Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 61: Rời khỏi trạng thái nhập định
Hoàng Quốc Thái đang như si mê, như say sưa chơi trò chơi bắn bi. Từng hạt năng lượng bị hắn đẩy vào trong hư tuyến.
Đầu phụ mạch này sắp sửa được lấp đầy rồi, vậy là hắn sắp sửa có thể đả thông đầu phụ mạch thứ ba.
Đột nhiên, trời rung đất chuyển một hồi, như là bản năng tự bảo vệ của thân thể, ý thức của hắn lập tức b·ị đ·ánh trở lại, nhanh chóng tiếp quản thân thể.
Thái cũng lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, rõ ràng là có người q·uấy n·hiễu tới hắn, khiến cho hắn bị đẩy ra khỏi trạng thái nhập định.
Nghĩ tới việc mình vất vả rất lâu mới có thể nhồi đầy hạt năng lượng vào trong hư tuyến, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đả thông đầu phụ mạch này, vậy mà lại bị người cắt ngang, không biết còn có thể tiếp tục hay không, trong lòng Thái không kiềm chế được, lập tức bùng lên một đạo hỏa diễm.
Ánh mắt hắn không khỏi lạnh lùng nhìn lên, xem kẻ nào như vậy đáng giận.
Không nghĩ tới kẻ q·uấy n·hiễu mình lại là Dương Tuấn, lại thấy được anh ta có vẻ chột dạ, ấp a ấp úng:
"Ha ha...Chú... Chú Quốc Thái! Chú... Chú tỉnh...tỉnh rồi! Chú làm cho cháu lo c·hết đi được!!!"
Nhìn khuôn mặt Dương Tuấn bây giờ, Thái cho dù là tức giận cũng không biết nên phát tiết thế nào.
Đột ngột, hắn nghe thấy âm thanh bụng mình réo vang, kèm theo đó là cảm giác đói xông lên tận óc, khiến hắn lập tức quên sạch tức giận trong lòng.
Thái lập tức nhìn quanh, tìm kiếm đồ vật để bỏ vào trong bụng.
Thấy được cái nồi vẫn còn một chút thịt, mặc kệ nó đã để đó được bao nhiêu thời gian, Thái lập tức cho vào miệng ngấu nghiến lên.
Hắn có chút hoảng, không biết thời gian đã trải qua bao lâu mà thân thể mình lại đói khát như vậy. Cảm giác chẳng khác nào lúc hắn tỉnh lại sau khi tiến hóa.
Vừa ăn thịt, Thái cũng lấy ra bình nước, làm mấy ngụm dị thú máu huyết, chỉ là cảm giác như thứ này đã bị hao mất một phần năng lượng, thật sự là lãng phí.
Thấy được phản ứng dữ dội của Thái, những người khác không khỏi trợn mắt hốc mồm, đây là ma đói trọng sinh hay sao mà lại dữ dội như vậy.
Dương Tuấn cũng bị phản ứng của Hoàng Quốc Thái làm cho kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.
Ăn xong chỗ thịt cũ, thấy Dương Tuấn còn đang sững sờ đứng đó, Thái cũng không ngần ngại sai khiến:
"Còn không mau đi nhóm lửa!!!"
Dương Tuấn bị sai khiến như vậy thì chợt giật mình, nhưng nghĩ lại tình huống trước đó, cảm thấy đây không phải là cơ hội tốt để mình thể hiện hay sao, anh ta cũng không muốn Hoàng Quốc Thái sau đó muộn thu sổ sách.
Thế là, Dương Tuấn vội vàng chạy đi nhóm lửa.
Trong khi đó, Thái vẫn cảm thấy rất đói, liên tục uống dị thú huyết dịch để đỡ đói.
Chỉ là, đói bụng là một chuyện, năng lượng lại là một chuyện khác, uống nhiều dị thú huyết như vậy, đáng lẽ ra hắn phải cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình tràn đầy rồi mới đúng.
Nhưng khả năng là do đả thông thêm được hai đầu phụ mạch, tốc độ hấp thu năng lượng gia tăng đáng kể, vậy nên hắn còn chưa có cảm giác được trong cơ thể mình dư thừa năng lượng.
Chờ Dương Tuấn đã nhóm được lửa, Thái lập tức cho nồi lên, nấu một nồi thịt mới.
Nồi thịt nhanh chóng bốc lên mùi thơm hấp dẫn, khiến cho đám người bị thu hút, khó lòng rời mắt.
Bọn họ chờ đợi Hoàng Quốc Thái đã nửa ngày, vốn dĩ đối với thịt dị sinh vật đã vô cùng khát vọng, loại thịt trong nồi lại chứa đựng rất nồng đậm năng lượng, mùi lại như vậy thơm, ai mà không bị hấp dẫn cho được.
Thái cũng phát hiện ra phản ứng của mọi người, nhưng muốn hắn chia sẻ loại thịt này cùng bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng để một đám người với ánh mắt thèm thuồng quây quanh xem mình ăn, hắn cũng chịu không được.
Suy nghĩ một chút, Thái ném bình nước của mình cho Dương Tuấn, trong đó còn không ít thú huyết, giữ lại chỉ sợ năng lượng tiêu tán hết, rất lãng phí, chi bằng chia sẻ cho bọn họ.
Dương Tuấn thấy Hoàng Quốc Thái ném cho mình bình nước, còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh ta cũng không biết trong đó là thú huyết.
Cũng chỉ có Vũ Cương là biết được chuyện này, vậy nên vẻ mặt rất là hâm mộ nhìn Dương Tuấn.
Thấy Dương Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì, Thái như là mất kiên nhẫn nói:
"Trong đó là dị thú huyết dịch, để lâu quá sẽ hao hụt hết năng lượng, các ngươi chia nhau uống đi."
Nghe thấy vậy, Dương Tuấn lập tức mở nắp bình ra xem, phát hiện bên trong quả thật là dị thú huyết dịch, năng lượng còn rất nồng đậm, thế là vui mừng khôn xiết, lập tức cảm ơn.
Hoàng Quốc Thái thấy thế, không thèm phản ứng anh ta, chỉ phất phất tay ý bảo đừng phiền mình, rồi bắt đầu ăn thịt.
Dương Tuấn thấy phản ứng của Hoàng Quốc Thái thì cũng biết ý, ra hiệu cho mọi người, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác thấy vậy thì cũng không chậm trễ, lập tức theo sau, không lưu luyến một chút nào cái nồi thịt của Hoàng Quốc Thái.
Đối với bọn họ mà nói, hương vị mặc dù quan trọng, nhưng năng lượng càng thêm quan trọng, có dị thú huyết đã là rất đủ.
Thái một mạch ăn hết một phần ba nồi thịt thì mới dừng lại. Mặc dù cũng chưa có thỏa mãn được cái bụng của mình, nhưng năng lượng trong cơ thể đã bão hòa, cần trước tiên hấp thu hết đã, rồi mới có thể tiếp tục ăn.
Đứng lên làm một lượt quân thể quyền, mặc dù bây giờ quân thể quyền tác dụng đã không lớn, nhưng thêm được chút nào hay chút đó, cộng thêm với hai đầu phụ mạch được quán thông, tốc độ hấp thu năng lượng vẫn là rất khả quan.
Rất nhanh thì trạng thái bão hòa đã được giải trừ, số năng lượng còn lại có thể để cho thân thể từ từ hấp thu cũng không thành vấn đề.
Dù sao tạm thời hắn cũng chưa định ăn tiếp, hắn còn muốn đi ra xem đám người kia thế nào, không có việc gì bọn họ làm sao lại tự nhiên đánh thức hắn.
Ra ngoài cửa hang, Thái thấy được đám người đang hào hứng luyện quân thể quyền, bọn họ thậm chí còn coi nơi này như là doanh trại q·uân đ·ội, sắp xếp thành hàng diễn luyện với nhau.
Thực sự là không biết sợ là gì a!!!
Trong lòng cảm thán, ngoài miệng Thái cũng không chịu tha cho bọn họ:
"Các ngươi lá gan còn thật sự là lớn!!!"
Đám người đang tập trung tu luyện quân thể quyền, đột nhiên nghe thấy lời của Hoàng Quốc Thái thì giật mình khựng lại.
Chỉ là, bọn họ cũng không hiểu được Hoàng Quốc Thái nói vậy là có ý gì, không lẽ hắn đây là định tính sổ chuyện vừa nãy đánh thức hắn.
Nhưng cũng không đúng lắm, nếu như còn tức giận chuyện đó, vậy thì chắc chắn sẽ không đem dị thú huyết cho bọn họ mới đúng.
Thấy đám người vẫn còn ở đó ngơ ngác, chưa biết được vấn đề của mình ở đâu, Thái thất vọng lắc đầu nói:
"Các người không lẽ nghĩ đây là nhà mình, hay là đang ở trong căn cứ?
Chẳng lẽ không s·ợ c·hết hay sao?"
Đám người bây giờ mới hiểu được vấn đề, nhưng vẫn là có người không phục lắm.
Trong đó, một đại hắn râu quai nón, trong đám người này, vóc dáng cũng chỉ thua kém Vũ Cương và Long Chiến mà thôi.
Anh ta tên là Lôi Bạo, tương đối thẳng tính, thường không chấp nhận được oan khuất.
Lôi Bạo cảm thấy, đám người mình đi ra ngoài cũng là do Hoàng Quốc Thái yêu cầu, bây giờ lại lấy việc này trách mắng bọn họ, thật sự quá đáng.
Không nhịn được, anh ta cũng thẳng mặt nói ra:
"Chúng tôi ra đây còn không phải là do cậu yêu cầu hay sao???"
Thái không ngờ còn có người đổ lỗi cho mình, thế là rất hứng thú hỏi lại:
"Tôi khi nào thì để các anh đi ra ngoài rồi???"
Nghe Thái hỏi vậy, đám người lập tức ngẫm lại, quả thật Hoàng Quốc Thái cũng không có để bọn họ ra ngoài qua, cũng chỉ là phẩy phẩy tay, để bọn họ đừng làm phiền mình, cũng tại Dương Tuấn cầm theo bình thú huyết đi ra, khiến cho bọn họ đi theo.
Lôi Bạo cũng nghĩ tới tình huống lúc đó, lập tức nhìn về phía Dương Tuấn.
Những người khác cũng không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn Dương Tuấn rất là bất thiện.
Dương Tuấn thấy thế, lập tức cười nịnh nọt với Hoàng Quốc Thái:
"Ha ha! Chú Quốc Thái! Là cháu hiểu lầm ý chú, mới dẫn bọn họ ra ngoài này, tránh làm phiền chú.
Với lại, có chú ở đây, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì mới đúng!!!"
Thái thấy Dương Tuấn biểu hiện như vậy thì bật cười. Chỉ là bên trong nụ cười này chứa đựng càng nhiều hơn là trào phúng.
"Ha ha! Dương Tuấn a, Dương Tuấn! Anh đã gọi tôi là chú, vậy hôm nay người chú này cũng không keo kiệt nhắc nhở các anh một chút.
Nhớ kỹ, đây không phải địa tinh, mà là dị thế giới.
Ở thế giới này, chúng ta giống như sâu kiến vậy, thậm chí so với sâu kiến còn nhỏ yếu hơn.
Cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ gặp được quái trùng là loại sinh vật duy nhất có thể để cho chúng ta bắt nạt.
Còn những loại sinh vật khác, nhỏ yếu nhất cũng phải như nhện quái, mà loại đó đã xuýt chút nữa g·iết c·hết cả đám các người rồi.
Về phần sinh vật có thể coi là mạnh mẽ ở thế giới này, vậy cũng chỉ có khi nào thấy tận mắt thì các ngươi mới có thể thật sự tin tưởng. Chỉ sợ một hơi thở của chúng cũng đủ để làm chúng ta toàn diệt.
Thân là sâu kiến, vậy phải có làm sâu kiến giác ngộ.
Đừng nói với tôi là có ai ở đây không biết sâu kiến phương thức sinh sống như thế nào.
Đã biết phương thức sống của sâu kiến như thế nào, vậy thì cứ thế mà học theo. Thậm chí phải so với sâu kiến càng biết sợ, trừ khi muốn c·hết.
Sâu kiến còn dám bò lên chân chúng ta cắn, các anh cũng làm như vậy, chỉ sợ là đời này cũng từ bỏ.
Các anh biết, tôi là như thế nào lấy được những dị thú huyết mà mọi người uống hay không?
Cái đó tôi gọi là "nhặt nhạnh chỗ tốt" cũng giống như lũ kiến đi nhặt nhạnh mảnh vụn thức ăn rơi vãi, tôi cũng làm giống hệt như vậy, tìm kiếm thức ăn vụn vặt mà dị sinh vật bỏ thừa lại, để nhặt.
Đối với dị thú thân hình khổng lồ, một chút vụn vặt rơi xuống, đối với chúng ta chính là cả gia tài.
Vậy nên đừng bao giờ ở thế giới này nghĩ, bản thân chính là cao cao tại thượng, là chúa tể thế giới, cũng đừng nghĩ ở đây có nơi nào là an toàn.
Đừng nói ngoài trời, cho dù các anh trốn trong gốc cây, vô tình một đạo công kích bay lạc tới chỗ các anh, vậy cũng đủ để c·ướp đi tính mạng các anh rồi.
Các anh không biết, chỉ mới mấy hôm trước, ngay trước khi gặp các anh không bao lâu, tôi chính là gặp được tình huống như vậy.
Một đầu quái vật khổng lồ, truy đuổi một con quái vật lợi hại cũng không kém bao nhiêu.
Đầu quái vật kia phóng ra một tấm lôi võng to lớn, chỉ cách gốc cây tôi chú ẩn có một khoảng cách ngắn mà thôi.
Nếu như nó chậm một chút phóng ra, với tốc độ của hai con vật đó, vậy thì tôi chắc chắn đã xong đời.
Đó! Chính cuộn lông đó chính là bộ lông của con vật bị truy đuổi.
Cũng đừng nhìn bây giờ nó chỉ còn lại bộ lông, nhưng đó thực sự là một sinh vật lợi hại.
Thân quấn lôi đình, tốc độ nhanh như gió, thậm chí còn có thể phóng ra tia năng lượng mạnh mẽ, cũng không phải loại tia năng lượng giống như v·ũ k·hí năng lượng của chúng ta phóng ra vậy đâu."
Vừa nói, hắn vừa chỉ về bộ lông thỏ mà hắn thu được, vẫn vứt ở bên ngoài hang.
Đám người thấy Thái nói như vậy thì chấn động cực kỳ, khi hắn nói tới tấm da thú, bọn họ cũng không tự chủ được nhìn về phía nó.
Thấy phản ứng của mọi người, Thái rất là vừa lòng, thấm thía nói tiếp:
"Ở trong thế giới này ấy, nguy hiểm trùng trùng, bản thân tôi cũng vẫn chỉ là một đầu sâu kiến mà thôi, thân mình còn không thể tự đảm bảo, cũng đừng mong tôi có thể bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm.
Các vị vẫn là tự mình lo lắng cho bản thân mình thì hơn.
Xét về tố chất chuyên nghiệp, mọi người hẳn là càng hơn tôi mới đúng, chắc là không cần tôi phải dạy làm thế nào để tự bảo vệ mình.
Tôi cũng chỉ hơn mọi người ở chỗ, thấy được nhiều hơn về thế giới này, vậy nên cũng chỉ có thể truyền cho mọi người một chút kinh nghiệm sinh tồn ở thế giới này mà thôi.
Mặc dù không có nơi nào là tuyệt đối an toàn, nhưng hang quái trùng đối với chúng ta mà nói có thể coi là nơi trú ẩn lý tưởng.
Tìm hang quái trùng cũng không khó, vậy nên khi di chuyển, cố gắng đi lại gần các hang quái trùng.
Cố gắng di chuyển nhanh, nhưng cũng cần quan sát kỹ càng, cả trên trời lẫn dưới mặt đất.
Cũng đừng nghĩ dị sinh vật kích thước to lớn thì có thể dễ dàng phát hiện ra chúng.
Chắc mọi người cũng đã thấy được con nhện quái là như thế nào ẩn nấp.
Tôi có thể nói cho mọi người, nhện quái ẩn nấp cũng chỉ là hết sức tầm thường mà thôi.
Tôi gặp qua những sinh vật có khả năng ẩn nấp, phục kích kinh khủng hơn nhiều.
Ví dụ điển hình chính là một loại dị thú mà tôi gặp phải, có hình dạng gần giống với con rùa, nhưng kích thước có thể so với ngọn núi nhỏ.
Mặc dù kích thước to lớn như vậy, nhưng chỉ trong thoáng chốc thì nó đã có thể chìm xuống mặt đất, thậm chí so với chìm xuống mặt nước còn dễ dàng.
Một chút vết tích để lại cũng không hề có, các ngươi căn bản không thể nghĩ ra, vị trí đó bên dưới có ẩn nấp một con quái vật khổng lồ.
Nhưng chỉ cần tiến vào khu vực nó phục kích, nhất định sẽ gặp phải công kích bất ngờ của nó.
Nói chung, ở thế giới này, đừng nghĩ chí tưởng tượng của các anh đã là cực hạn, đây chính là một cái thế giới thần kỳ, cho dù gặp phải cái gì cũng đừng ngạc nhiên.
Nếu một ngày nào đó, các anh gặp phải một sinh vật có được ẩn thân năng lực cũng không phải không thể."
Mọi người nghe xong lời nói của Thái thì tất cả đều trầm tư suy nghĩ, đối với họ mà nói, những lời nói của Thái đều là tin tức quý giá, có thể quyết định tính mạng của họ, không chỉ phải ghi nhớ kỹ, mà còn phải suy ngẫm kỹ càng bọn chúng.
Thái thấy đám người đang tiêu hóa những lời hắn nói thì cũng không làm phiền, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Chờ một hồi, đám người có vẻ như đã tiêu hóa hết những gì Thái chia sẻ, bọn họ đối với Thái rất là cảm kích, liên tục hướng hắn cảm ơn.
Thái thấy vậy thì xua tay, mở miệng hỏi:
"Trước đó là có chuyện gì, vì sao lại gọi tôi tỉnh lại?"
Nghe thấy Hoàng Quốc Thái hỏi như vậy, đám người tự nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Vốn dĩ còn có ý định mượn cớ này nọ, nhưng cuối cùng cũng không có lấy cớ gì cả, trực tiếp thẳng thắn.
Vi Diệu thân là đội trưởng, cũng không đùn đẩy trách nhiệm, trực tiếp đứng ra trình bày tình hình với Hoàng Quốc Thái.
Nghe thấy bọn họ hóa ra là vì ăn hết quái trùng rồi nên mới đánh thức hắn, Thái không khỏi lườm bọn họ một cái. Bởi vì bọn họ làm lỡ mất cơ hội quán thông đầu thứ ba phụ mạch của hắn.
Nhưng bù lại, bọn họ cũng giúp cảnh tỉnh hắn, cũng không thể quá nhập tâm, tiến vào thế giới tinh thần, ngoại giới xảy ra chuyện gì, thậm chí thời gian trôi qua bao lâu cũng không hề biết.
Cần phải chọn địa điểm an toàn rồi mới có thể tiến hành nhập định, bằng không có nguy hiểm lại gần cũng khó lòng đề phòng.
Đồng thời cũng không thể nhập định thời gian quá dài, thân thể căn bản không thể chịu đựng được, hắn cũng không phải thần tiên, cũng không thể hít không khí mà sống được.
Thêm nữa, hắn có cảm giác, rơi vào trạng thái nhập định, mặc dù tinh thần lực có thể tăng trưởng, nhưng thân thể tiêu hao năng lượng rất nhanh.
Suy nghĩ một chút, Thái mở miệng hỏi Vi Diệu:
"Các anh có kiểm tra tình huống chỗ vết nứt chưa?"
Vi Diệu lập tức trả lời:
"Đã kiểm tra, tình huống vẫn như vậy, tạm thời vẫn chưa có gì thay đổi."
Thái nghe vậy thì gật gù, tỏ vẻ đã biết. Sau đó hắn mở miệng nói:
"Thực ra quái trùng rất dễ tìm thấy, cũng sẽ không đối với các anh có nguy hiểm gì. Các anh cũng có thể tự mình tìm kiếm.
Chỉ là khu vực này đã là phạm vi hoạt động của dị sinh vật, vậy nên cũng không chỉ có quái trùng mà thôi.
Các anh còn chưa có kinh nghiệm, đám dị thú này ẩn nấp lại rất kỹ, vậy nên tôi sẽ dẫn các anh đi tìm.
Nói rồi, Thái cũng không chậm trễ, lập tức hướng tới một phương hướng đi tới.
Trong phạm vi giá·m s·át của Thái, cũng chỉ còn lại một đầu quái trùng, đồng thời cũng không có nguy hiểm gì khác.
Nhưng hắn cũng không định chỉ tìm cho bọn họ một con này, hắn định tìm cho bọn họ mấy đầu quái trùng, để bọn họ có thể dùng lâu chút, tạm thời cũng không thể làm phiền tới hắn.
Tìm quái trùng cũng không khó, nhất là đối với Thái mà nói, không chỉ có thể dễ dàng tìm tới, mà cho dù có nguy hiểm rình rập, hắn cũng có thể dễ dàng né tránh qua.
Thái nhanh chóng tìm được cho đám người ba hang quái trùng mới, vị trí đều không quá xa nhau, rồi để bọn họ chia nhau đi vào ba cái hang này.
Xong xuôi, hắn lập tức quay trở lại hang cũ, tiếp tục ăn thịt tu luyện, tiến hành nhập định, đả thông hư tuyến.
Vốn dĩ còn tưởng không cần ngồi thiền nhập định cũng có thể sử dụng ý niệm của mình để đả thông hư tuyến. Nhưng hắn phát hiện cũng không thể thực hiện được.
Trong trạng thái bình thường, tinh thần lực của hắn cũng không thể quan sát nhập vi được như vậy, cần phải tiến vào trạng thái nhập định thì mới có thể thấy được rõ ràng hư tuyến và các hạt năng lượng.
Còn may, có lẽ là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, cần tốn công tìm đường, vậy nên có vẻ khó khăn.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, bây giờ hắn tiến hành nhập định đã trở nên dễ dàng hơn không ít.
...
Cách chương.