Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 66: Sản vật
Hoàng Quốc Thái một mạch chạy đi, dọc đường cũng liên tục phát hiện những khối đá bị đập vỡ. Trong đó một số khối đá có đồ vật bên trong phát ra năng lượng ánh sáng, nhưng hắn cũng không có lấy một giây để dừng lại xem xét đó là thứ gì. Phía sau, đuổi theo hắn dị sinh vật đã không ít, cho dù không tính bầy kiến, cũng đã có chừng hơn mười đầu dị sinh vật đuổi theo.
Nhưng thực ra, những sinh vật này cơ bản cũng là vì hắn trêu chọc mới đuổi theo hắn. Vốn dĩ bọn chúng cũng không cảm nhận được hắn, thậm chí có con còn đang cắm đầu vào những khối đá mới bị vỡ, hẳn là đang thôn phệ, hấp thu đồ vật bên trong những khối đá vỡ kia. Nhưng khi hắn chạy tới gần, có lẽ là chúng bị hắn hấp dẫn, lập tức không có do dự mà bỏ lại đồ vật trước mặt để phóng tới chỗ hắn.
Cũng còn may, hắn có thể sớm phát hiện ra bọn chúng, sớm chuyển hướng tránh né, cộng thêm nơi này địa hình phức tạp, bị các khối đá cản trở, vậy nên hắn mới không có bị bọn chúng ngăn chặn, vây khốn.
Chỉ là, thâm nhập vào sâu trong thạch lâm, mật độ đá càng dày đặc, nhiều chỗ bị các khối đá chất chồng lên nhau, khiến cho lối đi bị ngăn chặn, lối đi cũng càng ngày càng ít.
Còn may, như vậy nhưng thực ra đối với hắn càng thêm có lợi, thân hình nhỏ bé khiến cho hắn lại càng thêm dễ dàng luồn lách ở nơi này. Những sinh vật kia thường xuyên gặp được cản trở, tốc độ bị kéo thấp lại rất nhiều. Một vài con trong số bọn chúng thậm chí còn chọn cách trực tiếp vượt qua rào cản, chính là trực tiếp leo qua những khối đá ngăn cản đường đi, nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Đến cuối cùng, Thái cảm thấy những sinh vật kia đã bị hắn bỏ lại phía sau, không còn có con nào đuổi theo hắn nữa. Thế là hắn gập người xuống, hai tay chống gối, bắt đầu thở gấp.
Chỉ là, Thái cũng không biết, những sinh vật kia cũng không hoàn toàn là không đuổi kịp hắn. Trước đó, khi tiến vào nhất định phạm vi, bọn chúng đã từ từ giảm tốc độ lại, cho đến cuối cùng, bọn chúng không còn tiếp tục tiến tới. Có vẻ như chúng rất e ngại khu vực này, không còn dám tiến thêm một bước, mà trực tiếp quay đầu rút lui.
Chưa hết, đám sinh vật này có đủ chủng loại, bình thường gặp nhau cũng khó mà hòa thuận. Vừa rồi không trực tiếp đánh nhau là vì có mục tiêu quan trọng hơn. Còn bây giờ đã mất đi mục tiêu, nhưng bọn chúng cũng trực tiếp mỗi con đi một ngả, không có con nào dám ở khu vực này gây náo động.
Hoàng Quốc Thái sau một hồi bình ổn lại hơi thở, hắn bắt đầu tính toán tìm đường quay trở lại. Chỉ là, vừa rồi không ngừng chuyển hướng tránh né, hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Hắn đoán chừng, có lẽ mình đã tiến vào tương đối sâu bên trong thạch lâm.
Đứng ở bên dưới là khẳng định không thể biết được phương hướng quay trở lại, dù sao bốn phía đều bị các khối đá to lớn che chắn tầm mắt. Những khối đá ở nơi này to lớn hơn phía bên ngoài không ít, đã thế lại chồng chất lên nhau.
Thái cũng chỉ có thể nhảy lên trên đỉnh những khối đá này, mới có thể xác định được phương hướng. Cũng may sức bật của hắn tương đối mạnh, bật nhảy lên những khối đá này không khó, bằng không hắn cũng không thể leo lên được, chúng khá là trơn nhẵn.
Hai, ba cái bật nhảy, Thái đã có thể lên được một đống đá khá cao ở đây, vị trí này tầm mắt của hắn đã không còn bị cản trở nữa, đã có thể phóng tầm mắt nhìn ra phương xa.
Nơi này sương mù dày đặc, chỉ sợ hắn cũng không thể nhìn thấy được nơi nào là ngoài rìa, hắn căn bản không nhìn xa được như thế. Nhưng hắn vẫn là có cách để xác định được phương hướng nào là phương hướng đi ra ngoài. Cũng chỉ cần biết được phương hướng của ngọn núi, vậy đi ngược lại chắc chắn là có thể đi ra.
Thái quét mắt một vòng, lập tức có thể thấy được ánh sáng lấp lóe do ngọn núi phát ra. Chỉ là, lúc này hắn cũng không có quá để ý tới ngọn núi đó, mà có thứ càng thu hút ánh mắt của hắn. Đó là một cái cây, rất đặc biệt một cái cây.
Thực ra, ở nơi này mặc dù thực vật không nhiều, nhưng chắc chắn cũng không ít. Dọc đường bỏ chạy, hắn cũng có phát hiện một số thực vật. Hắn cảm thấy, thực vật có thể sinh trưởng được ở nơi thường xuyên có mưa đá như nơi này, chỉ sợ cũng không phải là loại thực vật bình thường. Nhưng hắn ngay cả nhìn kỹ một chút cũng không có thời gian, chỉ có thể cắm đầu mà chạy.
Nhưng cho dù những cây thực vật trước đó gặp thoáng qua có như thế nào không tầm thường, khẳng định cũng không thể sánh bằng gốc cây hắn nhìn thấy lúc này. Những gốc cây trước đó cũng đều có kích thước tương đối nhỏ, cơ bản là ẩn núp bên dưới chân các khối đá. Nhưng gốc cây này tương đối cao to. Mặc dù so với chiều cao của những thân cây trong rừng cũng còn kém không ít, nhưng chiều cao của nó cũng có chừng mấy chục mét cao, đã vượt trội lên khỏi lớp đá ở đây rồi.
Nhưng đó cũng chỉ là một phần đặc biệt của nó mà thôi. Cây thực vật này nhìn gần giống một cây nấm khổng lồ, với tán cây như một chiếc nón, có màu vàng, tán phát ra kim sắc ánh sáng, nhìn giống như một chiếc lồng năng lượng, bao phủ bên ngoài thân cây. Mà dưới gốc cây bao phủ bởi một ao nước cũng có màu vàng kim, nhìn hết sức kỳ dị.
Nói thật, nếu như không phải thấy được một chùm quả phía dưới tán cây, hắn cảm thấy nó có lẽ là thế giới này cây nấm. Nhưng thấy được chùm quả như vậy, hắn lại không biết nó là loại gì. Nhưng dù sao đó chắc chắn không phải là bình thường giống loài.
Mà đừng nói là gốc cây đó, ngay cả cái hồ nước dưới chân nó cũng chắc chắn là không phải vật phàm. Chỉ là hiện tại Thái cũng không có ý đồ gì với cái cây này, bởi vì hắn không cảm thấy mình có thể làm gì nó được.
Chưa nói đến cái cây đó có nguy hiểm gì hay không, chỉ cần biết nó trải qua vô số lần mưa đá rơi xuống cũng không một chút sứt mẻ thì đủ hiểu. Khả năng là do vòng năng lượng nó tán phát ra bảo vệ nó khỏi tác động của những khối đá rơi xuống. Hắn có thể thấy được, vòng quanh gốc cây đều rất trống trải, những khối đá rơi xuống hình thành một vòng tròn, cách ao nước ở gốc cây một khoảng cách.
Mà ngay cả những khối đá rơi xuống cũng không thể đột phá được lớp phòng ngự đó, hắn thì càng không có bản lĩnh này.
Quét mắt ra phía xa, Thái cũng phát hiện thấy một vài vị trí lấp lóe ánh sáng trong sương mù, khả năng rất lớn cũng là cùng loại thực vật. Nhưng có thể tồn tại ở đây, chắc chắn bọn chúng cũng đều không dễ dàng tiếp cận, vẫn là chờ về sau có cơ hội lại tính.
Chợt, Thái nhìn thấy trong sương mù có thứ gì lấp loé kim sắc đang bay tới, tốc độ rất là nhanh chóng. Chỉ một thoáng, Thái đã có thể nhìn thấy đại khái hình dạng của nó.
Hắn giật mình suýt chút nữa thì thốt lên, bởi vì hắn nhìn thấy một sinh vật rất giống loài rồng trong truyền thuyết. Hình dạng của nó rất giống một đầu kim long, đang uốn lượn bay về phương hướng này.
Chỉ là, nhìn kỹ một chút thì hắn lại phát hiện không phải. Sinh vật kia mặc dù mọc ra cái đầu tương đối giống với đầu rồng, cũng có râu rồng, nhưng không có sừng. Thân nó bao phủ một lớp tinh mịn lân giáp, mặc dù có màu vàng kim, nhưng không quá giống vảy rồng. Đặc biệt là nó không có vuốt rồng, thân thể thẳng tuột, khả năng là một loại họ rắn dị sinh vật. Có lẽ nên gọi nó là Kim xà thì chuẩn xác hơn.
Phát hiện đầu sinh vật đó đang hướng phía bên này bay tới, Thái cho dù rất là kinh ngạc, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng nhảy xuống khỏi đống đá, sau đó không dám quay đầu lại, trực tiếp bỏ chạy. Hắn cũng không biết đầu sinh vật kia vì cái gì bay tới hướng này, nhưng hắn cũng không quên vừa rồi mình là như thế nào bị một đám dị sinh vật đuổi theo. Nếu bây giờ không nhanh chân bỏ chạy, lát nữa nó bay tới gần, cho dù ban đầu mục tiêu không phải là hắn, cũng khó tránh khỏi việc sẽ bị nó đuổi theo.
Một đường bỏ chạy, hắn cũng không dám trực tiếp chạy ngược theo hướng cũ trở về. Một phần là vì sợ lại gặp phải đám dị thú trước đó, một phần là hắn sợ cùng đường với con Kim xà phía sau, vậy nên rẽ sang một bên nhanh chóng chạy đi.
Phía sau, đầu Kim xà nhanh chóng bay tới, mục tiêu của nó cũng không phải là Hoàng Quốc Thái, mà là gốc cây nấm kia. Khi bay tới phía trên gốc cây, nó lượn quanh mấy vòng như thể đang dò xét, sau đó mới từ từ hạ xuống.
Mà cảm nhận được đầu Kim xà này bay tới, dưới gốc cây, bên trong cái ao nước màu vàng, có ba cái đầu thò ra khỏi mặt nước. Ba cái đầu này không khác đầu của con Kim xà đang bay bên trên, chỉ là kích thước nhỏ hơn không ít. Bọn chúng bơi lại gần bờ ao, chờ đợi đầu rắn lớn hạ xuống.
Đầu rắn lớn vừa hạ xuống, lập tức chui thẳng vào trong vòng sáng bao phủ gốc cây, không hề chịu chút cản trở nào, như thể đó thật sự chỉ là bình thường vòng sáng mà thôi.
Sau khi chui vào trong vòng sáng, từ trong miệng của nó nôn ra một đầu dị sinh vật, kích thước mặc dù không lớn lắm, nhưng nhìn bề ngoài tương đương bất phàm. Điều đặc biệt là, đầu con mồi mặc dù kích thước cũng không quá lớn, nhưng đó là so ra mà nói, chứ thực ra kích cỡ của nó so sánh với con voi cũng phải to hơn.
Nếu như bình thường, con rắn lớn này mặc dù kích thước lớn hơn con vật đó không ít, nhưng nuốt vào bụng chắc chắn cũng phải phình ra. Thế nhưng vừa rồi cũng không hề thấy được bụng của nó có chút gì khác biệt.
Đã thế, sau khi nôn ra con mồi cho ba đầu Kim xà nhỏ ăn, nó tiếp tục từ trong miệng nôn ra một đám đồ vật. Trong số những đồ vật nó nôn ra, nhiều nhất là một loại đá có màu trắng sữa, tương đối trong suốt, cảm giác như là ngọc thạch. Còn lại là một số loại đá khác, chúng có màu sắc tương đối đẹp mắt, có vẻ như chúng là khoáng thạch của thế giới này.
Sau khi thả hết đám khoáng thạch đó xuống ao nước, con rắn lớn cũng trực tiếp chui vào trong nước, sau đó lặn xuống, mặc kệ ba con rắn nhỏ tranh nhau con thú kia.
Hoàng Quốc Thái cũng không hề biết được tình huống của đầu Kim xà ở phía sau, hắn cắm đầu chạy thẳng một mạch, không hề quay đầu nhìn lại một lần. Nhưng hắn cũng không cần phải quay đầu nhìn lại, dù sao hắn cũng có thể sử dụng tinh thần lực để dò xét phía sau.
Chạy một hồi, phát hiện mình cũng không hề bị con vật đó đuổi theo, Thái thoáng an tâm một chút. Nhưng bây giờ hắn phải tìm cách nhanh chóng quay trở lại. Nơi này thực sự quá nguy hiểm, không chỉ là vì dị sinh vật, hắn còn sợ dính phải mưa đá. Ở đây chẳng biết lúc nào thì sẽ dội xuống một trận mưa đá, không may dính một phát, thân thể nhỏ bé này của hắn chắc chắn là sẽ bị đập thành bánh thịt.
Chỉ là, không cẩn thận đụng phải dị sinh vật, hắn e là lại bị chúng đuổi theo. Hắn nhất định phải rất cẩn thận mới được.
Thái lập tức tiến hành dò xét, tìm lối đi an toàn để quay trở lại. Từ khi bước vào nơi này đến giờ, Thái căn bản đều là chạy trối c·hết, vậy nên hắn cũng đều là dò xét lối để chạy trốn. Đến bây giờ hắn mới có thể cẩn thận dò xét nơi này.
Cẩn thận dò xét, Thái mới thấy được nơi này khắp nơi là ánh sáng lấp lánh, năng lượng trong không khí nồng đậm không nói, dưới đất khắp nơi có đồ vật phát ra ánh sáng, mặc dù hầu hết bọn chúng có cường độ ánh sáng kém xa khối tinh thể hắn lấy được, nhưng đối với hắn cũng có thể coi là đồ tốt.
Nhân lúc xung quanh tạm thời không có cái gì nguy hiểm, Thái cũng muốn tìm kiếm một chút, mặc dù hắn cảm thấy lấy được khối tinh thể đã là thu hoạch lớn, nhưng nếu như có được nhiều hơn hắn cũng không có chê.
Thái nhanh chóng xác định mục tiêu đầu tiên, cũng là mục tiêu gần hắn nhất, chỉ cách đó mấy khối đá. Nhanh chóng tiến tới vị trí đó, Thái lập tức thấy được dưới chân một khối đá mọc ra một gốc thực vật kỳ dị. Không giống với cây nấm vừa rồi hắn thấy được, gốc thực vật này kích thước tương đối nhỏ, chỉ cao chưa tới nửa mét.
Nhưng thực ra kích thước như vậy mới là đặc điểm chung của thực vật ở nơi này. Trên đường đi mặc dù không quá chú ý, nhưng hắn có nhìn thấy thoáng qua không ít thực vật, kích thước cũng không sai biệt lắm đều là như vậy.
Nói cây thực vật này kỳ dị cũng không phải vì kích thước của nó, mà là gốc thực vật này hoàn toàn không có lá, thậm chí cũng không quá giống với thực vật. Cây thực vật này nhìn tương đối giống một gốc san hô, toàn thân màu đỏ như máu, thân cây trong suốt, thông thấu, như là làm từ huyết ngọc, hết sức mỹ lệ.
Trong cảm giác của hắn, cây thực vật này phát ra ánh sáng có cường độ cũng không quá mạnh, so ra còn kém hơn thịt của Thạch thú, nhưng ánh sáng rất là thuần túy, không có tạp nhạp như là thịt của dị sinh vật.
Thái cũng không chần chừ, trực tiếp lấy tay định nhổ cả gốc của nó lên. Tay vừa chạm vào thân cây, hắn liền có cảm giác giống như là chạm vào một cái cây giả, được chạm khắc đi ra, tương đối rắn chắc, chứ không hề giống với cảm giác chạm vào thực vật bình thường.
Nhưng mặc cho nó là cái gì cảm giác, hắn vẫn dùng sức nhổ nó lên. Chỉ là, rễ của cây thực vật này lại đâm vào trong một khối đá ở bên dưới, rất là chắc chắn, hắn sợ mình dùng sức quá lớn sẽ làm cho cây thực vật này bị đứt đoạn mất.
Nghi ngờ đây chính là giống như trong truyền thuyết linh dược, hay thiên tài địa bảo gì đó. Hắn cảm thấy vẫn là cẩn thận thu thập thì hơn, vậy nên hắn cũng không dám sử dụng sức mạnh. Hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng Thái quyết định dùng dao cắt đứt phần gốc của nó đi, còn phần rễ coi như lưu lại nòi giống cho nó.
Cũng không có vật chứa phù hợp, Thái cũng chỉ có thể trực tiếp nhét vào ba lô của mình. Mặc dù kích thước nó cũng không lớn, nhưng nhét vào ba lô cũng rất là tốn chỗ. Cứ như vậy, hắn không biết là có thể mang đi được bao nhiêu đồ vật.
Không tiếp tục xoắn xuýt, Thái tiếp tục chạy tới vị trí đồ vật thứ hai. Lần này lại là một cây thực vật khác, nó là một cây dây leo, nhìn giống như những sợi dây nhỏ màu xanh, thỉnh thoảng mọc ra một vài cái lá nhỏ li ti. Nó mọc thành một bụi không nhỏ, len lỏi quanh chân mấy khối đá. Chỉ là thân dây leo cũng không có chứa bao nhiêu năng lượng, năng lượng đều tập trung vào phần củ ở ngay dưới mặt đất.
Cũng may, cái cây này cũng không có cắm rễ ở trong khối đá, hắn cũng không quá mất công để đào lên.
Cái cây dây leo này mọc ra không ít nhánh, nhưng lại chỉ có duy nhất một cái củ, đã thế kích thước cũng không lớn, chỉ to hơn nắm đấm một chút. Cái củ này có hình tròn, toàn thân trắng tinh, sờ vào có chút mát.
Thái lập tức cắt lấy phần củ, bỏ vào trong ba lô. Còn phần thân cũng không có bao nhiêu năng lượng, hắn định trồng trở lại. Nhưng nghĩ một chút, Thái quyết định cắt xuống một phần rễ và một nhánh dây leo, mang về để nghiên cứu, lỡ như chúng có tác dụng đặc biệt gì thì sao, đôi khi năng lượng nhiều ít cũng không hề quyết định cho tác dụng của đồ vật.
Trồng gốc dây leo trở lại, Thái tiếp tục tìm đến vị trí của đồ vật tiếp theo. Lần này cũng không phải là cây thực vật nữa, mà là một khối đá bị đập vỡ. Khối đá này kích thước cũng không nhỏ, chỉ là đồ vật phát ra ánh sáng cũng không lớn. Thái có thể thấy được, đồ vật phát ra ánh sáng trong dò xét của hắn chính là phần ruột của khối đá này. Nó rất dễ phân biệt, nhìn bằng mắt thường có thể thấy, phần ruột của khối đá hoàn toàn khác biệt với vỏ ngoài.
Khối đá vỡ ra để lộ bên trong một bộ phận rất nhỏ, chỉ có đường kính cỡ một gang tay, bộ phận này có màu trắng sữa, hoàn toàn khác biệt với vỏ ngoài màu xám đen. Bộ phận này mặc dù màu sắc và tính chất hoàn toàn khác biệt với vỏ ngoài, nhưng nó lại dính liền với nhau. Đồng thời, nó cũng theo bộ phận vỏ bên ngoài vỡ thành mấy mảnh.
Thái cảm thấy phần ruột có một chút như vậy, nếu như vác theo cả phần vỏ ngoài thì cũng quá phí công. Thế là hắn nếm thử đập vỡ để tách nó ra. Cầm lấy cái sừng dị thỏ coi như cái đục, Thái nhặt lấy một mảnh vỡ dùng sức gõ.
Không nghĩ tới, lớp vỏ ngoài của nó cứng rắn như vậy, thế mà bên trong không ngờ tương đối giòn. Khả năng là do chất liệu bên trong đã biến chất, vậy nên mới giòn như thế.
Thái đục hết mấy mảnh vỡ có chứa phần ruột, sau đó thu hết chúng vào trong ba lô.
Cứ như vậy, Chỉ một khoảng khu vực, Thái dễ dàng thu được không ít bảo bối, hầu hết đều là thực vật. Hắn mặc dù phát hiện một vài khối đá bị vỡ ra, nhưng phần ruột bên trong đều đã sớm không còn.
Cứ như vậy, Thái một đường nhặt bảo, một đường hướng ra phía ngoài đi tới. Trong lòng hắn cảm thán:
"Nơi này thực sự là sản vật phong phú a!!! Chỉ tiếc là ta chứa không nổi!!!"
Một đường nhặt nhạnh, Thái đã sớm là tay xách nách mang, thậm chí còn phải bỏ qua không ít thứ. Ví như loại thực vật giống như huyết san hô mà hắn lấy được đầu tiên. Loại thực vật đó ở đây số lượng khá nhiều, hắn liên tục gặp được mấy cây. Chỉ là nó khá cồng kềnh, đã thế cũng chưa có biết tác dụng của nó như thế nào, vậy nên hắn cũng chỉ lấy một cây đầu tiên mà thôi. Nếu như nó là đồ tốt, vậy lần sau lại tới lấy hẳn là cũng không quá muộn.
Những loại thực vật khác cũng vậy, ngoại trừ những loại năng lượng tập trung vào một bộ phận nhỏ như là hoa, củ, quả, tương đối gọn gàng, còn lại hắn cũng chỉ thu lấy một cây.
Đột nhiên, hắn đứng khựng lại, không tiếp tục tiến lên, bởi vì hắn dò xét được phía trước có tình huống.
...
Cách chương.