Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Tông chủ vô ý
Một nam nhân khoác áo choàng đen, đứng trước một bàn đá phủ đầy sát thư cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đêm hôm đó, tất cả sát thư trên thế gian đều biến mất.
Lý Mộ tan thành tro bụi, c·hết không kịp kêu lên một tiếng.
Một cặp mắt vô hình, ẩn trong bóng tối.
"Sát Đạo Tông đã diệt vong… nhưng quy tắc của nó vẫn còn tồn tại sao?"
Không chút chậm trễ, Hứa Thanh run rẩy lấy ra một tờ giấy.
Viên Cửu Chuyển Linh Đan không hề có độc!
"Tội trạng: Hạ độc vào đan dược."
"Kẻ viết sát thư sai đối tượng… tất phải c·hết."
"Họ tên: Lý Mộ."
Hắn cảm giác cơ thể mình dần lạnh đi.
"Bạch Thạch Chân Nhân… ngu xuẩn."
"Phán quyết: G·i·ế·t."
ẦM!
Thậm chí…
Hắn đứng chờ thêm một khắc.
"Kết thúc rồi…"
Viết sát thư trước khi g·iết người… vẫn là con đường sống duy nhất!
Không ai biết liệu nó có thực sự diệt vong hay không…
Tay chân hắn bắt đầu mất cảm giác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn giơ tay, một tấm sát thư vô hình cháy thành tro, như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
"Ngươi g·iết người… là vì sát thư… hay là vì chính bản thân ngươi?"
Mồ hôi lạnh túa ra.
"Có kẻ đã viết sát thư… cho chính cảnh giới tu chân!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Hứa Thanh cứng đờ người.
Không ai nhìn thấy, Hứa Thanh đã hóa thành một vũng máu.
Lý Mộ có thật sự hạ độc?
Hắn cẩn thận ký tên, đóng dấu, xong xuôi đâu đó mới hạ chưởng!
Bỗng nhiên…
Xung quanh, mười hai bóng người bí ẩn đứng trong bóng tối, im lặng cúi đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không! Sư phụ tha mạng! Đệ tử bị oan!"
Một vết cắt vô hình xuất hiện ngay giữa cổ hắn.
Các trưởng lão Hắc Vân Tông chạy đến.
"Kẻ quyết định sống c·hết của toàn bộ tu sĩ."
"Hứa Thanh! Ngươi g·iết người?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là hắn đã tự tay xóa bỏ mọi thứ sao?"
Ba trưởng lão khác xông vào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào t·hi t·hể Lý Mộ.
Hắn khựng lại!
Hắn muốn phản kháng, muốn chống lại thiên địa quy tắc, nhưng đã muộn!
"Có sát thư không?"
Trước mặt hắn là một lò đan đang b·ốc k·hói, bên trong có một viên Cửu Chuyển Linh Đan, nhưng…
Nhưng vừa viết được nửa chữ…
"Từ nay, kẻ nào g·iết người mà không viết sát thư… đều phải c·hết."
Quy tắc của Sát Đạo Tông đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng mọi tu sĩ.
Hứa Thanh nghiến răng, giận dữ nhìn về phía đệ tử của mình.
"Vậy được. Nếu có sát thư, coi như hợp lý. Chúng ta không can thiệp."
Ngọn lửa không có màu, không có nhiệt độ, nhưng thiêu đốt cả căn phòng trong vô hình.
Hắn nhắm mắt, thì thầm một câu chú ngữ cổ xưa.
Từ nay, không còn ai có thể viết sát thư nữa.
Và một tiếng cười ma quái trong bóng tối…
Chương 112: Tông chủ vô ý
Kẻ nào cũng kh·iếp sợ.
Hắn đã g·iết một đệ tử vô tội… chỉ vì sự ám ảnh với sát thư!
Sát Đạo Tông đã diệt vong, sát thư đã biến mất khỏi thế gian… Nhưng nỗi sợ hãi vẫn khắc sâu trong xương tủy.
Cái c·hết sẽ tự tìm đến!
Bạch Thạch Chân Nhân run rẩy, lập tức giật mình vội vàng lấy giấy ra, run rẩy viết sát thư…
"Nhưng ai sẽ là kẻ ra tay?"
"Ngươi có nghe không? Không cần sát thủ, không cần ám toán, chỉ cần g·iết người mà không viết sát thư… sẽ tự động c·hết!"
Tại Hắc Vân Tông, một trong những tông môn lớn từng nằm trong vòng kiểm soát của Sát Đạo Tông.
Hắn chưa viết sát thư!
Hứa Thanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác có thứ gì đó không ổn.
Từ đó về sau, dù Sát Đạo Tông đã biến mất, không một ai trong tu chân giới dám g·iết người mà không viết xuống một tờ sát thư.
Hắn chợt nhớ ra…
Có kẻ vừa bị đả thương, chưa kịp c·hết đã tự giãy giụa rút giấy ra viết sát thư cho chính mình!
Một cái tên mới xuất hiện trong bóng tối…
Hứa Thanh tim đập loạn xạ, run rẩy nhặt lên.
Không ai thấy kẻ nào ra tay.
Nhưng vì sao…
Tờ sát thư cháy rụi.
Hắn vừa ra tay trong lúc giận dữ.
Cánh cửa đan phòng bị đạp tung!
Chỉ biết rằng, từ nay, không còn sát thư nào được viết xuống.
Không ai cảm nhận được sát khí.
Nói rồi, bọn họ quay lưng rời đi.
Không có ai.
Hứa Thanh liền giơ tờ sát thư ra.
Tại Hồng Vân Đan Các, sâu trong một đan phòng kín, Trưởng lão Hứa Thanh cau mày, ánh mắt lóe lên sát ý.
Vừa hoàn thành nét bút cuối cùng, tờ giấy b·ốc c·háy.
Tại một nơi bí mật, sâu trong một ngọn núi vô danh.
Dù có được gửi đi hay không…
Họ vẫn cảm thấy một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình…
Hắn giơ tay lên, sẵn sàng một chưởng đ·ánh c·hết đệ tử phản bội.
Một tờ giấy mới rơi xuống trước mặt hắn.
Hắn hét lớn:
Một người trầm giọng nói:
Trước mặt hắn là t·hi t·hể của một trưởng lão, đầu lìa khỏi cổ, máu nhuộm đỏ cả sàn đá.
Hắn gục xuống!
"Hứa Thanh Lý do: Viết sát thư sai đối tượng. Phán quyết: G·i·ế·t."
Hứa Thanh hoảng loạn!
Nhưng ngay lúc đó…
"Đi thôi, không cần nhìn thêm."
"Hay… Sát Đạo chưa bao giờ thực sự biến mất?"
"Nhưng ai là kẻ ra tay?"
Hắn quay phắt lại!
Có độc!
"Ngươi dám hạ độc vào đan dược của ta?!"
Từ đêm đó, trong các tông môn, một tin đồn kinh khủng lan ra! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ngay lúc đó…
Chỉ có Bạch Thạch Chân Nhân nằm đó, hai mắt trợn trừng, c·hết không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
"Kẻ g·iết người mà chưa viết sát thư… đều sẽ c·hết?"
HẮN CHƯA VIẾT SÁT THƯ!
Ba trưởng lão nhìn thấy chữ ký, con dấu, không thể bắt bẻ.
Trong một tông môn nào đó, một trưởng lão hoảng hốt thì thầm với đồng môn:
"Cả tu chân giới này sẽ mãi mãi không quên quy tắc của Sát Đạo Tông."
"Kẻ viết sát thư cho thiên hạ!"
Người trong bóng tối thì thầm:
"Không ai cần ra tay."
"Không ai biết… có lẽ là trời phạt!"
Nhưng Hứa Thanh không nghe.
Ngay lập tức, trong thiên địa vang lên một tiếng chuông kỳ dị.
Không ai biết.
Hứa Thanh chợt cảm thấy, có thứ gì đó đang quan sát mình.
Hắn đã viết sát thư, đã tuân theo quy tắc.
Các tông môn lớn đều nhận được tin tức về c·ái c·hết kỳ lạ của Bạch Thạch Chân Nhân.
Các tông môn mở kho, lật tung từng trang sát thư cũ… Nhưng không còn một mảnh giấy nào!
Giọng nói u ám vang lên bên tai hắn…
Nhưng câu hỏi vẫn còn đó:
Chỉ có tro tàn của sát thư lặng lẽ bay trong không khí.
Lão nhân mỉm cười, nhắm mắt lại.
"Đương nhiên! Hắn hạ độc vào đan dược của ta!"
Từ đó, không ai còn dám nhắc tới Sát Đạo Tông nữa.
"Đây là quy tắc bất di bất dịch."
Từ nay, bất kỳ ai dám trái quy tắc…
"Ai đang điều khiển tất cả chuyện này?"
Không có gì xảy ra.
Bọn họ rời đi.
Hắn nhớ ra một điều…
Hắn vẫn cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình?
Viết trước đã, sống sau tính tiếp!
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Một cơn gió lạnh quét qua đại điện.
"Ai ra tay?!"
Và…
Một cơn gió lạnh lùa qua đan phòng.
Từ đó, tu chân giới hình thành một cảnh tượng quái dị:
Bên ngoài đan phòng, ba trưởng lão kia nhìn nhau, một người cười lạnh:
Sát thư… không bao giờ được hoàn thành.
"Tông chủ!"
Không có ai trả lời.
Trên đó có một dòng chữ…
Hắn nhếch mép.
Tin tức lan ra khắp tu chân giới.
Nhưng mỗi khi ai đó muốn g·iết người…
Trước khi g·iết ai đó, ai cũng phải lặng lẽ lấy giấy ra viết sát thư trước.
Nhưng ngay lúc hắn định đốt sát thư…
Tại Thiên Địa Hội, nơi các tông môn cự đầu tụ họp, bầu không khí nặng nề đến cực điểm.
Nhưng lúc này, hắn mới nhận ra có điều bất thường!
Nhưng Hứa Thanh không rời đi ngay.
Một cơn gió lạnh…
Thân thể lão hóa thành tro bụi.
Không ai dám thử.
Máu phun lên giấy.
Nhưng ngay lúc đó…
Hắn giật mình nhìn lại lò đan.
Đệ tử quỳ rạp xuống, hoảng loạn:
"LÀ AI? AI ĐÃ VIẾT SÁT THƯ CHO TA?!"
Tông chủ Bạch Thạch Chân Nhân đứng giữa đại điện, toàn thân vẫn còn vương mùi máu tươi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.