Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 105: Mật thất Ma Tông, sát thư trong bóng tối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Mật thất Ma Tông, sát thư trong bóng tối


Một trưởng lão khác khẽ nhíu mày:

"Lâm Vô Địch là ai? Tại sao cần g·iết hắn?"

"Hắn là một thiên tài, một kẻ nghịch thiên có thể phá vỡ cục diện."

"Thiên tài? Không phải càng nên thu phục sao?"

Lão ma tu râu dài cười lạnh:

"Ngươi sai rồi. Một thiên tài nếu không khống chế được, thì chỉ có thể tiêu diệt."

ẦM!

Bút lông hạ xuống.

Sát thư đã viết xong!

Khi lão ma tu chuẩn bị đóng dấu huyết ấn lên sát thư…

RẮC!

Một cánh cửa mật thất bị đạp tung!

Một bóng người xông vào.

"Các ngươi muốn g·iết ta?"

Bốn lão quái vật ngẩng lên, trông thấy một thanh niên mặc áo đen, tóc dài tung bay, chính là Lâm Vô Địch!

"Không thể nào! Ngươi làm sao biết được?!"

Lâm Vô Địch cười nhạt:

"Muốn g·iết ta, các ngươi cũng phải hỏi lại xem… ai mới là kẻ đáng c·hết!"

Hắn vung tay

Tờ sát thư trên bàn… bỗng dưng xoay ngược nội dung!

Người bị xử tử: Toàn bộ trưởng lão trong mật thất!

ẦM!

Bốn lão ma tu trợn trừng mắt.

"Không! Đây là sát thư do chúng ta viết! Sao lại…"

"Đây… không thể nào!"

Ngay khi nét chữ cuối cùng tự động hoàn thành

ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!

Bốn lão ma tu… nổ tung ngay tại chỗ!

Lâm Vô Địch nhàn nhã bước ra khỏi mật thất, để lại một câu nói văng vẳng:

"Ta chính là sát thư!"

Tại một quán trà ven đường.

Một lão già mặc áo xám, lưng còng, bước ra khỏi quán với một lá thư màu đen trên tay.

"Sát thư này… phải được gửi đến Sát Đạo Tông trước khi mặt trời lặn."

Lão lẩm bẩm, rồi lặng lẽ biến mất vào dòng người.

Lá thư, vốn là một bản án tử thần, sẽ quyết định sinh tử của một người.

Người bị xử tử: Tề Vô Pháp.

Trong một sảnh đường tối tăm tại Sát Đạo Tông.

Một kẻ đeo mặt nạ nhận lấy sát thư, ánh mắt lấp lóe hàn quang.

"Tề Vô Pháp? Đã rõ."

Y chuẩn bị hạ lệnh cho sát thủ hành động thì…

ẦM!

Một bóng đen khác lao vào, quỳ sụp xuống.

"Bẩm đại nhân… Tề Vô Pháp… đ·ã c·hết rồi!"

Không khí trong sảnh đường lập tức đông cứng.

"Ngươi nói cái gì?"

"Hắn c·hết rồi! Ngay trước khi sát thư đến!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tờ sát thư trên bàn.

Vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng mở ra.

Mà kẻ trên thư… đ·ã c·hết trước cả khi lệnh g·iết được phát ra!

Một trưởng lão nhíu mày:

"Có ai ra tay trước chúng ta sao?"

"Không thể nào! Không ai dám c·ướp con mồi của Sát Đạo Tông!"

"Hay là… có một thế lực khác đang thao túng số mệnh?"

Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy có thứ gì đó cực kỳ quỷ dị.

Lệnh g·iết còn chưa thực thi, mà người đ·ã c·hết?

Vậy là ai đã g·iết Tề Vô Pháp?!

Hay chính sát thư… đã tự hoàn thành nhiệm vụ của nó?

Tại một tông môn nhỏ, trưởng lão Trương Bá Đạo đang viết sát thư thì bị một đệ tử hỏi:

“Trưởng lão, sao người lại viết tên của mình vào danh sách?”

Trương Bá Đạo vừa viết vừa thở dài:

“Vì lương tâm ta đau đớn. Ta đã phạm quá nhiều sai lầm, chỉ có c·ái c·hết mới giúp ta giải thoát.”

Đệ tử cảm động rưng rưng nước mắt.

“Người thật cao thượng…”

Nhưng đúng lúc đó, Trương Bá Đạo rút ra một bản sao khác, cầm bút viết thêm một câu:

“Người thực hiện nhiệm vụ: Cũng là ta.”

Đệ tử: “???”

Ba ngày sau…

Trương Bá Đạo đứng giữa quảng trường, tay cầm kiếm kề cổ:

“Theo quy tắc, ta phải g·iết chính mình.”

Hắn giơ kiếm lên, chuẩn bị kết liễu.

Bỗng nhiên…

Một tên đệ tử hốt hoảng chạy tới:

“TRƯỞNG LÃO! Có tin tốt! Nếu sát thủ c·hết trước khi hoàn thành nhiệm vụ thì sát thư vô hiệu!!!”

Trương Bá Đạo đột nhiên giật mình, thả kiếm xuống:

“Vậy tức là…”

“Nếu ta t·ự s·át, ta sẽ vô hiệu hóa sát thư… nhưng nếu ta không t·ự s·át, ta vẫn có thể sống!??”

“Ta thật là thông minh!!!”

Hắn xé nát sát thư và vui vẻ tiếp tục sống như chưa từng có gì xảy ra.

Cả tông môn: “…”

Tại tổng bộ Sát Đạo Tông, các trưởng lão đang họp khẩn cấp.

“Sát thư do chính chúng ta viết! Giờ thì sao đây!?”

Tông chủ ôm đầu suy nghĩ:

“Chúng ta không thể tự g·iết chính mình được. Nhưng nếu không g·iết, thì vi phạm quy tắc…”

Bỗng, một tên sát thủ run rẩy đứng lên:

“Tông chủ… Hay là… chúng ta viết một sát thư khác, giao nhiệm vụ này cho một tông môn khác thực hiện?”

Toàn bộ đại điện: “!!!”

Tông chủ đập bàn đứng dậy:

“Ngươi đúng là thiên tài!”

Ngay lập tức, một sát thư mới được viết xuống:

“Tên cần g·iết: Sát Đạo Tông.”

“Người thực hiện nhiệm vụ: Vô Cực Ma Tông.”

Ba ngày sau, người của Vô Cực Ma Tông nhận được sát thư…

Cả tông môn hoảng hốt!

“CÁI GÌ!? SÁT ĐẠO TÔNG MUỐN CHÚNG TA G·I·Ế·T HỌ!??”

Tông chủ Vô Cực Ma Tông lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Sau ba ngày suy nghĩ, hắn cười lạnh:

“Ta cũng là thiên tài! Chúng ta viết một sát thư khác, giao nhiệm vụ này cho tông môn khác nữa!”

Kết quả…

Sát thư được truyền đi khắp tu chân giới, tất cả tông môn đều nhận được lệnh g·iết Sát Đạo Tông.

Mọi người: “…”

“Tình huống này càng ngày càng loạn.”

Cuối cùng, Sát Đạo Tông… vẫn sống sót, vì chẳng ai biết ai là người thật sự phải ra tay.

Một tên sát thủ của Sát Đạo Tông đến nhận nhiệm vụ g·iết một vị tông chủ.

Nhưng khi đến nơi, hắn thấy tông chủ đó đ·ã c·hết từ ba ngày trước.

Hắn hoảng sợ:

“Khoan đã! Nếu mục tiêu đ·ã c·hết, ta phải làm sao!?”

Hắn lập tức trở về tổng bộ báo cáo:

“Thưa tông chủ, ta đến nơi thì mục tiêu đ·ã c·hết!”

Tông chủ Sát Đạo Tông suy tư một lúc rồi gật đầu:

“Vậy thì ngươi hãy g·iết hắn thêm lần nữa, để đảm bảo không có sai sót.”

Sát thủ: “…”

“Nhưng… hắn c·hết rồi mà!?”

Tông chủ chắp tay sau lưng, giọng trầm ấm:

“G·i·ế·t một người khi hắn còn sống thì dễ… Nhưng g·iết một kẻ đ·ã c·hết… mới là sát thủ chân chính.”

Sát thủ hoảng loạn cực độ.

Mấy ngày sau, hắn thật sự tìm đến mộ phần của tông chủ kia, đào lên…

Hắn bổ xuống một kiếm.

Xác c·hết: “…”

Sát thủ: “Xong nhiệm vụ! Giờ ta có thể báo cáo rồi.”

Khi hắn quay về, tông chủ Sát Đạo Tông gật gù hài lòng:

“Tốt! Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng…”

“Ngươi có chắc chắn là hắn đ·ã c·hết hoàn toàn chưa?”

Sát thủ: “!!!”

Tông chủ nghiêm túc nói:

“Hắn có thể đ·ã c·hết về thể xác… nhưng có thể vẫn còn sống trong lòng người khác. Chỉ khi nào không ai còn nhớ đến hắn, hắn mới thật sự c·hết.”

Sát thủ: “……”

Từ hôm đó trở đi, sát thủ này bỏ nghề luôn.

Sau khi g·iết một cái xác, sát thủ họ Lý vẫn không thể ngủ yên.

Hắn chạy đến báo cáo tông chủ:

“Thưa tông chủ, ta đã g·iết hắn lần thứ hai. Chắc chắn không thể sống lại.”

Tông chủ Sát Đạo Tông gật gù:

“Tốt. Nhưng ngươi đã tiêu diệt cái tên của hắn chưa?”

Sát thủ hoảng hốt:

“Cái gì!?”

Tông chủ trầm giọng:

“Chỉ g·iết xác thịt chưa đủ! Một kẻ thực sự bị xóa sổ khi không còn ai nhắc đến hắn nữa. Ngươi phải g·iết luôn cái tên của hắn!”

Sát thủ: “…”

Mấy ngày sau…

Sát thủ Lý xông vào Thư Các của tông môn đối phương, lục tung tất cả ghi chép, xé bỏ mọi tài liệu có tên của mục tiêu.

Sau đó, hắn đi tới từng đệ tử, từng trưởng lão, gằn giọng hỏi:

“Ngươi có nhớ tên hắn không!?”

Nếu có ai nhớ, hắn lập tức đánh ngất rồi xóa trí nhớ.

Một tháng sau…

Toàn bộ tông môn không còn ai nhớ đến vị tông chủ xấu số kia nữa.

Hài lòng, sát thủ Lý quay về tổng bộ báo cáo:

“Thưa tông chủ! Giờ không còn ai nhớ đến hắn nữa! Hắn hoàn toàn bị diệt!”

Tông chủ Sát Đạo Tông khẽ nhíu mày:

“Vậy ngươi có chắc không?”

Sát thủ: “!!!”

Tông chủ trầm tư, nói tiếp:

“Hắn có thể đ·ã c·hết, cái tên bị xóa, nhưng có thể… vẫn còn hình ảnh của hắn trong ký ức của ai đó. Ngươi phải xóa luôn hình ảnh của hắn!”

Sát thủ Lý: “…”

Không còn cách nào khác, sát thủ Lý trở lại tông môn kia, dùng bí thuật xóa ký ức của toàn bộ đệ tử.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Mật thất Ma Tông, sát thư trong bóng tối