Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Nguy cơ

Chương 62: Nguy cơ


Trong lúc đám người Hoàng Quốc Thái đang yên ổn tăng lên sức mạnh của mình, thì trên địa tinh đang trải qua khoảng thời gian có thể coi là đen tối nhất lịch sử.

Mọi chuyện bắt đầu kể từ ngay sau khi đội ngũ của Vi Diệu tiến vào trong vết nứt.

Thiên diêu địa động, trời đất như là sắp sụp đổ đến nơi.

Một trận đ·ộng đ·ất mạnh chưa từng thấy trong lịch sử lấy vị trí vết nứt làm tâm điểm, khuếch tán ra phạm vi hàng nghìn ki lô mét.

Cường độ của trận đ·ộng đ·ất này đã vượt qua thang số mười trong thang đo cường độ đ·ộng đ·ất.

Chỉ sau mấy phút đầu tiên mà trận đ·ộng đ·ất diễn ra, trong bán kính hơn một nghìn ki lô mét, mọi thứ hầu như đều biến thành phế tích, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Căn cứ Liệt thiên nếu như không phải được xây dựng để ứng phó với dị sinh vật xâm lấn, khẳng định cũng khó lòng mà trụ được với trận đ·ộng đ·ất như vậy.

Nhưng vậy cũng chỉ có Căn cứ Liệt thiên là ngoại lệ mà thôi.

Chỉ với mấy phút đầu tiên sau khi cơn chấn động xảy ra, thiệt hại đã đủ khủng kh·iếp.

Nhưng, đó cũng chỉ mới là bắt đầu.

Mấy ngày tiếp theo đó, dư chấn đều đặn xuất hiện, mỗi một đợt dư chấn cũng không hề thua kém một trận đ·ộng đ·ất bình thường.

Vốn dĩ t·hương v·ong cùng với thiệt hại đã đủ thảm trọng, tiếp theo dư chấn mạnh mẽ khiến cho công tác cứu hộ trở nên vô cùng khó khăn và nguy hiểm.

Con số thiệt hại cũng vì đó mà không ngừng gia tăng.

Chưa hết ở đó, ngay sau khi trận đ·ộng đ·ất ban đầu bùng phát, lại có hai tâm chấn nữa lần lượt xuất hiện.

Một tâm chấn xuất hiện ở trung tâm đại lục, còn một tâm chấn khác nằm ở ngoài khơi Đông hải.

Mặc dù hai tâm chấn này so ra yếu hơn trận đ·ộng đ·ất đầu tiên, nhưng cũng vô cùng mạnh.

Đã thế, không giống với trận đ·ộng đ·ất trước đó có thể sớm chuẩn bị, hai trận phía sau căn bản không hề có dấu hiệu gì, vậy nên thiệt hại cũng chẳng kém gì trận thứ nhất, đặc biệt là thiệt hại về người.

Động đất qua đi, s·óng t·hần ập đến, trận đ·ộng đ·ất ở ngoài khơi Đông hải mặc dù ảnh hưởng tới đất liền ít nhất, nhưng ngay sau khi nó diễn ra, một trận s·óng t·hần chưa từng có trong lịch sử xảy ra.

Có lẽ còn có nguyên nhân của trận đ·ộng đ·ất đầu tiên, vậy nên s·óng t·hần mới mạnh mẽ như vậy.

Nó không chỉ đạt độ cao kỷ lục, phạm vi ảnh hưởng của nó cũng rất rộng lớn.

Gần như hầu hết bờ biển ở khu vực bán cầu Đông đều phải hứng chịu s·óng t·hần, tổng cộng mười tám thành phố ven biển đều bị nhấn chìm.

Đó là còn chưa kể các thành thị nhỏ lẻ.

Một tuần qua đi, nửa bán cầu Đông của địa tinh bị t·hiên t·ai tàn phá không còn hình dáng, khắp nơi đổ nát thê lương.

Số người t·hương v·ong cũng đạt tới con số khủng kh·iếp, thiệt hại kinh tế càng không thể tính nổi.

Lòng người bàng hoàng, tin đồn nổi lên bốn phía.

Trong hoàn cảnh như vậy, tình hình chính trị thế giới cũng trở nên vô cùng bất ổn, Liên minh nhân loại gặp phải nguy cơ đầu tiên kể từ khi thành lập.

Khi trận rung động đầu tiên bắt đầu bộc phát, ở căn cứ Liệt thiên, nhân viên căn cứ cũng phát hiện một tin tức rất không tốt. Thậm chí so với trận đ·ộng đ·ất đang diễn ra còn không tốt.

Đó chính là vết nứt xảy ra dị biến!!!

Tin tức tốc độ nhanh nhất được thông báo lên cho chỉ huy căn cứ.

Còn chưa kịp làm ra biện pháp ứng đối với những rung chuyển đang dần trở nên kịch liệt, trong đầu Phạm Trấn Quốc đột nhiên "ông" một tiếng như gặp phải trọng kích.

Động đất cái gì, cho dù mạnh đến đâu cũng có thể coi là chuyện nhỏ.

Với căn cứ Liệt thiên mà nói, cũng không có khả năng làm rung chuyển mảy may.

Nhưng vết nứt xảy ra vấn đề thì lại khác, nó có thể ảnh hưởng trực tiếp tới sự tồn vong của căn cứ Liệt thiên.

Thậm chí nó càng quan trọng hơn thế rất nhiều lần.

Vết nứt chính là Liệt thiên căn cứ mệnh mạch, cũng là Liên minh nhân loại trái tim.

Cho dù vết nứt xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới chính trị thế giới, nghiêm trọng còn có thể làm cho Liên minh mới thành lập chưa được bao lâu có thể trực tiếp tan rã. Hậu quả phía sau càng là khó lường.

Phạm Trấn Quốc cực kỳ lo lắng, vội vàng điều ra hệ thống giá·m s·át của căn cứ.

Chỉ là, hệ thống giá·m s·át gặp nhiễu nghiêm trọng, căn bản không thể thấy được tình hình của vết nứt.

Điều này khiến cho Phạm Trấn Quốc càng thêm sốt ruột.

Đang định tự mình chạy tới vị trí vết nứt tận mắt xem xét, vừa vặn lúc này đội ngũ chuyên gia từ các Trung tâm nghiên cứu vội vàng chạy đến, dẫn đầu chính là giáo sư Thịnh.

Vừa nhìn thấy Phạm Trấn Quốc, giáo sư Thịnh đã vội vàng thông báo, giọng nói có vẻ rất là lo lắng:

"Tư lệnh, vừa rồi, thiết bị của chúng tôi phát hiện, chỉ số dị năng lượng đột ngột tăng mạnh, chỉ số hết sức không ổn định, một mực gia tăng!!!"

Phạm Trấn Quốc nghe thấy như vậy cũng rất cấp bách nói:

"Giáo sư, các ngài đến vừa đúng lúc, tôi vừa nhận được thông báo, vết nứt xảy ra dị biến, các ngài mau cùng tôi đi xem là tình huống gì!!!"

Không chậm trễ, đoàn người nhanh chóng tiến tới khu vực vết nứt, mặc cho mặt đất ngày càng rung động mạnh mẽ, xung quanh không ngừng vang lên âm thanh cảnh báo, nhân viên căn cứ liên tục chạy qua chạy lại.

Vừa di chuyển, giáo sư Thịnh vừa thông báo tình huống cụ thể cho Phạm Trấn Quốc:

"Vừa rồi, ngay trước khi chấn động xuất hiện, tất cả thiết bị giá·m s·át của chúng tôi đều phát ra cảnh báo, chỉ số năng lượng ở khu vực vết nứt đột ngột tăng mạnh, mức độ dao động hết sức không ổn định.

Cùng với tình huống lúc vết nứt mở ra rất giống, nhưng mức độ càng mạnh hơn một bậc.

Chỉ sợ, hệ quả sau đó sẽ rất nghiêm trọng!!!"

Nghe thấy vậy, Phạm Trấn Quốc lập tức khựng người lại, sau đó quay sang trợ lý của mình, cực nhanh ra lệnh:

"Dùng tốc độ nhanh nhất thông báo tới chính quyền địa phương, khẩn cấp tăng mức độ cảnh báo lên một cấp."

Đại tá Phương mặc dù có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.

Trước đó, căn cứ đã sớm thông chi tới chính quyền địa phương, cảnh báo t·hiên t·ai tới mức độ cao nhất, nhưng bây giờ còn yêu cầu tăng lên một cấp, nghe có vẻ như có chút thừa thãi, nhưng cũng đủ để thấy được tình trạng nguy hiểm.

Tiếp tục chạy tới vị trí vết nứt, nơi này còi cảnh báo đã rú vang, hệ thống phòng ngự đã được mở ra toàn bộ, binh sĩ cũng đã vào hết vị trí.

Tới vị trí quan sát, cả Phạm Trấn Quốc lẫn đội ngũ chuyên gia đều chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Vốn dĩ vết nứt đã không thấy, nơi đó bây giờ đã bị năng lượng cuồng bạo tràn ngập, tạo thành một khối năng lượng khổng lồ, từng luồng năng lượng giống như những tia lôi điện khổng lồ màu đen bò kín bên ngoài vết nứt.

Kích thước khối năng lượng này so với kích thước vết nứt ban đầu đã to lớn hơn không ít.

Chấn động qua đi, điều đầu tiên Phạm Trấn Quốc quan tâm đó là, vết nứt có phải là đã bị đóng lại rồi không.

Vậy nên, Phạm Trấn Quốc cực kỳ gấp gáp hỏi ra sự lo lắng của mình:

"Giáo sư, các ngài có biết đây là xảy ra chuyện gì không???

Có phải hay không là vết nứt đã đóng lại rồi???"

Đội ngũ giáo sư mặc dù cũng rất chấn động với hình ảnh trước mắt, nhưng so với Phạm Trấn Quốc thì bọn họ tỉnh táo hơn nhiều.

Bọn họ càng nhiều là dùng ánh mắt của nhà khoa học để nhìn nhận một hiện tượng hiếm thấy.

Thay vì cảm thấy lo lắng, hay sợ hãi, bọn họ lại càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn.

Nghe thấy câu hỏi của Phạm Trấn Quốc, giáo sư Thịnh chỉnh sửa một chút kính mắt, rất là bình tĩnh đưa ra phán đoán của mình.

"Đây khả năng là một lần năng lượng bùng nổ, hoặc là năng lượng b·ạo đ·ộng.

Tư lệnh, ngài có thể tưởng tượng cái vết nứt trước đó là một ngọn núi lửa, cách đây không lâu mới mọc lên, còn bây giờ thì nó phun trào dung nham.

Còn tiếp đó nó sẽ thế nào rất khó có thể dự đoán.

Dù sao, chúng ta cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, không có tiền lệ để mà làm ra căn cứ phán đoán."

Đoàn đội phía sau đi theo mang theo không ít thiết bị đo đạc, tính toán.

Lúc này, một nhân viên lên tiếng báo cáo số liệu cho giáo sư Thịnh.

"Giáo sư, chỉ số năng lượng vẫn liên tục tăng lên."

Giáo sư Thịnh nghe vậy thì tự mình tiến tới xem xét, sau đó lại nhìn lại khối năng lượng, sắc mặt trở nên rất là ngưng trọng.

"Tư lệnh, mặc dù không biết tiếp theo kết quả sẽ như thế nào, nhưng theo như tôi suy đoán, khả năng lớn nó sẽ diễn biến theo hai phương hướng.

Thứ nhất, và cũng là kết quả tốt nhất, đó chính là vết nứt hoàn toàn biến mất."

Nghe thấy giáo sư Thịnh nói đến đây, vẻ mặt của Phạm Trấn Quốc rõ ràng trở nên khó coi, cảm giác lo lắng viết rõ trên mặt.

Đang định nói cái gì, lập tức đã bị giáo sư Thịnh chặn lại.

Giáo sư Thịnh cũng đoán được ý nghĩ của Phạm Trấn Quốc, vậy nên cũng không chờ ông ta nói gì, lập tức nói tiếp.

"Phương hướng này khó xảy ra nhất, nhưng tin tôi đi, kết quả như vậy chính là kết quả tốt nhất.

Nếu như nó diễn biến theo phương hướng còn lại, ngài không biết hậu quả sẽ cỡ nào nghiêm trọng.

Vết nứt không đóng lại, vậy khả năng rất lớn nó sẽ diễn biến theo chiều hướng ngược lại, đó chính là ngày một mở rộng ra.

Rồi tới một ngày, vết nứt này sẽ cắn nuốt toàn bộ thế giới.

Nhưng chỉ sợ chúng ta cũng không thể chờ đến ngày đó, bởi vì văn minh nhân loại đã sớm bị hủy diệt rồi."

Vốn dĩ nghe thấy khả năng vết nứt đóng lại rất khó xảy ra, Phạm Trấn Quốc tâm hơi thoáng an ổn trở lại.

Nói thật, bây giờ ông ta rất lo lắng vết nứt biến mất, thế cục chính trị tốt đẹp cũng như vậy mà đi theo tan biến.

Nhưng nghe hết lời của giáo sư Thịnh, trái tim Phạm Trấn Quốc vừa mới yên ổn một chút lại trở nên dậy sóng.

Cục diện chính trị căn bản làm sao có thể so sánh được với sự tồn vong của thế giới.

Chỉ là Phạm Trấn Quốc còn chưa tin tưởng lắm, hoặc giả là đang cố an ủi mình, vậy nên vẫn muốn xác nhận lại một chút suy đoán của giáo sư Thịnh.

"Giáo sư, hẳn là còn không đến được mức độ đó chứ?"

Giáo sư Thịnh nghe vậy thì lắc đầu:

"Tôi cũng mong là như vậy, nhưng chỉ sợ tránh không được, thậm chí chúng ta cũng không có cách nào để ngăn cản nó xảy ra.

Tình huống hiện tại cho thấy, vết nứt này cũng không ổn định.

Không chỉ như vậy, căn nguyên của vết nứt này tôi cũng không biết là cái gì, nhưng rõ ràng, nguồn năng lượng của nó vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ biểu hiện ra bên ngoài, nguồn năng lượng này đã vượt xa chúng ta tưởng tượng rồi.

Nếu như nguồn năng lượng này có thể giữ ổn định, vậy thì vết nứt sớm muộn gì cũng sẽ mở rộng tới mức cắn nuốt được cả thế giới đi vào.

Nhưng, đi kèm với quá trình đó là những trận chấn động không ngừng mạnh lên.

Chỉ hiện tại thôi, chấn động đã như vậy mạnh mẽ, càng về sau vậy còn mạnh tới mức nào?

Nhưng như vậy chúng ta còn có thể chống đỡ lâu một chút.

Tôi chỉ sợ nguồn năng lượng kia không giữ được ổn định!

Ngài xem, khối năng lượng đang b·ạo đ·ộng kia chúng tôi tính toán, nó đã vượt xa tổng năng lượng h·ạt n·hân mà nhân loại chúng ta đang sở hữu.

Một khi nó bạo phát đi ra, ngài cảm thấy sẽ có cái gì hậu quả?"

Phạm Trấn Quốc nghe phán đoán của giáo sư Thịnh, lòng đã chìm xuống đáy cốc.

Vốn dĩ còn tưởng, vết nứt đóng lại đã là kết quả xấu nhất, ai ngờ kết quả như vậy còn là chúa trời ban phúc.

Thấy Phạm Trấn Quốc sắc mặt rất là khó coi, giáo sư Thịnh lại an ủi:

"Thực ra, tình huống cũng còn chưa phải là tới mức đường cùng.

Trừ khi khối năng lượng kia trực tiếp bạo phát, còn lại dù có xảy ra biến cố nào khác, chúng ta vẫn còn có cơ hội ứng phó."

Nghe thấy vậy, trong lòng Phạm Trấn Quốc lại nổi lên hy vọng, ánh mắt phát sáng nhìn giáo sư Thịnh.

Giáo sư Thịnh thấy vậy mỉm cười nói:

"Ngài quên thế giới bên kia vết nứt hay sao?

Thế giới bên kia như vậy to lớn, khẳng định sẽ không bị vết nứt này ảnh hưởng.

Ít nhất sẽ không cần phải lo lắng bị hủy diệt như thế giới của chúng ta, tài nguyên lại phong phú, chính là bến bờ hy vọng của nhân loại.

So với nguy hiểm của dị thế giới, nguy cơ hủy diệt của thế giới chúng ta càng thêm đáng lo.

Chỉ cần có thể tiến vào dị thế giới, chúng ta còn có đường lui."

Phạm Trấn Quốc nghe thấy như vậy, cảm thấy bản thân đúng là không đủ bình tĩnh, bị loạn tâm trí, không suy xét chu toàn.

Bây giờ được giáo sư Thịnh nhắc nhở, trong lòng Phạm Trấn Quốc bắt đầu tỉnh táo suy tính mình tiếp theo cần làm thế nào.

Vết nứt dị biến chuyện này căn bản cũng không che giấu được, vậy nên cần nhanh chóng thông báo cho Liên minh.

Kể cả những suy đoán của giáo sư Thịnh cũng vậy, che giấu không phải là phương án lý trí, bản thân cũng không có đủ thẩm quyền quyết định phương án ứng đối, cần Liên minh cộng đồng quyết định.

Nhưng tin tức này chắc chắn không thể để lọt ra ngoài, một khi để tin tức này lọt ra, lòng người bàng hoàng, xã hội đại loạn.

Nhất là trong lúc t·hiên t·ai tàn phá như thế này.

Nghĩ đến đây, Phạm Trấn Quốc cũng không chần chừ thêm, lập tức ra lệnh cho cấp dưới:

"Lập tức phong tỏa tin tức, không được để tình huống ở nơi này lan truyền ra ngoài!!!"

Ra lệnh xong, ông ta lại quay sang giáo sư Thịnh nói:

"Giáo sư, tôi cần ngài cùng tôi báo cáo chuyện này lên Liên minh."

Giáo sư Thịnh nghe vậy thì gật đầu:

"Cái này hẳn là!"

...

Cách chương.

Chương 62: Nguy cơ