Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Sát thư không thể xóa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Sát thư không thể xóa


Không ai trả lời.

Giọng nói này… chính là của Tông chủ Trác Thiên Hành!

Một tia chớp xé nát không gian, bổ thẳng xuống người hắn!

Hắn hoảng loạn xé nát tờ giấy, nhưng…

Đó là Mạc Kình, một trưởng lão của Thiên Huyền Tông.

Lý Hạo mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy.

Mặt Trác Thiên Hành tái mét.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng búng một ngón.

"Nhưng ngươi không thể xóa bỏ bản chất con người." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi… muốn tiếp tục không?"

"Chỉ cần còn kẻ muốn g·iết, Sát Đạo Tông… sẽ luôn tồn tại."

Trước mặt hắn, một tờ sát thư chưa hoàn thành vẫn còn đặt trên bàn.

Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu nhàn nhạt.

"Còn gì phải bàn? Người c·hết rồi, chuyện đã xong."

Nhưng có kẻ biết, và đang cười lạnh.

Tại một góc khuất trong hậu viện, một nhóm trưởng lão bí mật tụ họp.

Hắn biết, đây mới chỉ là khởi đầu.

Một mảnh giấy trắng từ từ bay xuống trước mặt hắn.

Thiên Huyền Tông chìm trong bầu không khí u ám.

Hắn dùng pháp bảo chém xuống, nhưng pháp bảo b·ị b·ắn ngược ra, bàn tay hắn bị xé toạc!

Sau c·ái c·hết của Đại trưởng lão Vân Tiêu Chân Nhân, không ai dám lên tiếng hỏi nguyên nhân.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười khó đoán.

"Nếu các ngươi muốn sống, từ giờ không ai được nhắc đến chuyện này nữa!"

Hắn xé nát sát thư, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại nguyên vẹn như cũ!

Hắn không cần mở ra cũng biết đây là gì.

Đại trưởng lão Vân Tiêu Chân Nhân c·hết bất đắc kỳ tử ngay trong đêm!

Hắn mặt mày tái mét, trong lòng không ngừng run rẩy:

Không có dấu vết g·iết chóc.

Chương 114: Sát thư không thể xóa

Tại đại điện Thiên Huyền Tông.

Không ai biết ai là h·ung t·hủ.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong bóng tối: (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có bất kỳ giao tranh nào.

Bên trong, chỉ có một dòng chữ duy nhất:

"KHÔNGGGGGG!!!!"

Nhưng cuốn sách đã biến mất, như chưa từng tồn tại…

"Ngươi có thể xóa bỏ ký ức…"

Hắn vận hết tốc lực, liều mạng chạy khỏi tông môn, trốn vào Huyết Hồn Sơn Mạch nơi ngay cả Nguyên Anh lão quái cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

"Sát thư… một khi đã viết xuống, không thể hối hận."

Ở một căn phòng khác trong Thiên Huyền Tông, một đệ tử nội môn tên Lý Hạo đang toát mồ hôi lạnh.

Đệ tử xung quanh hốt hoảng nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cả tông môn kinh hãi đến cực điểm.

Hắn sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng nhiên…

Hắn cười gằn, nhưng chính bản thân hắn cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi.

Nhưng hiện tại, một dòng chữ trên tờ giấy lại tự động hiện lên!

Một tờ giấy trắng từ hư không trôi nổi, rơi xuống đất.

Một phong sát thư đã được viết xuống.

"Tông chủ! Xin hãy cứu ta! Ta không cố ý viết sát thư! Ta không muốn c·hết!"

Không ai thấy nó đến từ đâu.

Gió nhẹ thổi qua.

Nhưng ngay khi nét mực đầu tiên viết xuống, hắn cảm giác có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình.

Một mạng người… lại sắp bị lấy đi.

ẦM!

Lý Hạo bị t·hiêu r·ụi ngay tại chỗ, không kịp thốt ra lời cuối cùng.

Hắn cười nhạt, giọng nói vang vọng khắp đại điện:

Không ai đưa tới.

Mạc Kình ngã quỵ, thở hổn hển.

"Thế gian còn người, sát thư còn lưu truyền."

Hắn chậm rãi đặt bút xuống.

Không ai dám nhìn thẳng vào nhau.

"Không! Ta không muốn c·hết!"

Nhưng…

"Chỉ cần còn những kẻ muốn g·iết, Sát Đạo Tông… sẽ vĩnh viễn bất diệt."

Không có tên, không có mục tiêu cụ thể, không có người ra lệnh.

Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào phong thư trước mặt.

Bởi vì tất cả đều biết rõ quy tắc của Sát Đạo Tông:

Hắn hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, lao thẳng đến đại điện, gào thét:

Hắn gào thét, nhưng trong vòng ba hơi thở, chỉ còn lại một vũng máu tanh tưởi.

"Sát Đạo Tông… là bóng ma không thể xóa bỏ."

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn:

Sát thư tự động bay lên, nhẹ nhàng dán vào ngực hắn.

"Lại thêm một kẻ vô tri muốn chơi đùa với quy tắc."

Bởi vì, từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám kháng lại Sát Thư mà còn sống!

"Hắn phải c·hết."

Sợ hãi, hắn vội vã dừng tay.

Không ai biết hắn c·hết như thế nào.

Chỉ có Trác Thiên Hành từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi.

Hắn nhìn đôi tay còn dính máu, lòng dạ trống rỗng.

Sát thư không có đường lui.

Hắn cười nhạt:

Đêm qua, hắn đã định viết sát thư để loại bỏ một đối thủ trong tông môn.

Hắn quay cuồng trong sợ hãi.

Một người run rẩy lên tiếng:

Mạc Kình há hốc mồm, cơ thể hắn bắt đầu tự rữa nát, da thịt bong tróc, từng thớ thịt vặn vẹo trong đau đớn.

Đêm khuya, trong đại điện, tông chủ Trác Thiên Hành đang phê duyệt sự vụ.

"Không thể nào… ta… ta bị nguyền rủa rồi sao?"

"Ta không tin! Chỉ là một mảnh giấy c·hết tiệt, làm sao có thể g·iết ta?!"

Nhưng Trác Thiên Hành biết, ai đó trong tông môn này sẽ c·hết.

Một bóng người ngồi trên bảo tọa, nhìn xuống sát thư vừa được gửi đi.

Ở một nơi nào đó, một bóng người đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống thế gian.

Hắn nhẹ nhàng lướt tay qua, cười lạnh:

Chỉ có t·ử v·ong.

"Lý Hạo phải c·hết."

Dưới ánh trăng mờ nhạt, một thứ gì đó quỷ dị đang theo sát phía sau hắn.

Tại một tông môn hạng trung, Thiên Huyền Tông.

Trên đó, tên hắn đã được viết bằng máu tươi.

Nhưng chưa kịp đến nơi…

Sát thư!

Tờ giấy lại tự động tái hiện nguyên vẹn trước mắt hắn!

"KHÔNG! Ta chưa viết! Ta chưa hề viết!"

Ở một nơi bí mật. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không thể nào… Chẳng lẽ… chỉ cần ghi tên lên đó, kẻ đó sẽ c·hết thật sao?"

Và một mạng người đã bị lấy đi.

"Không… không thể nào! Ta chưa c·hết! Ta chưa c·hết!"

Chậm rãi, một cái tên tự động xuất hiện trên đó.

Một tờ giấy trắng rơi xuống bàn.

Cãi lệnh diệt tông!

Chỉ đơn giản là một c·ái c·hết tĩnh lặng như đã định trước từ lâu.

Bỗng nhiên, một phong thư màu đen xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Hắn không thể không nghe theo.

Bình lặng đến rợn người.

Vì nếu không g·iết… thì kẻ c·hết sẽ là hắn!

Hắn không thể chống lại.

Hắn biết mình đã bị viết tên vào sát thư.

Ở một nơi bí ẩn, trong một đại điện u tối.

Không cần biết ai là người viết. Một khi sát thư đã được viết xuống, n·gười c·hết chắc chắn phải c·hết.

Bất luận hắn đốt đi, xé nát, hay dùng linh lực phá hủy, sát thư vẫn như một lời nguyền bất diệt, không thể xóa bỏ.

Hắn đốt nó bằng linh hỏa, nhưng nó không cháy.

"Là ai? Ai đã viết sát thư?"

"Lại thêm một kẻ nữa sắp phải c·hết rồi…"

Mạc Kình cứng đờ, cả người run lên.

Nhưng ai cũng hiểu:

Hắn đã trốn vào tận tầng sâu nhất của Huyết Hồn Sơn Mạch, nơi có vô số yêu thú cấp cao.

Một lúc lâu sau, hắn run rẩy mở ra.

Hắn gào thét, vứt cuốn sách xuống đất, bỏ chạy thục mạng!

Ở đây, không ai có thể đuổi theo hắn!

Trên bãi đất trống, chỉ còn lại mảnh giấy sát thư nằm im lìm, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngoài trời, sấm chớp nổi lên, báo hiệu một cơn giông bão đang kéo đến.

"Chúng sinh đều có d·ụ·c vọng, kẻ mạnh không muốn nhượng bộ, kẻ yếu không muốn cam chịu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên đó… một cái tên từ từ xuất hiện.

Tông chủ Trác Thiên Hành đọc lướt danh sách sát thư mới nhất.

Tối hôm qua, khi nhận được sát thư, Trác Thiên Hành đã đích thân động thủ!

Một cái tên mới xuất hiện trên danh sách.

Cả đám sững người.

Trong bóng đêm, một bóng người lao điên cuồng qua từng dãy núi, mỗi bước chân đều mang theo sự tuyệt vọng tột cùng.

Một kẻ mặc áo choàng đen nhìn xuống danh sách sát thư mới được ghi lại.

Sáng hôm sau, một tin tức chấn động toàn tông môn.

Nhưng nó ở đó, như thể vốn dĩ đã tồn tại từ lâu.

Ngoài trời, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo hơi thở của t·ử v·ong.

Mạc Kình không chấp nhận c·ái c·hết!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Sát thư không thể xóa