Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Căn trọ hoang tại chân núi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Căn trọ hoang tại chân núi


Phải viết báo cáo trước!

“Ngươi có thể thử lại.”

Vừa nhìn thấy nội dung, hắn bật cười.

“Xin phê duyệt.”

ẦM!

Sát thủ Lâm cúi đầu lĩnh mệnh, rồi lập tức lao vào khu vực cấm kỵ.

Tông chủ mở ra, nhìn lướt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nơi đây không có tên.

Cả điện lặng ngắt như tờ.

…Khoan đã…

“Tốt lắm… xem thử lần này, ai sẽ c·hết trước đây.”

Sát thủ Lâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"BẤT TỬ SÁT THỦ."

Hắn viết như điên:

Mồ hôi đổ xuống như thác nước.

Nam nhân áo đen thở dài, đặt chén trà xuống.

“Ai viết?”

Gió bên ngoài gào thét dữ dội hơn.

Sát thủ Lâm không trả lời.

“Sát thư! Sát thư!!”

Sau đó, hắn thở phào, chờ Sát Đạo Tông phê chuẩn.

Nhưng…

“Bằng chứng: Có.”

Nhưng mỗi lần g·iết c·hết đối phương, chỉ trong vài hơi thở, hắn lại sống lại như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng ngay khi hắn định quay người đi…

Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, viết xuống một cái tên.

Sát thủ Lâm: “!!!”

“C·hết ư? Không đâu. Ở nơi này, ta không thể c·hết.”

“Không thể g·iết kẻ này.”

Hắn ngã xuống.

Đệ tử nuốt nước bọt, run rẩy đáp:

“Chỉ… chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ! Ta là tông chủ! Ta có quyền g·iết đệ tử của mình!”

Sát thủ Lâm lặng lẽ ẩn nấp trong bóng tối, quan sát mục tiêu.

Cả người hắn lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Sát thủ lạnh lùng lật sang trang cuối của sát thư.

Trương Thanh Phong bất chấp tất cả, lao tới bàn viết, tay run run cầm bút.

Một con chim đen đậu xuống trước mặt hắn, thả xuống một phong thư.

Máu tươi chảy thành sông.

“Người cần g·iết: Lưu trưởng lão.”

“Hừ! Phản bội bổn tông, c·hết không có gì oan!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái c·hết không hoạt động.

Tông chủ đặt chén trà xuống bàn, suy tư một lúc lâu rồi lẩm bẩm:

Chém! Xuyên tim! C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u! Thiêu cháy! Phong bế hồn phách!

Lý Vân b·ị c·hém thành tro bụi ngay lập tức.

Kẻ nào cũng phải đợi phê chuẩn, dù có hận đến nghiến răng cũng phải chờ.

Không phải vì sợ hãi, mà vì cái tên hắn sắp viết xuống… có thể thay đổi cả cục diện tu chân giới.

Lâm Kính giật mình quay lại, chỉ thấy một kẻ áo đen cầm sát thư trong tay, giọng nói lạnh như băng:

ẦM!

Lâm Kính đổ mồ hôi lạnh, hai tay siết chặt:

“Chờ đã… ta có thể chuộc lỗi! Ta có thể báo cáo ngay bây giờ!”

“Tông chủ! Chúng ta nhận được một sát thư kỳ lạ!”

Trương Thanh Phong hơi cau mày, ánh mắt còn đọng lại chút tức giận.

“Đáng tiếc. Ở nơi này, chỉ có một quy luật.”

“Kẻ nào g·iết, kẻ đó c·hết.”

Xoẹt!

Ánh mắt hắn co rút.

Ngọn nến trong phòng phụt tắt.

Hắn đã… báo cáo với Sát Đạo Tông chưa?!

Lâm Kính: “…Không thể nào!!!”

“Ngươi tự ý g·iết người tội không thể tha.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam nhân áo đen khẽ mỉm cười.

“Lý do: Phản bội tông môn.”

Sát thủ Lâm: “…”

Hắn nén sát ý, nhanh chóng cầm bút, viết từng chữ thật rõ ràng.

“Bằng chứng: Có.

Chương 108: Căn trọ hoang tại chân núi

Một luồng kiếm khí phóng ra, tên đệ tử bị cắt làm hai ngay tại chỗ!

Tông môn bùng nổ tiếng hoan hô.

Trong nháy mắt, tông chủ Ngũ Hành Tông Lâm Kính, người từng hô phong hoán vũ một phương, đầu rơi xuống đất, mắt mở trừng trừng.

Nam nhân áo đen đứng dậy, vỗ vỗ cổ họng như chưa từng có gì xảy ra.

Một bóng đen xuất hiện ngay sau lưng hắn!

“Xét duyệt xong. Có thể g·iết.”

“Lý do: Phản bội tông môn.”

Tại Vạn Pháp Thánh Tông, tông chủ Trương Thanh Phong đang đứng giữa đại điện, sát khí vẫn còn vương trên đầu ngón tay.

Ba ngày sau…

“Mục tiêu: Kẻ vô danh trong khu vực cấm kỵ.”

Từ đó về sau, các tông chủ không ai dám g·iết người nếu chưa được xét duyệt.

Toàn thân Trương Thanh Phong cứng đờ.

Trong đầu hắn chỉ có một câu duy nhất:

Sát thủ lật trang sát thư, đọc rõ ràng từng chữ:

Sát thủ Lâm rùng mình, lập tức vận chuyển linh lực bỏ chạy.

Trên sát thư, một cái tên được viết bằng nét mực đen như nhuốm máu.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Bởi vì tất cả đều biết…

Bỗng nhiên, một đệ tử hốt hoảng chạy vào.

“Tông chủ tha mạng! Ta không cố ý đắc tội ngài!”

Rắc!

Nhưng đúng lúc đó…

Sát thủ lập tức ra tay.

Không gian bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Mạnh Thiên Hành mở ra xem, chỉ thấy một dòng chữ:

Máu tươi văng khắp đại điện, nhuộm đỏ cả nền gạch.

Nam nhân áo đen lắc đầu:

“Hừ! Dám phản bội tông môn, c·hết là đúng tội!”

Trước mặt hắn, t·hi t·hể một vị trưởng lão đã lạnh ngắt, máu chảy lênh láng trên nền gạch.

“Ngươi đi đi. Nhớ đem đầu hắn về.”

C·hết rồi! C·hết thật rồi!!!

“Ngươi vừa g·iết một người mà chưa báo cáo lên Sát Đạo Tông.”

Gió lại nổi lên.

Hắn cười sảng khoái, vung tay một cái, kiếm khí tung hoành!

“Tên cần g·iết: Lý Vân.”

Sát khí lạnh lẽo bao trùm!

Không ai dám gọi tên nó, vì tất cả những ai từng gọi tên nơi này đều đ·ã c·hết một cách bí ẩn.

“Không có báo cáo trước xử trảm để làm gương.”

“G·i·ế·t kẻ không thể g·iết… Rất thú vị.”

“Ngươi đến g·iết ta?”

Tông chủ Mạnh Thiên Hành nhìn thấy tên một tên phản đồ, hận đến nghiến răng:

Bên dưới, một tên đệ tử dập đầu liên tục, mặt cắt không còn giọt máu.

“Ha! Cuối cùng cũng có kẻ muốn g·iết ta sao?”

Hắn nhẹ nhàng đặt chén xuống.

Nhưng ngay khi hắn định ra tay, cả người run lên bần bật.

Từ đó về sau, không một tông chủ nào dám tự tiện g·iết người.

"BẤT TỬ SÁT THỦ."

Một luồng sát khí xuyên thủng đại điện! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kẻ không thể g·iết? Để ta xem… ngươi có thực sự bất tử không.”

“Không ai biết. Sát thư này xuất hiện tại cửa tổng bộ vào sáng nay… giống như có người đặt nó rồi biến mất.”

Tông chủ đưa sát thư cho một sát thủ kỳ cựu.

Lâm Kính vẫn bình thản uống trà, như thể vừa g·iết một con kiến.

Lâm Kính cười nhạt, nâng chén trà lên:

Bên trong khu vực cấm kỵ…

Sát thủ Lâm sững sờ.

Những kẻ từng đặt chân tới đây… hoặc không bao giờ trở về, hoặc nếu trở về, cũng chỉ là một cái xác không hồn.

Một trận sát kiếp sắp bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trời đất đảo lộn.

Trong bóng tối, sát thủ áo choàng nhìn chằm chằm vào sát thư, khóe môi nhếch nhẹ.

Sát thủ Lâm nở nụ cười lạnh lẽo.

Một bước sai lầm, đầu sẽ rơi!

Ở một góc khuất của tu chân giới, Bất Tử Sát Thủ đang ngồi nhâm nhi chén trà trong một quán nhỏ.

Không được!

Đó là một nam nhân áo đen, dáng vẻ bình thản, đang nhấp trà dưới ánh trăng.

Sau c·ái c·hết của Lâm Kính, các tông chủ khác hoảng sợ đến cực điểm.

Hắn mở ra xem.

“Kẻ biết sai mà xin tha, vậy có đáng tha không?”

“Ngươi vừa g·iết ta sao?” Nam nhân áo đen hỏi, giọng điệu thản nhiên như hỏi thời tiết.

ẦM!

Tông chủ Sát Đạo Tông chắp tay sau lưng, nhìn xuống một tờ sát thư lạnh lẽo.

Máu phun tung tóe.

Hắn gấp thư lại, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Ngươi là tông chủ, nhưng mọi quyết định sống c·hết đều thuộc về Sát Đạo Tông.”

Một ngày sau, trong tổng bộ Sát Đạo Tông, tông chủ đang nhàn nhã uống trà.

Sát thủ thản nhiên gập sát thư lại, biến mất trong bóng tối.

Tại Thiên Địa Hợp Nhất Tông, một trưởng lão dâng lên danh sách xử tử.

Tim hắn đập loạn xạ, mạch máu như muốn vỡ tung.

Chưa đầy ba hơi thở sau…

Hắn hiểu ra một sự thật đáng sợ:

Bởi vì nơi này…

Nhưng…

“Lần này, đến lượt ngươi thử cảm giác không thể c·hết.”

Lưỡi dao xuyên qua cổ họng nam nhân áo đen.

“Hắn không thể c·hết. Nhưng Sát Đạo Tông chưa bao giờ thất bại.”

“Không thể nào… ngươi… ngươi đ·ã c·hết!”

Một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn.

Tại một khu vực bí ẩn trong tu chân giới…

Sát thư được gửi về, có đóng dấu đỏ.

Lâm Kính sững sờ.

Tại Ngũ Hành Tông, tông chủ Lâm Kính đang ngồi trong đại điện, lặng lẽ thưởng trà.

Nam nhân áo đen cười nhạt:

Sát thủ Lâm cắn răng, lập tức tung ra hàng chục sát chiêu.

Tông chủ trầm giọng hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Căn trọ hoang tại chân núi