Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63: Họp khẩn

Chương 63: Họp khẩn


Phạm Trấn Quốc thân là người phụ trách căn cứ Liệt thiên, có được thẩm quyền liên lạc trực tiếp với Nghị viện.

Vì là tình huống trọng yếu, Nghị viện đã lập tức tổ chức một cuộc họp trực tuyến, có sự tham gia của tất cả nghị viên.

Phòng họp trực tuyến được kết nối thành công, hình ảnh giả lập của từng vị nghị viên bắt đầu hiện lên.

Do bị ảnh hưởng bởi trường năng lượng, tín hiệu có chút bất ổn, hình ảnh của mọi người có chút chập chờn.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể che giấu được biểu lộ ngưng trọng của những người có mặt trong cuộc họp này.

Mặc dù đã biết được xảy ra vấn đề gì, nhưng các nghị viên vẫn là muốn nghe Phạm Trấn Quốc trực tiếp báo cáo rõ ràng tình huống.

Phạm Trấn Quốc cũng không một chút che giấu, cặn kẽ thông báo lại tình huống vết nứt và suy đoán của giáo sư Thịnh cho các nghị viên.

Nghe được Phạm Trấn Quốc thông báo tình huống, tất cả nghị viên không ai là không sợ hãi cả kinh.

Nhưng bọn họ cũng không phải chỉ bằng một lời thông báo của Phạm Trấn Quốc thì đã mất hết tỉnh táo.

Sau một hồi tiêu hóa tin tức, một vị nghị viện quay sang hỏi giáo sư Thịnh:

"Giáo sư, suy đoán này của ông có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"

Một vị nghị viên khác cũng lên tiếng:

"Đúng vậy, chúng tôi cần thông số càng cụ thể hơn."

Những người khác cũng chăm chú về phía giáo sư Thịnh.

Giáo sư Thịnh thấy thế vẻ mặt hết sức bình tĩnh, đồng thời đưa tay lên chỉnh lại kính mắt, đây có lẽ là động tác quen thuộc của ông ấy.

Xong xuôi, giáo sư Thịnh mới từ tốn phát biểu:

"Như trước đó tôi nói với Phạm tư lệnh, nhân loại chúng ta chính là lần đầu tiên gặp được "vết nứt" hiện tượng như vậy, hiểu biết về nó cơ bản bằng không.

Vết nứt lại chứa đựng lượng năng lượng khổng lồ, hết sức không ổn định, căn bản không thể tiếp cận được nó.

Vậy nên chúng tôi cũng chỉ có thể dựa trên những dữ liệu thu thập được, cùng với dùng mắt thường quan sát để đưa ra dự đoán.

Tôi cũng không thể cam đoan phán đoán của mình là chính xác.

Càng không thể cam đoan kết quả có thật sự chỉ có hai phương hướng như vậy hay không.

Dù sao vết nứt là một thứ gì đó vượt ra khỏi hệ thống khoa học mà chúng ta hiện có.

Nhưng tôi vẫn là giữ ý kiến cũ, hai khả năng tôi đưa ra có thể xảy ra rất cao.

Còn muốn biết nó sẽ diễn biến theo phương hướng nào, vậy thì cần tiếp tục quan sát."

Đám nghị viên nghe xong lời của giáo sư Thịnh thì cũng không vội nói cái gì, mà bắt đầu suy tư, tính toán lên.

Chỉ là, mỗi người bọn họ đều có suy tính riêng của mình, ai tính toán cái gì, người khác cũng khó mà đoán được.

Trong đó, đa phần nghị viên sau khi biết được thế giới có thể sẽ gặp phải nguy cơ hủy diệt, tránh không khỏi trong lòng sẽ lo lắng.

Lo lắng càng nhiều, càng khó giữ được bình tĩnh.

Vậy nên, một nghị viên đã trước tiên mở miệng lên tiếng hỏi:

"Các vị cảm thấy chúng ta nên làm cái gì để ứng đối với tình huống như vậy?

Cho dù tỷ lệ xảy ra là lớn hay nhỏ, chỉ cần có khả năng xảy ra, vậy chúng ta cũng cần phải nhanh chóng tìm ra phương án ứng phó.

Bằng không chờ lúc nó thật sự xảy ra, không lẽ cứ ngồi mặc kệ văn minh cứ như thế diệt vong hay sao?!!"

Một vị nghị viên khác có vẻ như cùng vị này có xích mích, lập tức lên tiếng hỏi lại:

"Ồ! Ông đã gấp gáp lên tiếng như thế, chắc hẳn là đã nghĩ ra phương pháp giải quyết rồi phải không?"

Nghe giọng điệu của vị nghị viên kia, vị nghị viên này tỏ vẻ không vui:

"Vũ nghị viên, ông phải rõ ràng bây giờ là tình huống gì, cũng không phải lúc để nói móc lẫn nhau!!!"

Vũ nghị viên nghe thấy vậy thì tỏ vẻ hết sức nghiêm túc đáp lại:

"Tôi làm sao lại thành nói móc rồi?

Lúc này đương nhiên là ưu tiên tìm kiếm giải pháp.

Ông nếu như không có phương pháp ứng phó, vậy lên tiếng làm gì?

Muốn thể hiện vị thế của mình hay sao?"

Vị nghị viên kia nghe vậy thì hỏi ngược lại:

"Vậy ông thì thế nào?

Không lẽ là có cái gì cao kiến?"

Vũ nghị viên nghe vậy thì mỉm cười:

"Cao kiến thì không dám, nhưng tôi cảm thấy hẳn là như giáo sư Thịnh nói, tiếp tục quan sát tình huống, chờ biết được rõ ràng rồi tiếp tục tính toán.

Chứ hiện tại, chúng ta cũng không làm được cái gì.

Không lẽ ông còn có thể chế tạo phương tiện đưa nhân loại tới tinh cầu khác định cư hay sao?

Hay còn là ông có thể làm cho vết nứt đóng lại?"

Vị nghị viên kia nghe vậy thì á khẩu, bởi vì Vũ nghị viên nói đúng, bọn họ thực sự cũng không có năng lực làm ra biện pháp ứng đối hữu hiệu.

Lúc này, một vị nghị viên khác lên tiếng:

"Vũ nghị viên nói rất đúng, vấn đề vết nứt chúng ta cần tiếp tục quan sát thêm.

Hiện tại, chúng ta hẳn là tập trung vào công tác cứu trợ, ứng phó với t·hiên t·ai mới đúng!!!"

Cuộc họp diễn ra cũng không đồng nhất ý kiến, mỗi người lại có lo lắng riêng của mình.

Trong lúc đa số các nghị viên lo lắng về tương lai của thế giới, thì một số nghị viên lại lo lắng về tình huống trước mắt.

Đó chính là t·hiên t·ai đang và sắp ập đến.

Đương nhiên, những người này chính là mấy vị nghị viên đến từ khu vực phương Đông.

Chỉ là, như vậy cũng có thể xem là bình thường, cái không bình thường là lúc này còn có một vài nghị viên vẫn đang lo lắng về việc vết nứt sẽ đóng lại.

Một nghị viên trong số đó đột nhiên lên tiếng, giọng nói có vẻ tương đối bất mãn:

"Các vị cũng đừng quên, Liên minh này là vì cái gì mà thành lập.

Trước đó, khi thành lập hứa hẹn, cùng với bánh vẽ, tất cả đều chưa thấy được một chút gì!!!

Từ lúc thành lập Liên minh tới bây giờ, tôi cũng chưa thấy được một chút lợi ích nào mà nó mang lại cả.

Bây giờ lại có nguy cơ vết nứt đóng lại, mặc dù theo như ông giáo sư đây nói là tỷ lệ rất thấp.

Nhưng thấp hay cao vậy cũng là có khả năng xảy ra, khi đó Liên minh này tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa???

Những thứ chúng tôi bỏ ra chẳng phải đều thành vô nghĩa!!!"

Nghe vậy, hầu hết mọi người lập tức nhíu mày.

Một vị nghị viên khó chịu nói:

"Liên minh thành lập cũng không hề ép buộc quốc gia nào gia nhập, tất cả đều là tự nguyện.

Cũng không có quy định nào bắt buộc thành viên không được phép rời khỏi Liên minh.

Nếu như quốc gia của ông muốn rời khỏi, cứ việc tự nhiên.

Chỉ là, Liên minh cũng không phải cái chợ, đã rời khỏi cũng đừng nghĩ quay trở lại."

Người nghị viên kia đương nhiên cũng không phải ngu ngốc, thực sự muốn rời khỏi Liên minh.

Nếu làm như vậy, trước đó bỏ ra không phải đều thành công cốc.

Vả lại, vết nứt đóng lại thì đã đành, nếu như giống như giáo sư Thịnh dự đoán, vậy vết nứt chính là đường lui của nhân loại, rời khỏi Liên minh không phải từ bỏ chiếc vé cứu mạng hay sao.

Bây giờ nổi lên, căn bản cũng chỉ là muốn tìm kiếm lợi thế mà thôi.

Vậy nên, nghe có người thách thức, ông ta cũng không nhượng bộ chút nào, cười trên nỗi đau của người khác nói:

"Ha ha! Rời khỏi cũng không sao, dù sao quốc gia chúng tôi cũng không có thiệt hại gì.

Về phần trước đó bỏ ra, tôi cũng không yêu cầu đòi lại.

Chỉ là sau đó cũng đừng mong có được sự cứu trợ của chúng tôi.

Không biết các ông đã thống kê thiệt hại xong chưa.

Khả năng tiếp sau đó còn có, không biết chư vị có thể chống đỡ tới khi nào.

Tôi chỉ sợ, chẳng cần bao lâu thì đừng nói là Thanh long quốc, cho dù cả phương Đông cũng không còn lực lượng mà giữ lấy vết nứt ấy nhỉ?

Mong rằng chờ tới lúc đó cũng không cần cầu trợ tới chúng tôi!"

Lập tức có thêm mấy nghị viên cũng hưởng ứng theo lời của vị nghị viên này, bọn họ có lẽ đã sớm có ăn ý với nhau, muốn gây áp lực lên phía các nghị viên phía Đông phương.

Mà nghị viên của Thanh long quốc sắc mặt khó coi vô cùng, không nghĩ tình huống hiện tại bọn họ còn có thể làm trò bức bách.

Ông ta biết, giờ phút này, nếu như bản thân tỏ ra yếu thế, người khác chỉ có thể sẽ càng lấn tới.

Như là đã quyết định cái gì, giọng nói hết sức cứng rắn hỏi:

"Không biết những vị nào muốn rời khỏi?

Dân tộc chúng tôi cũng có đủ kiên cường, một chút t·hiên t·ai năm nào không hưởng qua mấy lần?

Như vậy cũng còn chưa đủ để quật ngã chúng tôi!!!

Các vị đã không thể đồng lòng nhất chí, vậy thì cùng ngồi bàn luận cũng không có ý nghĩa gì.

Chi bằng ai muốn rời khỏi thì cứ tự nhiên đi."

Mấy vị nghị viên kia nghe thấy vậy, đang định không chịu yếu thế đáp lại, đột nhiên một giọng nói có phần đanh thép vang lên:

"Tốt! Tôi thấy các vị đứng trước nguy cơ sống còn của nhân loại nhưng vẫn rất là lạc quan nhỉ?

Cũng đừng nghĩ hiện tại mình không gặp tai họa thì cười trên nỗi đau của người khác.

Đã gọi là tai họa thì khó mà nói trước được, bây giờ chư vị tính khoanh tay, lỡ may tới lượt quốc gia của mình thì cũng đừng mong người khác giúp đỡ.

Tôi khuyên mọi người cho dù có tâm tư gì thì cũng bỏ ngay đi.

Nguy cơ này chỉ sợ cũng không phải dễ dàng có thể vượt qua như vậy.

Không cẩn thận ứng đối, văn minh này của chúng ta e rằng khó mà tiếp diễn đi xuống.

Thay vì toan tính thiệt hơn, chúng ta hẳn là cần phải chung sức đồng lòng, may ra còn có thể ứng phó được với những nguy cơ sắp tới.

Còn vị nào cảm thấy bản thân quốc gia mình có thể ứng phó với nguy cơ trước mắt, hoặc giả là cảm thấy chỉ cần quốc gia mình cũng có thể tiến quân thế giới bên kia vết nứt.

Tôi có thể đại diện Liên minh, nhường vết nứt cho chư vị trước tiên khai phát."

Vị nghị viên này nói xong, liền quét mắt một lượt xem phản ứng của mọi người.

Có người thì vẻ mặt rục rịch, lại có người tỏ vẻ lo nghĩ. Nhưng cuối cùng cũng không ai nói gì.

Một phần là vì tình huống của vết nứt còn cần quan sát thêm, một phần là vì bọn họ cũng rõ ràng thế giới bên kia là cỡ nào nguy hiểm.

Cho dù quốc gia nào đứng ra khai phát cũng sẽ phải trả giá rất lớn, còn chưa biết có thể thành công khai phát hay không.

Đã thế, ông đi vào khai phát, thành công rồi chẳng lẽ các quốc gia khác chịu ngồi yên nhìn ông ăn một mình hay sao?

Lúc đó bọn họ nhất định sẽ cùng nhảy ra đòi chia một chén canh.

Thành ra bản thân cũng chỉ là kẻ mở đường, còn người khác chỉ việc theo sau hưởng lợi.

Cũng không ai là kẻ ngu, bọn họ đều biết, lợi ích cao đi đôi với rủi ro cao.

Nếu như có thể một mình tận hưởng lợi ích thì không nói.

Đã không thể một mình tận hưởng lợi ích, vậy thì cũng chỉ có thể cùng nhau chia sẻ rủi ro mà thôi.

Đã thế vị nghị viên này nói cũng không sai.

Bây giờ không gặp phải tai họa không có nghĩa là sau đó không gặp phải tai họa.

Mà tình huống hiện tại, chỉ sợ tai họa sẽ thường xuyên giáng xuống.

Chờ sau đó tới lượt quốc gia của mình, chẳng lẽ thì không phải yêu cầu người khác giúp đỡ hay sao?

Thấy lời nói của mình đã trấn trụ tất cả mọi người, vị nghị viên kia tiếp tục nói:

"Đối với chúng ta hiện tại, việc quan trọng nhất hẳn là theo dõi sát sao tình huống của vết nứt, để có thể nhanh chóng làm ra ứng đối phù hợp.

Tôi đề nghị tập hợp thêm càng nhiều chuyên gia, để có thể có được phán đoán chính xác nhất.

Nếu như vết nứt thật sự mở rộng ra, vậy cần dồn thêm càng nhiều lực lượng, để đẩy nhanh thăm dò dị thế giới.

Mọi người cũng không thể như trước đó có giữ lại.

Bên cạnh đó, ứng đối với t·hiên t·ai cũng là việc cấp thiết.

Các quốc gia khác cần nhanh chóng tiến hành hỗ trợ các quốc gia gặp phải t·hảm h·ọa.

Ngoài ra, vấn đề an ninh trật tự cũng cần chúng ta hết sức coi trọng.

Hơn một tháng trước, xuất hiện một tổ chức có tên gọi là Phá thiên minh.

Theo thông tin đáng tin cậy thì Phá thiên minh có sự góp mặt của ít nhất hơn mười tổ chức khủng bố, trong đó có cả những tổ chức khủng bố lớn như Hắc dạ, Mãng xà, Huyết lộ,...

Hiện tại còn chưa rõ người đứng đầu Phá thiên minh là ai, chỉ biết người này được gọi là Phá thiên quân, thân phận hết sức thần bí.

Mặc dù tin tức về tổ chức này rất ít, nhưng tôi có thể xác định được hai tin tức coi là chuẩn xác.

Một là mục tiêu của tổ chức này chính là vết nứt.

Hai là thời gian sắp tới tổ chức này nhất định sẽ có động tác lớn, rất có thể là hành động khủng bố.

Khả năng chúng sẽ tập kích khủng bố rất nhiều nơi trên thế giới, vậy nên không chỉ Trấn thiên đoàn cần làm ra hành động ứng đối, chư vị cũng phải để quốc gia của mình chú ý cảnh giác.

Chưa hết, cùng thời gian cũng xuất hiện một tổ chức tên là Thiên thần giáo, mặc dù không phải tổ chức khủng bố, nhưng lợi dụng sự kiện vết nứt, bắt đầu truyền bá tín ngưỡng thiên thần, mê hoặc dân tâm, quảng thu tín đồ.

Hiện giờ mặc dù còn chưa có vấn đề gì, nhưng tốc độ phát triển nhanh chóng, nếu như có ý đồ làm loạn, vậy hậu hoạn khôn lường, nhất là vào tình huống hiện nay.

Quan trọng nhất là, nguồn gốc Thiên thần giáo hết sức bí ẩn, vẫn chưa thể xác định nó là do người nào lập ra, chỉ biết bọn họ tự xưng là thiên sứ.

Vậy nên chúng ta càng phải đề phòng, tốt nhất là có thể điều tra được người đứng sau hai cái tổ chức này là ai."

Trong lúc hội nghị còn đang diễn ra, bên ngoài, trận đ·ộng đ·ất đầu tiên đã kết thúc.

Nhưng hai trận đ·ộng đ·ất khác cũng đã bắt đầu, nhanh chóng tạo thành thiệt hại khủng kh·iếp.

Tiếp theo đó là s·óng t·hần, t·hiên t·ai liên tục đổ xuống các nước Đông phương khiến cho tâm lý bọn họ cảm thấy không được công bằng.

Thậm chí còn có suy nghĩ nổi lên, cảm thấy có bàn tay vô hình nào đó nhắm vào Đông phương.

Nhưng rất nhanh, tình thế lại trở nên cân bằng một chút khi phương Tây các quốc gia bắt đầu gặp phải nhân hoạ.

Liên tục các trận khủng bố kinh hoàng xảy ra.

Mặc dù đã sớm có đề phòng, nhưng bọn khủng bố cũng có chuẩn bị từ sớm, số lượng lại nhiều, nhắm tới rất nhiều nơi khiến cho để lọt không ít.

Mặc dù tổn thất không so được với t·hiên t·ai ở phương Đông, nhưng cũng được xem là cực kỳ nghiêm trọng.

Ngay sau khi các trận khủng bố xảy ra, Phá thiên minh lập tức đưa ra tuyên bố: "Vết nứt không gian chính là tài sản chung của nhân loại, cần mở ra cho tất cả nhân loại có cơ hội đi vào. Chừng nào còn ngăn cản, chừng đó còn tiếp tục tiến hành khủng bố!"

Để chứng minh lời đe doạ của mình, các trận tập kích khủng bố vẫn không ngừng diễn ra, chỉ là quy mô nhỏ lẻ và thưa thớt hơn.

Mà trong lúc hỗn loạn này, Thiên thần giáo cũng nổi lên bốn phía, khắp nơi gieo rắc lời đồn, thu nạp tín đồ.

Cục diện một thoáng trở nên hết sức hỗn loạn, Liên minh nhân loại giật gấu vá vai, liên tục họp khẩn tìm cách giải quyết vấn đề.

Đặc biệt là khi bọn họ phát hiện, hai vị trí tâm đ·ộng đ·ất khác có dấu hiệu xuất hiện vết nứt mới, khiến cho tình huống càng thêm nghiêm trọng.

Điều này chứng tỏ nguy cơ đến với thế giới của bọn họ có thể sẽ càng thêm nhanh, thời gian còn lại chỉ sợ sẽ không phải rất nhiều.

Vậy mà nội bộ vẫn còn có một đám nhảy ra gây rắc rối.

Cuối cùng Liên minh quyết định, trước khi vết nứt ổn định trở lại, dồn toàn bộ lực lượng để bình ổn lại thế cục.

Sức mạnh của cả Liên minh là to lớn bậc nào, mặc dù rắc rối của bọn họ bây giờ cũng không nhỏ, nhưng cũng không phải là một vài tổ chức có thể chống đỡ được.

Mục tiêu đầu tiên Liên minh nhắm tới chính là Phá thiên minh.

Cho dù chui rúc chỗ nào, bọn họ cũng lần lượt bị móc ra tiêu diệt.

Gần như toàn bộ Phá thiên minh nhanh chóng bị loại bỏ, nhưng thành phần chủ chốt, đặc biệt là Phá thiên quân thì vẫn không thể tìm thấy.

Chủ yếu là vì đám người này cũng không đơn giản, chưa từng lộ mặt qua, mọi công việc đều từ xa chỉ đạo, ngay cả những thành viên cao tầng cũng không nắm giữ thông tin của bọn họ.

Ngoại trừ bơm tiền và ra lệnh, bọn họ cũng không một chút sơ hở.

Như vậy, Liên minh cũng chỉ có thể tiếp tục điều tra, nhưng coi như đã tạm thời dẹp yên Phá thiên minh.

Tiếp đó là Thiên thần giáo, cái này giáo phái thì khó xử lý một chút, dù sao số lượng tín đồ quá đông, cũng không thể bắt hết bọn họ.

Mà cao tầng Thiên thần giáo cũng không dễ tìm ra, đều ẩn nấp rất kỹ.

Đến cuối cùng, Liên minh cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế lại quá trình khuếch trương của Thiên thần giáo mà thôi, căn bản không thể đào hết gốc rễ của nó lên.

Nhưng rõ ràng, một giáo phái thần bí như vậy, Liên minh là không có khả năng bỏ qua, tạm thời không làm đến cùng là vì muốn lần mò tới gốc rễ của nó, rồi mới dùng sức nhổ sạch.

Tạm thời dẹp yên hai khối u ác tính, Liên minh dồn lực vào công tác cứu hộ cứu nạn và quá trình kiến thiết, khắc phục hậu quả sau đợt t·hảm h·ọa này.

Biết được đ·ộng đ·ất còn có thể diễn ra, Liên minh dồn sức vào việc tăng cao độ vững chắc của công trình.

Sau cơn mưa trời lại sáng, trải qua một khoảng thời gian hết sức đen tối, Liên minh cuối cùng cũng có thể đón nhận được một chút tin tức tích cực.

Sau một tháng gồng mình gánh chịu t·hảm h·ọa và khắc phục hậu quả, tình huống đã dần ổn định không nói, bọn họ cũng nhận được tin tức tốt về vết nứt.

Dấu hiệu xuất hiện vết nứt mới biến mất, trong khi đó tình huống vết nứt ở Liệt thiên căn cứ dần dần trở nên ổn định.

Tuy vậy, đó cũng chỉ là tình huống tạm thời mà thôi.

Hai vị trí mới kia mặc dù dấu hiệu đã biến mất, nhưng rất có thể ở vị trí đó tương lai sẽ thật sự xuất hiện ra vết nứt mới.

Còn vết nứt ở Liệt thiên căn cứ mặc dù ổn định trở lại, nhưng kích thước rõ ràng đã mở rộng rất nhiều.

Đã thế, thông đạo cũng chưa có được đả thông trở lại, nó vẫn còn bị năng lượng che phủ, có thể cần một thời gian nữa mới thực sự được đả thông.

Liên minh lập tức dồn lực lượng tới Liệt thiên căn cứ, vô số vật tư được vận chuyển tới, nhân lực càng là ùn ùn không ngừng.

...

Cách chương.

Chương 63: Họp khẩn