Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Đêm đen định mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Đêm đen định mệnh


Chương 110: Đêm đen định mệnh

Thì toàn bộ tông môn sẽ bị xóa sổ.

Trước mặt hắn là cao thủ từ tám đại tông môn, tất cả đều tỏa ra sát khí ngập trời.

Tại một góc tối của tu chân giới, tổng đàn Sát Đạo Tông chìm trong tĩnh lặng.

Cả tông môn sợ đến mức quỳ xuống, không ai dám cử động.

Tu chân giới hiểu ra một điều…

Một trưởng lão vung tay, lập tức một bàn tay khổng lồ từ hư không vỗ xuống.

"Diệt… môn… diệt môn…"

"Không cần vội."

Mọi người hoảng sợ lùi lại.

"Không ai được phép sử dụng công cụ g·iết chóc đó nữa!"

Sát thư bị đoạt đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bọn chúng muốn tận diệt mọi người từng sử dụng sát thư…"

Sát Đạo Tông sẽ ra tay!

Lâm Kình muốn bỏ chạy, nhưng đã quá muộn.

Toàn bộ Cửu Thiên Lôi Điện Tông, từ tông chủ, trưởng lão đến đệ tử, đều c·hết sạch.

Một số tông môn thậm chí còn… đốt hết sách vở, xóa sạch văn tự, chỉ truyền miệng khẩu quyết.

Hắn cười to, nhấc bút lên, viết xuống hai chữ:

Lâm Kình mặt cắt không còn giọt máu.

Bởi vì…

"Kẻ nào còn tư tưởng dựa vào Sát Đạo Tông, g·iết!"

Nhưng đáp lại hắn...

Sáng hôm sau…

Từ nay về sau, ai dám nghĩ đến việc g·iết người nữa?

Đại trưởng lão Triệu Huyền Cực nghiêm giọng:

"Ngươi muốn ai c·hết, chỉ cần viết xuống."

Các trưởng lão mặt cắt không còn giọt máu.

Toàn bộ Thiên Địa Hợp Nhất Tông đã bị các tông môn khác liên hợp tiêu diệt!

Chỉ biết rằng… trên mặt đất cạnh cây bút có một tờ giấy trắng tinh.

"Nếu một kẻ điên nào đó viết xuống hai chữ ‘Diệt Giới’ thì sao?"

Hắn là Lâm Kình, đệ tử tâm đắc của Thiên Địa Hợp Nhất Tông.

Tại Vô Tướng Thần Cung, có một tiểu đồng vừa nhập môn, tên là Tiểu Thạch Đầu.

HẮN NỔ TAN XÁC NGAY TẠI CHỖ!

Sự kiện này khiến toàn tu chân giới điên cuồng ban lệnh:

Triệu Huyền Cực sắc mặt trầm xuống:

"Lý Vô Ưu chỉ viết trong giấc mơ… nhưng vẫn ứng nghiệm?"

Nhưng nay, các tông môn quyết định:

Tại tổng đàn Sát Đạo Tông, Triệu Huyền Cực trầm giọng nói:

Một trưởng lão toát mồ hôi lạnh:

Chỉ vì sợ rằng…

Tông chủ quỳ xuống xin lỗi, trưởng lão cúi đầu cầu tha.

"Không có ai viết sát thư chính thức. Vậy tại sao Cửu Thiên Lôi Điện Tông vẫn c·hết sạch?"

Các tông môn lớn nhỏ bắt đầu tự thanh trừng chính mình, chỉ cần có một ai đó từng dính líu đến Sát Đạo Tông trong quá khứ, lập tức g·iết sạch!

"Mới tập viết chữ mà g·iết luôn sư phụ?!"

Dù chỉ có một người có ý định dùng sát thư, tông môn đó cũng phải bị xóa sổ!

Tại trung tâm một đại thành.

Không một ai sống sót.

Các đệ tử không dám ngủ, sợ rằng trong giấc mơ mình sẽ vô tình viết sát thư.

Hắn hoảng loạn gào lên:

Không ai biết nó đến từ đâu.

ẦM!

Còn nếu nghĩ đến diệt môn…

"Sư phụ đáng c·hết."

Không ai biết lý do.

"Sát thư đã không còn do chúng ta kiểm soát. Giờ đây, bất kỳ ai cũng có thể viết sát thư… chỉ cần có một cây bút."

"Vô Tướng Thần Cung, ai ai cũng đáng c·hết."

Cả đại điện trở nên yên tĩnh đến rợn người.

"Chỉ cần… đặt một cây bút giữa tu chân giới."

"Diệt Môn".

Nội dung vỏn vẹn bốn chữ:

Một đệ tử trẻ tuổi không nhịn được, chậm rãi bước tới.

"Nhị sư huynh ngu ngốc."

"DỪNG LẠI! ĐỪNG VIẾT NỮA!!"

Có người nuốt nước bọt, có kẻ mặt trắng bệch, có kẻ mắt lóe lên sát ý.

"Thà g·iết nhầm, không bỏ sót!"

Chỉ còn một đứa trẻ thản nhiên ôm cuốn tập viết, tiếp tục luyện chữ.

"Chúng ta không cần g·iết ai."

"Ngươi định đến Sát Đạo Tông trình báo?"

BẦU KHÔNG KHÍ TRỞ NÊN NGỘT NGẠT.

Sáng hôm sau, toàn bộ tông môn không còn một ai sống sót.

Hắn có dám viết không?

Đây chính là SÁT THƯ!

Thậm chí, một tông môn cấm toàn bộ đệ tử tập viết chữ, chỉ truyền khẩu lệnh.

Cấm cầm bút!

Tông chủ Mạc Huyền Vô chậm rãi cầm bút, ánh mắt lạnh lùng.

Cấm truyền thụ chữ viết!

Đêm khuya. Một bóng đen lén lút rời khỏi tông môn.

"Diệt Môn!"

Nhưng tối hôm đó…

Cả tu chân giới rùng mình!

Nếu ai đó viết tên xuống…

Trên đó, có hai chữ nguệch ngoạc…

Một trưởng lão khác mặt tái mét:

Trên tờ giấy, viết duy nhất một dòng:

Chỉ là sát ý lạnh lẽo.

Không ai biết ai đã đặt nó ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một số trưởng lão tu hành đến mức tẩu hỏa nhập ma, sợ rằng chỉ cần lỡ suy nghĩ sai lầm là c·hết ngay.

Hơi thở của tất cả mọi người xung quanh đều nghẹn lại.

Không phải vì họ liên minh với Sát Đạo Tông.

Trên tay hắn cầm một tấm sát thư, trên đó ghi rõ tên của tông chủ hắn!

"Chúng ta có nên ra tay trước?"

Sau sự kiện đó, tu chân giới hoàn toàn rơi vào hỗn loạn!

Hôm ấy, Tiểu Thạch Đầu hí hửng cầm bút, tập viết câu đầu tiên trong đời…

Hắn run rẩy đưa tay về phía cây bút.

Mà chỉ vì một đệ tử trong tông muốn dùng sát thư!

"Nếu nó tiếp tục viết thì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tin tức r·úng đ·ộng tu chân giới:

"Ta chỉ cần giao sát thư này là xong. Sẽ không ai biết ta đã làm."

Trong giấc mơ, hắn là chí tôn bất bại, đánh đâu thắng đó, uy danh chấn thiên hạ!

Không ai dám dùng sát thư.

Lập tức diệt môn!

Nhưng ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào thân bút…

"Không lẽ… sát thư không cần viết ra giấy nữa, chỉ cần có ý niệm là đủ?"

Hắn không biết chữ, nên trưởng lão đặc biệt giao cho một cuốn sách tập viết.

Có một đệ tử vô tình lẩm bẩm trong giấc ngủ:

Nếu ai đó nhặt cây bút lên… (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn bộ người đi đường đứng c·hết trân tại chỗ.

Không ai dám nói tiếp.

"Tông chủ đáng c·hết."

Một tờ giấy trên bàn của Lý Vô Ưu.

Tông chủ các phái cấm tuyệt đối việc dùng giấy bút vào ban đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ai dám thảo luận về Sát Đạo Tông.

"Bắt hắn lại, không được để bất kỳ sát thư nào tồn tại!"

Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi viết xuống dòng tiếp theo:

"Không ai có thể giao sát thư nữa!"

Chỉ cần một người vô tình viết xuống một câu, một ý niệm, là có thể dẫn đến diệt môn.

Sáng hôm sau, các tông môn khác phát hiện Vô Tướng Thần Cung bị xóa sổ hoàn toàn.

Cấm đệ tử học viết!

Bọn họ hiểu rất rõ:

Hắn không ngờ rằng ngay khi vừa rời khỏi tông môn, phía trước đã có hàng trăm bóng người chặn đường.

Hắn nằm mơ.

“Lão già cản đường ta quá lâu rồi, đã đến lúc hắn phải c·hết.”

Hắn vừa viết xong, ngẩng đầu lên, thì thấy…

Nhưng...

Hắn biết, theo quy tắc của Sát Đạo Tông, chỉ cần sát thư này đến nơi, lão già kia chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Chỉ cần bị nghi ngờ có liên hệ với Sát Đạo Tông…

Lâm Kình chưa kịp phản ứng đã bị trấn áp ngay tại chỗ.

Nhưng đã quá muộn.

Tiểu Thạch Đầu hồn nhiên cầm bút lên viết tiếp:

Sát Đạo Tông vốn kiểm soát sinh tử.

Sau khi nghe tin, Sát Đạo Tông lập tức điều tra.

"Ngươi muốn dùng sát thư? Ngươi chính là tàn dư của Sát Đạo Tông!"

Nếu đúng như vậy…

Nhị sư huynh đứng bên cạnh… lập tức ói máu, c·hết không nhắm mắt!

Sư phụ hắn đã gục xuống, c·hết không kịp trăn trối.

ẦM!!!

Một cây bút lông cũ kỹ xuất hiện trên con đường đá cổ xưa.

Những kẻ đi ngang qua chỉ thấy tông môn tràn ngập tử khí, t·hi t·hể nằm la liệt, không có dấu vết đánh nhau, chỉ có một thứ…

Không phải vì họ đã g·iết ai.

Ai cũng biết thứ này là gì.

Thậm chí… không ai dám nhắc đến hai chữ ‘sát thư’ nữa.

"Các ngươi làm gì vậy?! Ta chỉ muốn g·iết tông chủ mình thôi! Không liên quan đến các ngươi!"

Một trưởng lão nhìn về phương xa, giọng nặng nề:

Không ai biết, liệu có kẻ điên nào dám thử không.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Đêm đen định mệnh