Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 64: Bên ngoài rừng cây
Bên kia vết nứt, đám người Vi Diệu sau khi được Hoàng Quốc Thái tìm kiếm cho con mồi mới, thì bắt đầu công cuộc không ngừng tăng lên lực lượng của mình.
Chỉ là, mười người một đầu quái trùng, chắc chắn là không đủ để đám bọn họ đạt tới cực hạn, còn thiếu rất nhiều.
Trước đó, ba mươi người bọn họ phải mất hơn hai ngày mới tiêu hóa hết một đầu quái trùng. Còn bây giờ, mười người cũng chỉ cần hơn ba ngày là đã xử lý xong một con. Tốc độ tăng nhanh rất nhiều.
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, thực lực tăng lên, khả năng hấp thu, khả năng chịu đựng cũng tăng lên không ít.
Ba đội người tốc độ cũng không sai biệt lắm, sau khi xử lý xong con mồi của mình, bọn họ hội hợp lại cùng nhau.
Thực lực tăng lên, vóc dáng của đám người cũng tăng lên một vòng, chỉ là mỹ nam mỹ nữ đâu cũng không thấy, chỉ thấy càng ngày càng giống người rừng.
Nhưng bọn họ đương nhiên là không quá để tâm đến vấn đề này, điều mà họ thực sự để ý chính là tốc độ gia tăng sức mạnh của bản thân. Khát vọng trở nên mạnh mẽ khiến họ căn bản không thể nào dừng lại được. Mà hiện tại quái trùng đã bị ăn xong, vậy việc tiếp theo chính là cần tìm tới quái trùng mới.
Dương Tuấn như là không kịp chờ đợi hỏi:
"Chúng ta bây giờ là trở về tìm Hoàng Quốc Thái hay vẫn là tự lực cánh sinh?"
Những người khác nghe thấy vậy thì còn tỏ vẻ suy tư, nhưng Diễm Tinh thì đã không nhịn được lập tức trào phúng:
"Như thế nào lại gọi thẳng tên chú ruột như thế???"
Dương Tuấn nghe vậy thì thoáng có chút xấu hổ.
Nói thật, nếu như có mặt Hoàng Quốc Thái ở đây, anh ta cũng không ngần ngại gọi là chú ruột.
Nhưng nếu như không có Hoàng Quốc Thái ở đây, trước mặt người khác gọi Hoàng Quốc Thái là chú ruột, anh ta vẫn là rất ngượng mồm. Khả năng là công phu da mặt này, anh ta vẫn còn chưa có luyện tới mức vô địch thiên hạ, thế nên còn cần phải tiếp tục cố gắng.
Nhưng dù vậy, trước lời nói trào phúng của Diễm Tinh, da mặt của anh ta còn là có thể chống đỡ, hoàn toàn coi đó như gió thoảng bên tai.
Mà Diễm Tinh mặc dù đối với Dương Tuấn không quá phục, nhưng thấy Dương Tuấn không phản ứng gì với lời nói của mình, cô tự cảm thấy không thú vị, không tiếp tục chọc ngoáy anh ta nữa.
Trong khi đó, những người khác đang suy tính xem có nên trở lại tìm kiếm sự giúp đỡ của Hoàng Quốc Thái không.
Nói thật, đối với bọn họ mà nói, sự kiêu ngạo trong lòng của bọn họ chẳng khác nào một đầu mãnh long. Mà long thì có thể lớn, có thể nhỏ, kiêu ngạo cũng có thể có, có thể không, còn tùy thuộc tình huống.
Lúc bình thường, bọn họ cũng không ngại thể hiện ra sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng lúc cần thiết, bọn họ cũng có thể trở thành con cún con ngoan ngoãn, miễn là có lợi cho bản thân mình.
Bình thường bọn họ đương nhiên càng muốn bản thân tự lập, không cần nhờ vả tới sự giúp đỡ của ai, càng không muốn uốn mình khép nép.
Nhưng bọn họ cũng càng biết suy tính thiệt hơn, biết tùy cơ mà hành động, biết như thế nào đối với mình thì có lợi.
Nhất là đối với tính mạng của mình.
Cũng đừng nghĩ bọn họ thân là một đám binh sĩ tinh anh thì cái tôi của họ rất cao, lúc nào cũng nghểnh mặt lên trời.
Không hề có chuyện đó, phải biết, để có thể hoàn thành nhiệm vụ, việc gì bọn họ chưa có làm qua, ngay cả ngâm mình trong hố phân nhiều ngày bọn họ cũng làm được, huống hồ gì khép nép nhờ vả.
Đối với bọn họ hiện tại, nơi này quá nguy hiểm, cho dù bọn họ cũng chưa hoàn toàn thấy được sự hiện diện của nguy hiểm, nhưng bọn họ không hề nghi ngờ điều đó.
Mà nhờ vả sự giúp đỡ của Hoàng Quốc Thái chính là lựa chọn tốt nhất, để bọn họ có thể tốt hơn lẩn tránh những nguy hiểm cho mạng sống yếu ớt của mình.
Nhưng sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ cũng không phải không có, cộng với việc luôn luôn tìm kiếm sự hỗ trợ của Hoàng Quốc Thái, sẽ làm bọn họ càng khó thích ứng với môi trường nơi này.
Sau một hồi nghĩ sâu tính kỹ, Vi Diệu vẫn là đưa ra quyết định cho mọi người:
"Chúng ta cũng cần phải tự mình thích ứng với môi trường nơi này, không thể tất cả đều làm phiền Hoàng Quốc Thái được, cậu ta cũng có việc cần bận rộn.
Đồng thời mọi người hẳn là cũng yêu cầu càng nhiều thịt quái trùng, khả năng chúng ta cũng cần phải chia nhau ra tìm kiếm.
Lấy vị trí này làm trung tâm, chúng ta ba người làm một đội, tản ra xung quanh tìm kiếm, tốt nhất không nên đi quá xa.
Chúng ta tốc độ cũng không sai biệt lắm, vậy nên chúng ta lấy ăn hết một đầu quái trùng làm mốc, chờ ăn xong thì quay trở lại đây hội họp một lần."
Mọi người nghe thấy như vậy, cảm thấy rất hợp lý, cũng không ai phản đối cả.
Thấy mọi người đều đồng ý, Vi Diệu tiếp tục nói:
"Mọi người đã đều đồng ý, vậy tự mình chia ra đi."
Đám người lập tức lẫn nhau tự tổ đội, tạo thành từng nhóm ba người, rồi tản ra xung quanh các hướng. Chỉ một thoáng, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Vi Diệu và hai người nữa. Một người là Diễm Tinh, một người tên là Vương Dã. Hai người này trước đó đều là đi theo Vi Diệu.
Vi Diệu còn chưa có rời đi là vì còn muốn để lại một chút tin tức cho Hoàng Quốc Thái, tránh sau đó nếu như hắn tìm tới còn có thể biết được tình huống của bọn họ. Xong xuôi, Vi Diệu cũng không chậm trễ, dẫn theo hai người khác chọn một phương hướng tiến lên.
Hoàng Quốc Thái lúc này vẫn đang tiến hành ăn thịt tu luyện.
Sau lần đầu tiên lâm vào trạng thái nhập định, cảm thấy nhập định quá sâu, không thể cảm nhận được tình huống bên ngoài cũng quá nguy hiểm. Vậy nên hắn cố ý nghiên cứu, cuối cùng phát hiện, nếu như mình không quá tập trung ý thức, vậy cũng có thể chia ra một chút ý thức để cảm giác tình huống bên ngoài.
Chỉ là, muốn làm được như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, gần như là tâm phân nhị dụng, bất quá khả năng còn phải càng khó hơn một chút. Dù sao việc đả thông hư tuyến cần tập trung rất lớn tinh thần lực, hơi chú tâm một chút liền có thể để cho ý thức của mình lâm vào, quên đi tình huống bên ngoài. Mà nếu như quá chú tâm vào tình huống bên ngoài, lại sẽ bị rơi ra khỏi trạng thái nhập định.
Nói chung là cần phải hết sức cẩn thận mới có thể giữ được trạng thái cân đối này.
Ngoài ra, hắn cũng phát hiện, quán thông càng nhiều phụ mạch, tốc độ hấp thu năng lượng cũng càng nhanh, buộc hắn phải thường xuyên bổ sung năng lượng thêm, để có thể tiếp tục tiến hành đả thông hư tuyến.
Điều đó dẫn đến, Thái cũng không thể duy trì trạng thái nhập định quá lâu. Ban đầu còn có thể duy trì trạng thái nhập định khoảng chừng một ngày, hạt năng lượng trong cơ thể mới bị tiêu hao hết. Nhưng theo thời gian, lượng phụ mạch được quán thông dần tăng lên, thời gian nhập định cũng ngày một rút ngắn lại, từ khoảng một ngày rút ngắn lại chỉ còn một nửa thời gian.
Trước đó còn lo nghĩ ăn quá nhiều, không kịp tiêu hóa sẽ khiến cho thân thể căng chướng khó chịu. Đến bây giờ, Thái chỉ hận cái bụng của mình không chịu ra sức, khiến cho hắn liên tục phải rời khỏi trạng thái nhập định để tiếp thêm năng lượng.
Nói như vậy cũng không có nghĩa là tốc độ hấp thu năng lượng của hắn bây giờ đã rất nhanh, tốc độ hấp thu còn nhanh hơn tốc độ ăn. Hoàn toàn không phải như vậy!
Mặc dù tốc độ hấp thu năng lượng đã nhanh hơn trước đó không ít, nhưng vẫn còn kém rất nhiều, không thể liên tục không giới hạn hấp thu.
Tất cả cũng chỉ vì công cuộc đả thông hư tuyến của hắn mà thôi. Lúc đả thông hư tuyến, do hắn dùng lực lượng tinh thần thúc đẩy nên tốc độ có nhanh hơn một chút. Đồng thời là vì không thể liên tục thời gian dài duy trì nhập định nên tạo thành cảm giác phiền toái cho hắn.
Chứ nếu như cứ để tự bản thân tự nhiên hấp thu, mỗi lần ăn loại này thịt cũng cần hơn nửa ngày để tiêu hóa. Vậy cũng đã không phải là ngắn ngủi thời gian rồi.
Cái chủ yếu vẫn là mức độ tăng lên thực sự quá ít. Theo như cảm giác của hắn thì mỗi lần tăng lên như vậy cũng chỉ ngang bằng với trước khi đột phá mà thôi. Nhưng trước khi đột phá, tu luyện quân thể quyền, hắn có thể nhanh chóng tiêu hóa hết lượng năng lượng ăn vào, khiến cho một ngày hắn có thể liên tục ăn nhiều lần. Tổng thể thì mức độ tăng trưởng của một ngày lúc trước khi đột phá có lẽ phải lớn hơn bây giờ mấy chục lần.
Vậy nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng, hắn cảm thấy, nếu như mình có thể đả thông tất cả phụ mạch, cũng không phải là tốc độ hấp thu có thể ngang bằng với trước đó, mà là sẽ tăng lên vô số lần. Bởi vì số lượng phụ mạch rất nhiều, lên tới hàng nghìn phụ mạch, trải rộng khắp cơ thể.
Có điều, muốn hoàn thành việc này e là cũng không phải chuyện gì dễ dàng. Nhìn tình huống hiện tại, hắn có thể khẳng định, việc đả thông phụ mạch càng về sau sẽ càng khó, tốc độ đả thông cũng sẽ ngày một chậm.
Cái này không chỉ vì tốc độ hấp thu năng lượng ngày một tăng lên, khiến thời gian nhập định để đả thông phụ mạch ngày một giảm. Mà còn vì những phụ mạch còn lại đa phần đều dài và bế tắc nhiều hơn. Ví dụ như hắn phát hiện mấy sợi phụ mạch kéo dài xuống hai chân, không chỉ dài hơn mấy lần những sợi phụ mạch hắn đã đả thông, mà còn bế tắc càng nhiều vị trí hơn, muốn đả thông chỉ sợ cần tốn rất nhiều thời gian.
Sợ rằng cho dù đột phá lần nữa thì hắn cũng chưa có đả thông được hết số phụ mạch này. Nhưng dù sao tạm thời cũng không có cách gì tốt, Thái cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
Được cái Thái vẫn rất vừa lòng với hiệu quả hiện tại, cũng không uổng phí công sức mấy hôm nay hắn nỗ lực đả thông hư tuyến. Chỗ thịt dị thú trước đó hắn còn cảm thấy thời gian ngắn là không thể tiêu hóa hết, nhưng bây giờ chỉ cần mất hơn một tuần đã hết sạch.
Đứng dậy phủi phủi một chút bụi bẩn bám dính trên người, Thái vươn vai một cái, thư giãn gân cốt.
Trong lòng Thái cảm thấy có chút kỳ quái, đã hơn một tuần, theo hắn tính toán thì đám người Vi Diệu hẳn là đã sớm ăn hết thịt quái trùng rồi mới đúng, nhưng cũng không thấy bọn họ quay lại, không lẽ là đã tự mình đi tìm quái trùng mới rồi hay sao?
Chờ sau đó hắn hẳn là nên đi xem tình huống của bọn họ một chút. Dù sao ở nơi này cũng chỉ có mấy mống người như vậy, lỡ như xảy ra vấn đề gì, hắn không phải sẽ rất tịch mịch sao?
Nhưng bây giờ trước tiên hắn phải quay lại xem xét chỗ vết nứt một cái, xem xem vết nứt tình huống thế nào, lỡ như vết nứt đã bình thường trở lại, vậy thì hắn cũng cần trở về một chuyến.
Mặc dù bây giờ hắn tạm thời đã có thể giải quyết vấn đề về hấp thu năng lượng, nhưng hắn cũng yêu cầu làm một kiện binh khí mới, cây trường mâu của hắn cũng không được tốt lắm.
Nhưng thực ra, hiện tại hắn cũng có hai thứ có thể dùng làm v·ũ k·hí, chất lượng tốt hơn nhiều mấy thứ v·ũ k·hí của hắn, đó là chiếc đuôi châm của ong chúa và chiếc độc giác của đầu dị thỏ màu xanh. Hai thứ này chắc lượng chắc chắn rất tốt, chỉ là bọn chúng hơi thô, cầm không quá tiện, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
Mặc dù vậy, Thái không có cách nào, sử dụng bọn chúng còn tốt hơn rất nhiều cây trường mâu bị tù đầu của hắn.
Mang lên đống vật liệu, Thái nhanh chóng phóng tới vị trí của vết nứt. Thấy tình huống của vết nứt, Thái có chút thất vọng, vết nứt vẫn chưa có trở lại bình thường, thậm chí năng lượng b·ạo đ·ộng càng thêm mạnh hơn một chút, kích thước cũng càng thêm mở rộng ra.
Thái cũng chỉ đành vứt xuống cuộn da thỏ và xác ong chúa ở nơi này. Hắn cố ý vứt bọn chúng xuống vị trí cách vết nứt tương đối xa, sợ vết nứt sẽ khuếch tán tới chỗ bọn chúng, vậy thì chỉ sợ bọn chúng sẽ đều bị hủy.
Thất vọng quay trở lại, Thái cũng không động tới cái xác nhện, mặc dù cảm thấy cứ vứt nó ở đây có chút lãng phí. Nhưng dù sao đó cũng là để đám người Vi Diệu giao nộp nhiệm vụ, hắn đã để cho bọn họ, vậy sẽ để mặc bọn họ quyết định.
Với lại thịt con nhện này nồng độ năng lượng còn kém hơn thịt thạch thú một đoạn, ăn loại thịt này tu luyện, chỉ sợ sẽ mất công hơn không ít, hắn tốt nhất vẫn là kiếm loại thịt càng cao cấp hơn để tu luyện, đả thông hư tuyến cho hiệu quả.
Một mạch chạy tới vị trí trước đó hắn tìm quái trùng cho đám người Vi Diệu, dò xét thì phát hiện, bọn họ đều đã không còn ở đây.
Hắn cũng phát hiện thấy tin tức Vi Diệu để lại cho hắn, Thái lập tức tiến lên dò xét vị trí hiện tại của bọn họ. Thấy đám người bọn họ đã phân tán ra, vị trí cũng không quá xa vị trí trước đó.
Nơi này cũng còn tính là an toàn, cũng không có nhiều dị sinh vật qua lại, vẫn chưa có ai gặp rủi ro, bọn họ vẫn đang tập trung tu luyện. Thế là Thái cũng để lại tin tức cho Vi Diệu, sau đó nhanh chóng rời đi, hắn muốn đi tìm thêm thịt dị thú để tiếp tục tu luyện.
Vừa chạy đi, Thái vừa suy nghĩ xem nên đi nơi nào để kiếm thịt dị thú. Chỗ tổ ong khá dễ kiếm được thịt dị thú, cho dù không thể so sánh với thịt ong chúa, nhưng chắc chắn cũng không kém với thịt thạch thú.
Chỉ là tổ ong cũng tương đối nguy hiểm, hắn cũng không có rất nhiều lựu đ·ạ·n khói, cần tiết kiệm dùng, dùng hợp lý có lẽ có thể cứu mạng, tùy tiện sử dụng hết cũng không có bổ sung.
Thái vẫn là có ý tưởng lần theo hướng đi của bầy Thạch thú, đám sinh vật đó không quá nguy hiểm, rất dễ trở thành con mồi, vậy nên hắn rất dễ có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt.
Vả lại hắn cũng rất tò mò về thức ăn của bọn chúng, không biết loại sinh vật như vậy sẽ ăn thứ gì. Bọn chúng cũng không giống như là sinh vật ăn thịt, hắn nghi ngờ thức ăn của chúng chính là thực vật. Nhưng hắn cũng chưa thấy ở nơi này có loại thực vật gì có thể dùng làm thức ăn.
Nếu như có thể tìm thấy loại thực vật có thể dùng ăn, vậy thì cũng coi như là phát hiện lớn.
Một đường chạy thẳng tới vị trí cuối cùng hắn nhìn thấy bầy Thạch thú, Thái dễ dàng né qua tất cả những nguy hiểm trên đường đi. Mặc dù đã trôi qua không ít ngày, nhưng bầy Thạch thú thân thể nặng nề, để lại vết tích vẫn rất rõ nét. Mà cho dù không còn vết tích, hắn cũng vẫn nhớ phương hướng bọn chúng rời đi, chỉ cần lần theo phương hướng đó, khẳng định cũng có thể tìm thấy vết tích chúng để lại.
Một đường lần theo dấu vết đám Thạch thú lưu lại, Thái ngày càng cách xa vị trí vết nứt. Hắn một đường chạy hết tốc lực, dọc đường đi dấu vết của dị sinh vật ngày càng nhiều.
Thái cũng phát hiện, càng tiến lên, hoàn cảnh xung quanh cũng có những biến đổi rõ rệt. Cây cối ngày càng thêm cao lớn, rậm rạp. Những gốc cây cổ thụ như là từng gốc thụ yêu mọc lên, bề ngoài sần sùi, vỏ già như từng chiếc vảy to lớn và cứng rắn. Tán lá xum xuê, thân cành uốn lượn. Dưới đất, từng sợi rễ như là từng đầu cự mãng che phủ mặt đất, khiến cho rất ít cây cỏ có đất mọc ở nơi này.
Không khí nơi này cũng mang chút ẩm ướt, trong không khí thấp thoáng chút sương mù. Đặc biệt trong cảm nhận của hắn, những làn sương khói này giống như những làn sương khói mà hắn thấy được vào buổi tối, phát ra ánh sáng mờ ảo, nhiều màu sắc. Rõ ràng bọn chúng mang theo nồng đậm năng lượng, cũng không phải là như bình thường sương khói, hoàn toàn do hơi nước tạo thành.
Càng đi tiến về phía trước, sương khói càng nồng, không khí cũng trở nên u tối lạ thường, không biết là do tàng cây dày đặc, còn là do sương khói gây nên.
Chạy đi gần một ngày,Thái vẫn chưa gặp được bầy Thạch thú kia, so sánh tốc độ của hắn và tốc độ đám Thạch thú, chỉ sợ đám Thạch thú đó cho dù cứ đi một mạch, thì chỉ sợ khoảng cách cũng không còn xa nữa.
Lần này hắn thăm dò có chút xa, nơi này có lẽ đã cách vị trí xuất phát không biết có mấy trăm ki lô mét. Khả năng có thể còn càng xa hơn.
Dọc đường hắn phát hiện không ít dị thú ẩn núp, chỉ là bọn chúng quá nguy hiểm, hắn cũng không dám lại gần thăm dò.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu là hắn phát hiện, càng đi về phương hướng này, lại càng khó phát hiện quái trùng, đến bây giờ hắn đã hoàn toàn không còn thấy được sự hiện diện của chúng. Không có nơi chui vào tránh né, hắn cũng không có lá gan thăm dò những sinh vật kia.
Còn may, trước đó phát hiện điều này, hắn đã kịp kiếm một đầu quái trùng, xin nó một ít thịt để phòng khi đói có cái đút vào mồm.
Chỉ là, bây giờ cách thời điểm trời tối cũng không còn xa, hắn còn cần tìm kiếm một chỗ để nghỉ ngơi nữa. Thực ra nghỉ ngơi hay không cũng không quá quan trọng, nhưng buổi tối sinh vật đi săn hoạt động tương đối nhiều, nhất là loại sinh vật giống con gián hắn phát hiện, loại này ăn tạp, tốc độ lại nhanh, số lượng lại nhiều, đối với hắn thực sự là cái uy h·iếp lớn, vậy nên chắc chắn phải tìm được một chỗ trú ẩn an toàn mới được.
Cây cối nơi này nhìn có vẻ già cỗi, cổ kính, nhưng ngay cả một cái lỗ sâu hay một hốc cây cũng không thấy, rất khó kiếm được một nơi thích hợp để chui vào.
Tìm mãi, cuối cùng Thái tìm thấy một cái rễ cây, có lẽ là nó phát triển mạnh quá khiến nó có một phần bật lên khỏi mặt đất. Mà mặt đất phía dưới cũng vì vậy mà nứt ra một khe hở. Cái rễ cây to lớn, vậy nên khe nứt cũng không nhỏ, đủ để cho hắn chui vào. Bên trên lại bị cái rễ che chắn, độ an toàn cũng không tệ lắm.
Chỉ là, khe nứt đó cũng không quá thích hợp để nghỉ lại, Thái cần tốn không ít công sức chỉnh sửa lại một phen, cuối cùng cũng miễn cưỡng để cho hắn có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Gọi là nghỉ ngơi chứ thật ra Thái cũng không dám thật sự nghỉ ngơi, luôn phải tập trung tinh thần, chú ý động tĩnh phía bên ngoài. Nơi này có vẻ như ban đêm động tĩnh càng nhiều hơn, nhất là loại dị thú hình dạng giống con gián mà hắn phát hiện, nơi này không chỉ xuất hiện càng nhiều, hắn thậm chí còn thấy được có con kích thước càng lớn, hình dạng càng thêm dữ tợn.
Được cái khe nứt này của hắn vẫn rất ẩn nấp, mặc dù cũng có con gián bò qua đây dò xét, nhưng khe quá hẹp, không chui vào được nên rất nhanh thì đã rời đi.
Những tưởng một đêm cứ như vậy bình yên trôi qua, nhưng tới lúc gần sáng, mặt đất đột nhiên rung lắc một hồi. Rung động cũng không phải rất mạnh, nhưng hắn ở dưới mặt đất, có thể cảm giác rất rõ ràng. Cảm giác giống như là có những sinh vật to lớn đạp bước, hoặc như có vật nặng đập xuống mặt đất.
Trong phạm vi dò xét của hắn, liên tục có sinh vật nhỏ phóng qua như là đang kinh sợ bỏ chạy. Đa phần trong số chúng chính là những con gián khổng lồ, còn lại cũng đều không sai biệt lắm cũng là những sinh vật giống như vậy.
Thái mặc dù cũng rất lo lắng, không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ sợ nó sẽ lan tới nơi này, nhưng hắn cũng không dám chạy ra ngoài. Bởi vì hắn sợ rằng lúc này chạy ra ngoài sẽ càng thêm nguy hiểm, lỡ may đụng độ với đám dị sinh vật, vậy thì xong đời.
Chấn động ước chừng kéo dài gần một tiếng đồng hồ thì ngừng lại, xung quanh động tĩnh dần quy vào tĩnh lặng. Thấy vậy, Thái thò ra ngoài dò xét, bên ngoài dường như đã gần sáng, chỉ là sương mù dày đặc, so với ngày hôm qua càng thêm dày.
Bên ngoài lúc này cũng không có sinh vật gì ở quanh đây, Thái quyết định nhân lúc này tiếp tục tiến lên thăm dò.
Sương mù dày khiến cho tầm nhìn bị cản trở rất nhiều, nhưng Thái vẫn còn năng lực dò xét, cũng không lo lắng không tìm thấy đường.
Xác định chuẩn xác phương hướng, Thái cẩn trọng tiến lên, mặc dù có thể dò xét trước nguy hiểm, nhưng vừa rồi chấn động cũng không biết là do thứ gì gây ra, hắn cũng không dám chủ quan.
Càng tiến lên phía trước, Thái càng cảm thấy trong không khí có chút mùi kỳ quái, có chút giống mùi cháy khét, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Đặc biệt là, hắn phát hiện, càng tiến lên phía trước, năng lượng trong không khí càng thêm nồng đậm, tinh thần của hắn cũng cảm thấy càng thêm dễ chịu. Điều này khiến cho hắn càng nhanh hơn tiến về phía trước, hắn rất muốn biết phía trước có cái gì.
Đang chạy đi, Thái đột ngột chui ra khỏi rừng cây rậm rạp, giống như là từ một mảnh thế giới tiến vào một mảnh thế giới khác, xung quanh chợt trở nên thông thoáng, không còn là hoàn cảnh thông u rừng cây nữa.
...
Cách chương.