Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Tình huống bất ngờ

Chương 67: Tình huống bất ngờ


Đang tiến tới, Thái đột nhiên dò xét thấy phía trước có tình huống, vậy nên đột ngột đứng khựng người lại. Đó là một đám dị sinh vật, hắn rất sợ bị bọn chúng phát hiện, sau đó lại bị rượt đuổi lần nữa.

Chỉ là, đang định nhân lúc bọn chúng còn chưa phát hiện ra mình mà nhanh chân bỏ chạy, thì Thái chợt nhận ra tình huống của đám dị sinh vật kia, bọn chúng cũng không có phát hiện ra hắn. Có vẻ như bọn chúng đang giao chiến kịch liệt để tranh đoạt một món bảo vật, tình thế vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không còn tâm trí để chú ý đến những thứ xung quanh.

Trong dò xét của mình, Thái có thể thấy được, vị trí đó có một khối đá bị vỡ, ở giữa xuất hiện một khối vật liệu hình dạng bất quy tắc, phát ra ánh sáng màu đỏ sẫm. Cường độ ánh sáng của nó trong dò xét của hắn còn tương đối cao. Mặc dù độ sáng còn thua kém viên tinh thể hắn nhặt được, nhưng cũng không phải thua kém rất nhiều. Trong khi đó, kích thước khối vật liệu này lớn hơn viên tinh thể của hắn không ít, ước chừng có gần nửa mét chiều cao.

Mà đang t·ranh c·hấp bảo vật đó cũng đều là sinh vật tương đối mạnh mẽ, ít nhất thì mạnh mẽ hơn đám sinh vật trước đó đuổi theo hắn. Một bên là đầu dị sinh vật có hình dạng giống với con tê tê, kích thước to lớn, ước chừng dài hơn mười mét. Nó có một cái đuôi dài và nhọn, tứ chi to lớn mạnh mẽ, móc vuốt dài chẳng khác nào một đám lưỡi đao. Toàn thân của nó phát ra ánh sáng nồng đậm màu ngân bạc, cảm giác chẳng khác nào được đúc từ một khối kim loại. Dựa theo cường độ ánh sáng của nó, Thái ước chừng con dị thú tê tê này ít nhất cũng mạnh hơn con dị thú thằn lằn trước đó đuổi theo hắn một bậc.

Mà đối đầu với con dị thú tê tê là một đám dị thú kiến, nhưng cũng không phải là đám kiến trước đó đuổi theo hắn. Mặc dù không có trực diện nhìn thấy bộ dáng bọn chúng, nhưng trong dò xét của hắn, cả về hình dạng kích thước, lẫn màu sắc ánh sáng bọn chúng phát ra đều khác nhau.

Trước đó đám kiến đuổi theo hắn kích thước chiều dài ước chừng có ba, bốn mét. Đầu mọc ra hai cái sừng, giống với sừng trâu. Ánh sáng bọn chúng phát ra có màu đỏ như là màu lửa.

Trong khi đó, đám kiến hiện tại kích thước to lớn hơn một vòng, chiều dài ước chừng hơn năm mét. Một con dẫn đầu thậm chí dài hơn bảy mét. Phần đầu của chúng sinh ra một sừng ở chính giữa trán, giống như sừng kỳ lân. Bọn chúng phát ra ánh sáng màu đen, nhìn giống như là được bao phủ bởi một lớp địa ngục hỏa diễm.

Bầy dị thú kiến này số lượng cũng không nhiều như bầy kiến trước đó, tổng cộng chỉ có tám con, nhưng chất lượng rõ ràng cao hơn bầy kiến kia. Con kiến đầu đàn cũng không kém con dị thú tê tê bao nhiêu. Trong khi đó những con còn lại cũng đều chỉ kém hơn con đầu đàn một chút.

Mặc dù đám kiến này mạnh mẽ như vậy, quân số cũng áp đảo đối thủ của chúng, nhưng khả năng là gặp phải khắc tinh, bọn chúng lại bị một mình con dị thú tê tê áp chế.

Chỉ thấy, con dị thú tê tê đứng trước khối bảo tài, giống như là thú mẹ bảo vệ con của mình. Trong khi đó đám kiến bao vây xung quanh, từ cái sừng của chúng, phóng xuất ra từng luồng năng lượng màu đen, công kích lên thân thể của dị thú tê tê. Nhưng con dị thú tê tê dường như không chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn đứng im hứng chịu tất cả công kích.

Đám kiến có vẻ như cảm nhận được công kích của bản thân không có bao nhiêu hiệu quả, lập tức đồng loạt xông lên, định sử dụng hàm răng mạnh mẽ của bọn chúng, trực tiếp phá tan phòng ngự của con dị thú tê tê.

Chỉ là tê tê cũng biết được hàm răng của bọn chúng lợi hại, cũng không dám để chúng cận thân, trực tiếp một cái đuôi quét tới, lập tức hất văng đám kiến ra xa. Trong đó mấy con kiến trước tiên bị cái đuôi quét trúng, b·ị đ·ánh bay tứ tung ra ngoài, đập trúng những khối đá rồi ngã xuống, phải rất chật vật mới lại đứng dậy được.

Chỉ là đám kiến cũng không phải không có sức lực đối kháng với đầu dị thú tê tê. Con kiến đầu đàn mặc dù cũng bị cái đuôi quét trúng, nhưng nó cũng không có bị quất bay như những con kiến khác, mà trực tiếp cắn lấy cái đuôi, mặc cho cái đuôi kéo theo mình đi.

Chờ khi cái quét đuôi đã hết lực, con kiến này mới bắt đầu phát lực, sức mạnh kinh khủng của loài kiến bây giờ mới được thể hiện ra. Nó cắn giữ lấy cái đuôi của con tê tê, cùng với con tê tê giằng co. Con dị thú tê tê rõ ràng là to lớn hơn con kiến đầu đàn này không ít, vậy mà sức mạnh ẩn ẩn thua kém con kiến đầu đàn, căn bản không thể giằng lại được cái đuôi của mình, để cho nó kiềm giữ lại cái đuôi.

Thấy thế, những con kiến còn lại lập tức vây tới, công kích con dị thú tê tê.

Con dị thú tê tê bị kiềm giữ mất cái đuôi, không còn có thể dùng đuôi quét bay bầy kiến ra nữa, cũng chỉ có thể trực tiếp cùng bầy kiến cận chiến. Chỉ là mặc dù không còn có cái đuôi, nhưng nó còn có móng vuốt sắc bén.

Chỉ thấy cặp vuốt trước của con dị thú tê tê chợt sáng lên ánh bạc, sau đó thay nhau đánh ra, liên tục đánh lui hai con dị thú kiến. Đám kiến này phòng ngự chắc chắn rất mạnh, nhưng cũng bị móng vuốt của con tê tê cắt ra mấy vết cắt.

Con tê tê mặc dù đánh lui được hai con dị thú kiến, nhưng vẫn còn năm con kiến nữa đâu. Bọn chúng đã nhanh chóng lao tới thân thể của con tê tê, dùng bộ hàm mạnh mẽ của chúng, cắn vào thân thể của con tê tê. Bộ hàm của đám dị thú kiến này quả nhiên mạnh mẽ, chỉ cắn một phát đã làm miếng vảy của con tê tê vỡ ra.

Con dị thú tê tê thấy vậy, rất là tức giận, hai móng vuốt liên tục khua khoắng, đánh bay bốn con kiến nữa. Những con kiến b·ị đ·ánh bay ra này cũng đều đã b·ị t·hương, có con thậm chí còn b·ị c·hém đứt mất một phần chân trước.

Trong khi đó còn có một con kiến vẫn chưa bị dị thú tê tê đánh lui, nó đang công kích phía sau khiến cho móng vuốt của tê tê không thể với tới. Chỉ một chút thời gian như vậy, con kiến này đã cắn vỡ một mảnh vảy giáp của tê tê, bắt đầu cắn vào trong thịt của nó.

Tê tê móng vuốt không thể với tới được con kiến, đột nhiên quay đầu, phóng ra cái lưỡi dài của nó, trực tiếp quấn lấy thân thể con kiến kia, hất văng con kiến ra xa, đập vào khối đá. Lưỡi của dị thú tê tê có chứa dịch ăn mòn, để lại vết tích trên thân thể con kiến đó.

Sau khi hất văng con kiến đó, con tê tê lần nữa quay đầu lại, dùng lưỡi tiếp tục quấn lấy con kiến đầu đàn, sau đó dùng sức kéo nó ra khỏi đuôi của mình.

Con kiến mặc dù sức mạnh rất lớn, nhưng con tê tê cũng không kém. Nếu như chỉ là giằng co, con kiến đầu đàn đương nhiên không sợ. Chỉ là hiện tại cũng không phải giằng co, con tê tê đây là giữ lấy hai nửa thân thể của con kiến dùng sức kéo, nếu như con kiến không chịu nhả đuôi của con tê tê ra, e rằng sẽ bị kéo đứt thành hai nửa.

Nhưng con kiến đầu đàn này cũng không phải dạng vừa, kiên quyết cắn lấy, cũng không chịu nhả miệng ra, mặc cho con tê tê kéo mạnh.

Kết quả, thân thể con kiến cũng không bị kéo đứt, mà con tê tê trước tiên kéo đứt thịt của mình.

Con kiến mặc dù vẫn là bị con tê tê kéo ra khỏi cái đuôi của nó, nhưng đại giá là bị con kiến kéo đứt một khối thịt ở đuôi, khiến cho nó rất là đau đớn. Nó tức giận, định kéo kiến đầu đàn vào miệng, trực tiếp nhai sống nó.

Những con kiến khác đương nhiên là sẽ không đứng nhìn, lập tức lao tới công kích.

Thấy thế, dị thú tê tê lần nữa quét đuôi, hất bay bầy kiến trở lại, đồng thời cũng vẫn tiếp tục ý đồ của mình, kéo kiến đầu đàn vào miệng nhai.

Có điều, kiến đầu đàn cũng không dễ nhai như thế. Thấy được ý đồ của con dị thú tê tê, kiến đầu đàn lập tức phóng xuất ra luồng năng lượng, muốn bắn thẳng vào trong miệng của con tê tê.

Con dị thú tê tê thấy thế thì sợ hãi, vội vàng ném văng con kiến đầu đàn ra, đồng thời cũng là né tránh luồng năng lượng kia.

Luồng năng lượng đi lệch, bắn trúng phần cổ của dị thú tê tê, bị lớp vảy giáp ngăn cản, triệt tiêu, không gây được tổn thương gì cho nó.

Con tê tê liên tục bị làm khó, ăn phải chút thiệt thòi, trong lòng nó tức giận, cũng không định đứng im chịu đòn nữa, lập tức lao ra chủ động công kích. Nó tốc độ nhanh chóng, lao tới phía trước một con dị thú kiến, một trảo quét ra, trên móng vuốt ánh bạc sáng loáng.

Con dị thú kiến này một mình đối mặt với dị thú tê tê làm sao có thể chống lại được, trực tiếp bị trảo này của con tê tê đánh bay, một bên thân thể tức thì bị cắt ra. Vết cắt sâu vào trong thân thể, máu chảy ra ồ ạt.

Những con kiến khác cũng kịp phản ứng, lập tức lao vào công kích con tê tê.

Chỉ là, dị thú tê tê cũng không e ngại, một trảo một con, liên tục đánh bay các con kiến lại gần mình.

Đợi khi kiến đầu đàn lao tới mới miễn cưỡng có thể kiềm chế lại được dị thú tê tê.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi như vậy, đã có một nửa số kiến bị dị thú tê tê đánh bay. Lần công kích này cộng với thương thế trước đó khiến cho bọn chúng gần như mất đi sức chiến đấu. Thậm chí trong đó có con đã trọng thương hấp hối.

Hoàng Quốc Thái phát hiện đám dị thú cũng không có để ý đến mình, lại thấy bọn chúng chiến đấu kịch liệt như vậy, thế là cũng không lui lại, mà muốn nhân cơ hội này né qua bọn chúng, tiếp tục tiến lên.

Ban đầu còn có chút rụt rè, chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy. Nhưng thấy bọn chúng đánh nhau ngày càng kịch liệt, Thái cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Chỉ là phát hiện tình huống bầy kiến không mấy lạc quan, sợ rằng không kiên trì được quá lâu, vậy nên hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua khu vực này. Đang chạy được nửa đường, chuẩn bị vượt qua chỗ chiến trường của bọn chúng, Thái đột ngột đổi hướng, dùng ra hết tốc lực bỏ chạy.

Vừa rồi, kiến đầu đàn mặc dù chống đỡ được dị thú tê tê, nhưng cảm thấy bên mình thiệt hại tương đối lớn, căn bản không đánh lại được kẻ địch. Nó cũng không nhất định phải cùng con tê tê này một mất một còn. Bây giờ xu thế suy tàn, không chống lại nổi, nó lập tức tìm kiếm phương hướng rút lui.

Vừa lúc này, nó nghe thấy âm thanh của đồng loại vang lên. Đó là âm thanh của một con kiến, vừa rồi bị tê tê hất văng ra. Mà ý nghĩa của âm thanh đó chính là: "Nơi này có bảo vật".

Còn con kiến kia vừa rồi bị hất văng vừa vặn rơi vào phương hướng của Hoàng Quốc Thái. Mặc dù còn cách một khoảng cách, nhưng cũng đã đủ để nó cảm ứng được viên tinh thể trên người của hắn rồi. Ban đầu mới rơi xuống, nó còn nửa c·hết nửa sống, Thái mặc dù e ngại, nhưng cũng không cảm thấy nó sẽ phát hiện được mình. Ai ngờ...

Vốn dĩ có ý muốn thối lui, lại nghe thấy tin tức mà đồng loại truyền tới, kiến đầu đàn lập tức ra lệnh cho những con kiến còn lại, từ bỏ khối bảo tài này, nhanh chóng chạy tới chỗ con kiến kia.

Khoảng cách giữa Hoàng Quốc Thái và con kiến bị hất văng tới cũng không xa, đủ để hắn có thể nghe được suy nghĩ của nó. Vậy nên khi con kiến đó vừa kêu lên, hắn lập tức biết được đại sự không ổn. Cũng không một chút do dự, hắn lập tức thay đổi phương hướng, ngược lại phương hướng của đám dị thú, hắn hết tốc lực chạy trốn.

Đằng sau, kiến đầu đàn dẫn theo những con khác nhanh chóng đuổi tới. Bọn chúng dường như cũng đã phát hiện khối tinh thể trong tay Hoàng Quốc Thái, như là phát điên đuổi theo.

Con dị thú tê tê thấy đám kiến bỏ chạy, cũng không vội vàng đuổi theo. Nó quay lại phía sau, định trực tiếp nuốt vào khối bảo tài. Nhưng có vẻ như kích thước hơi lớn, nó không trực tiếp nuốt xuống được, nó đành dùng móng vuốt sắc bén chém đứt khối bảo tài thành mấy khối, sau đó từ từ nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, nó cũng không chần chừ đuổi theo bầy dị thú kiến.

Hoàng Quốc Thái lần này rút kinh nghiệm, cũng không dám tiến sâu vào phía trong thạch lâm nữa, một đường bỏ chạy vẫn đang không ngừng cố gắng tìm đường hướng ra phía bên ngoài chạy.

Dọc đường bỏ chạy, Thái lại gặp phải mấy tình huống dị sinh vật chiến đấu, có thể là giống với trước đó bầy kiến và con tê tê như thế, chiến đấu là vì tranh giành bảo vật từ những khối đá bị vỡ ra. Nhưng trong đó cũng có trận chiến có nguyên nhân là do chúng săn g·iết lẫn nhau.

Cơ bản thì đám sinh vật này đang tranh đấu gay gắt, cũng không có rảnh để ý tới đồ vật nhỏ như hắn. Nhưng không may mắn là còn một đám quái vật đang đuổi theo phía sau, vậy nên cuối cùng vẫn là sẽ thu hút sự chú ý của đám dị thú này. Đa số bọn chúng cũng đều bị viên tinh thể hấp dẫn đuổi theo, nhưng cũng có một số không có đuổi theo. Nguyên nhân có thể là do đã b·ị t·hương không nhẹ, không có sức lực đuổi theo. Hoặc cũng có thể là còn bận thưởng thức con mồi, không rảnh mà đuổi theo hắn.

Thái cảm thấy, lần này bị đuổi theo còn nguy hiểm hơn trước đó. Bởi vì lần này không chỉ số lượng càng nhiều, đám sinh vật này có vẻ như so với đám sinh vật trước đó càng mạnh. Ưu thế hình thể dường như cũng không tạo cho hắn nhiều lợi thế như trước.

Đợt này mặc dù nhiều sinh vật kích thước có phần to lớn hơn, nhưng bọn chúng có thể thoải mái hoạt động ở nơi này cũng không phải không có bản lĩnh. Ví như đầu dị thú tê tê, một đường di chuyển, có lối để đi nó đương nhiên là đi đường, không có lối để đi vậy nó sẽ mở đường. Chỉ thấy nó một đầu đâm thẳng, căn bản không để ý cái gì cản trở. Các khối đá căn bản cũng không ngăn cản được bước chân của nó. Hay là một đầu dị thú thuộc loại bọ cánh cứng, thân thể tương đối to lớn, nhưng lại mọc ra một đôi cánh ngắn nhỏ, rõ ràng là đôi cánh này cũng không giúp chúng có thể bay lượn trên bầu trời, nhưng lại có thể giúp nó nhất thời phóng lên, vượt qua tất cả trở ngại. Nói chung đám sinh vật này cũng đều có phương pháp của mình, không quá để ý những khối đá cản trở lối đi.

Còn may, mặc dù như vậy, nhưng dù sao để vượt qua những cản trở, chúng vẫn là ít nhiều không thể phát huy ra toàn bộ tốc độ của mình. Chỉ là, trong đám sinh vật này lại có một số sinh vật có thể xạ kích từ xa. Giống như đám độc giác kiến, thỉnh thoảng bọn chúng lại phóng ra một đạo công kích về phía hắn. Nếu như không phải hắn có được năng lực dò xét, giống như là mọc mắt ở sau lưng, đang bỏ chạy như vậy căn bản không thể kịp thời tránh né.

Nhưng dù cho như vậy, hắn cũng hết sức chật vật, né trái tránh phải, mệt mỏi sắp không chịu đựng được. Mắt thấy ngày càng nhiều dị sinh vật đuổi theo mình, đã thế không biết còn bao xa mới ra được bên ngoài thạch lâm, Thái không khỏi trong lòng tuyệt vọng. Đã thế, cho dù chạy ra khỏi thạch lâm, hắn không cảm thấy là đám quái vật này sẽ chịu bỏ qua cho hắn.

Thái cầm ra viên tinh thể, mắt lưu luyến nhìn nó, chỉ sợ là bảo bối này không có duyên với hắn, bây giờ không ném xuống, hắn chắc chắn là chạy không thoát. Cũng chỉ có ném xuống nó, cho đám dị sinh vật phía sau tranh đoạt, hắn mới có cơ hội chạy trốn.

Thái có chút thắc mắc, lúc đi vào, cũng là trong khoảng khu vực này, mặc dù lúc đó cũng bị không ít dị sinh vật đuổi theo, nhưng số lượng cũng còn thua xa bây giờ, làm sao bây giờ lại nhiều như vậy. Không lẽ, là do lúc đó mới có mưa đá rơi xuống, vậy nên bọn chúng còn đang ẩn nấp, chưa có đi ra. Nếu là như vậy, bọn chúng là ẩn nấp ở nơi nào. Khả năng cũng chỉ có chui xuống đất thì mới có thể né tránh được từ trên trời rơi xuống mưa đá.

Nghĩ vậy, Thái cố gắng dò xét xem có thể phát hiện cái cửa hang nào không, dọc đường hắn cũng không đụng phải cái nào. Nhưng thực ra sử dụng phương pháp dò xét bằng sóng tinh thần cũng rất khó phát hiện ra cửa hang. Dưới đất vốn dĩ đã khó dò xét, ở nơi này lại có không ít những khối đá bị vùi lấp, càng làm cản trở tinh thần lực của hắn thẩm thấu. Loại vỏ đá này không biết là thứ gì, lại có thể cản trở được sóng tinh thần lực.

Cố gắng một hồi, Thái cũng không thể tìm được cái cửa hang nào, mà cho dù tìm được, chỉ sợ chui vào đó cũng chưa chắc đã là phương án hay. Mặc dù có thể cản trở một chút bước chân của đám dị sinh vật này, nhưng đó chính là địa bàn của chúng, chạy vào đó càng sẽ không có lối thoát.

Đột nhiên, Hoàng Quốc Thái cảm nhận được mặt đất hơi rung chuyển một chút. Trong lúc hắn còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, đám dị sinh vật đang đuổi theo phía sau hắn đã như là rất quen thuộc, tất cả đột ngột khựng người lại, không có một con nào tiếp tục đuổi theo, mà lập tức ầm vang chạy tứ tán, cảm giác như chúng còn vội vã hơn là vừa rồi đang đuổi theo hắn.

Phát hiện tình huống này, Thái cũng khựng người lại, sững sờ quay đầu lại nhìn, trong lòng hết sức nghi hoặc, không biết đám dị thú kia đang giở trò quỷ gì. Chỉ là, hắn lập tức thì đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

"Oanh!!!"

Đột ngột một t·iếng n·ổ mạnh vang lên, mặc dù t·iếng n·ổ phát ra từ nơi rất xa, nhưng ở nơi này vẫn có thể nghe thấy tương đối rõ ràng.

...

Cách chương.

Chương 67: Tình huống bất ngờ