hổ:
"Ha ha...Chú... Chú Quốc Thái! Chú... Chú tỉnh...tỉnh rồi! Chú... Chú làm cháu rất... rất là lo lắng!!!"
...
Cách chương.