Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Không dùng lô đỉnh, c·h·ế·t
"Tội c·hết."
"Sư phụ... xin người hãy dùng con để tu luyện."
Một vở kịch mới… vừa mới bắt đầu."
ẦM!
Lão tông chủ cắn chặt răng, đôi mắt nhòe đi.
Chương 122: Không dùng lô đỉnh, c·h·ế·t
Hắn giơ tay lên, một chiếc lệnh bài hắc kim xuất hiện.
Lão tông chủ run rẩy nhìn nữ đệ tử quỳ trước mặt, trong mắt tràn ngập đau đớn.
Không ai biết, không ai hay.
Xung quanh, hàng trăm người đứng xem, ánh mắt phức tạp, sợ hãi, kinh hoàng, và cả sự cam chịu.
“Không… Không được…! Con không thể…”
Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Hắn… từ chối dùng lô đỉnh để tu luyện.
Giữa đêm khuya, trong đại điện của một tông môn nhỏ…
Linh lực tinh thuần, thanh khiết… nhưng đầy bi thương.
Lão tông chủ quỳ rạp trên mặt đất, khí tức hỗn loạn, sinh mệnh như ngọn đèn dầu lay lắt trong gió.
Hắn cười nhạt, xoay người rời đi, để lại một câu cuối cùng.
"Mua lô đỉnh không qua sự kiểm soát của bổn tông…"
Hắn phất tay áo, biến mất vào bóng đêm.
"Ngươi sợ gì? Chỉ cần có lô đỉnh là được! Hàng chính tông của Lô Đỉnh Đạo Tông phải chờ xét duyệt, phí lại cao ngất, ai rảnh đợi?!"
Phía trước cột đá, một đệ tử áo trắng của Lô Đỉnh Đạo Tông đứng đó, lạnh lùng đọc phán quyết.
“Ngươi đã từ chối dùng lô đỉnh để tu luyện, vậy thì cũng không cần tiếp tục sống.”
"Không sao đâu, sư phụ. Chỉ cần người sống… là tốt rồi…"
"Khoan! Chúng ta vẫn chưa dùng! Chỉ là mua trước thôi!"
“Tán tu Trương Thanh, phạm vào đại tội, từ chối sử dụng lô đỉnh, tự tiện hấp thụ thiên địa linh khí để tu luyện.”
Kẻ này đã phạm vào một đại tội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn hắn cười đắc chí.
Khí tức của hắn hoàn toàn biến mất.
“Không dùng lô đỉnh, đồng nghĩa với việc tự cắt đứt con đường tu luyện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn tên đệ tử hoảng loạn:
Và đây… chỉ là một cảnh tượng bình thường trong tu chân giới hiện tại."
Kẻ dẫn đầu, một trưởng lão của Lô Đỉnh Đạo Tông, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói như lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Nữ đệ tử mỉm cười, rất nhẹ.
Nhưng… bọn hắn không biết, mình đã phạm vào một đại tội.
Lời nói của hắn làm đám đông chấn động.
“Tu luyện là con đường của bản thân! Vì sao ta phải phụ thuộc vào lô đỉnh?”
Đây chỉ là khởi đầu của một bi kịch không có hồi kết."
“Ngươi không muốn dùng lô đỉnh? Vậy từ hôm nay, ngươi cũng không cần linh lực nữa.”
Nữ đệ tử cắn môi, hít sâu một hơi, rồi nói ra một câu khiến toàn bộ đại điện chấn động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần dùng lô đỉnh này, tu vi nhất định tăng mạnh!
Lão tông chủ hai tay run rẩy đặt lên vai nàng, nhưng không thể nói thành lời.
Bốn tên tu sĩ trẻ tuổi, áo choàng che kín thân, lén lút ôm theo những chiếc hộp gấm đen, vội vã rời khỏi một cửa hàng bí mật.
Giữa quảng trường của một thành trấn lớn, một tu sĩ bị trói chặt trên cột đá.
Một tia sáng đỏ yếu ớt từ cơ thể nàng tràn vào cơ thể ông.
Nói rồi, nàng đưa tay lên, tự khắc lô đỉnh ấn vào trán.
ẦM!
Nhưng liệu có thật sự "không sao"?
“Ngươi muốn c·hết thay sư phụ ngươi?”
“Sư phụ, người đã an toàn… từ nay đừng từ chối nữa. Hãy… dùng con để tu luyện.”
Giữa đêm khuya, trong một ngõ nhỏ của Hạo Nguyệt Thành.
Ở một góc khuất, một đệ tử áo đen của Lô Đỉnh Đạo Tông lạnh lùng quan sát.
Nàng mặc áo trắng, đôi mắt đầy kiên định, quỳ xuống trước mặt nam nhân áo đen.
Trận pháp nổ tung!
Không ai quan tâm đến thiếu nữ đang quỳ giữa phòng, sắc mặt ngày càng tái nhợt, khí tức ngày càng yếu đi.
Nữ đệ tử đã không còn đường quay lại.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, như đang cười nhạo những kẻ ngu dốt. "
Nhưng một phần linh hồn của nàng cũng đang phai mờ.
“Đây là phản nghịch chi tội, chống lại đại đạo duy nhất của thiên hạ.”
Lời tuyên án lạnh lẽo vang lên.
Chỉ cần một cái phất tay… mạng của lão tông chủ sẽ chấm dứt.
Nhưng ông biết, mình không có lựa chọn.
Tất cả đều im lặng.
Vì ai cũng biết… phản đối Lô Đỉnh Chi Đạo nghĩa là c·hết.
Ngay lúc đó, một nữ đệ tử lao vào.
Nhưng nữ đệ tử không để ông nói hết.
Hay đây chỉ là khởi đầu của một con đường không thể quay lại?
Không ai dám thương tiếc.
Mất đi linh lực, Trương Thanh quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh giới ông dần dần khôi phục…
Lão nhân toàn thân run rẩy, mắt đỏ hoe, đau đớn đến tột cùng.
Bọn hắn vừa mua được lô đỉnh.
Một ngón tay điểm ra.
Hắn nhếch môi cười nhạt.
"Lô đỉnh lần này không phải của Lô Đỉnh Đạo Tông cung cấp, mà là hàng lậu… có vấn đề gì không?"
Nếu không hấp thu linh lực từ nàng, ông sẽ c·hết.
Một tên trong nhóm thấp giọng nói:
"Người phản bội… chỉ có một con đường."
Nữ đệ tử nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Máu tươi phun ra, đầu Trương Thanh rơi xuống đất.
"Kẻ nào dám dùng lô đỉnh ngoài sự quản lý của Lô Đỉnh Đạo Tông, tức là phản bội đạo thống!"
“Không… Ta tự nguyện trở thành lô đỉnh của sư phụ.”
"Xin lỗi… xin lỗi con…"
"Chưa dùng… nhưng đã có ý nghĩ phản nghịch."
Trưởng lão cười nhạt:
Tên đệ tử áo trắng nhếch môi cười nhạt.
Và nếu ông c·hết… nàng cũng sẽ bị Lô Đỉnh Đạo Tông xử lý.
Trận pháp kích hoạt!
Nàng… đã chính thức trở thành lô đỉnh của ông.
"Không... Không được..."
Ba ngày trôi qua.
Một nhát kiếm chém xuống.
Một vầng sáng đỏ chói lóa bùng lên, biến nàng từ một tu sĩ… thành một lô đỉnh.
“Sư phụ, người đã nuôi dạy con, bây giờ con chỉ có thể lấy thân này báo đáp.”
Lão tông chủ siết chặt nắm tay, đôi mắt đục ngầu vì thống khổ.
Hắn run rẩy đưa tay lên, nhưng đã không còn chút sức mạnh nào.
"Ta làm sao có thể..."
Nam nhân áo đen hứng thú nhìn nàng, rồi nhếch môi:
Nàng chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
Nàng… chỉ là một lô đỉnh.
Không gian xung quanh bị phong tỏa, ánh sáng đỏ máu chiếu rọi cả con hẻm!
Từ nay về sau, nàng không còn là đệ tử của ông nữa.
Không ai quan tâm… vì nàng chỉ là một lô đỉnh.
Trước mặt ông, một nam nhân áo đen đứng đó, tay cầm sát lệnh của Lô Đỉnh Đạo Tông.
“Nhớ kỹ, từ nay trở đi… ngươi chỉ là một lô đỉnh. Không còn tư cách làm đệ tử nữa.”
Linh lực bắt đầu vận chuyển.
Nữ đệ tử mỉm cười:
Hắn… trở thành một phàm nhân! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sư phụ, xin hãy ra tay."
Tên cầm đầu cười lạnh:
Trương Thanh, tu sĩ bị trói trên cột, mắt đầy lửa giận, quát lớn:
Nhưng không ai dám lên tiếng.
Lão tông chủ run rẩy nhìn đồ đệ mình, trong mắt vừa là kinh hoàng, vừa là thống khổ.
Bởi vì từ nay về sau… không có kẻ nào được phép từ chối Lô Đỉnh Chi Đạo."
Nhưng…
“Không… không thể nào…”
Bởi vì họ biết…
ẦM!
Bốn thân thể lập tức hóa thành tro bụi, lô đỉnh trong tay cũng vỡ vụn thành cát bụi, biến mất khỏi thế gian.
Nàng đã khắc ấn lô đỉnh.
Tên đệ tử áo trắng thản nhiên phất tay.
Bởi vì lô đỉnh tồn tại là để được sử dụng.
“Đây không phải là tu chân! Đây là một trò hề!”
Từ giờ trở đi… nàng chỉ có thể là công cụ để tu luyện.
Không ai dám bàn tán.
“Xin dừng tay!”
"Một khi đã bước lên con đường này… sẽ không còn lối thoát."
Giọng nàng rất nhẹ, nhưng vang vọng như tiếng chuông tang giữa đại điện.
Bốn tên đệ tử trợn trừng mắt, quay đầu nhìn, một nhóm tu sĩ áo đen đã bao vây bọn hắn.
"Cuối cùng cũng chịu khuất phục."
Và cả hai đều hiểu rõ… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay ông khẽ run, chậm rãi đặt l·ên đ·ỉnh đầu nàng.
Chỉ trong vài hơi thở…
Nếu một lô đỉnh vô dụng, vậy thì nó chỉ có một con đường, bị phá hủy.
Toàn bộ linh lực trong cơ thể Trương Thanh bùng nổ ra ngoài, hóa thành khói trắng, tan biến giữa không trung!
Nam nhân áo đen liếc nhìn nàng, nhếch môi cười lạnh:
“Thú vị. Ngươi tự nguyện… vậy coi như sư phụ ngươi được miễn tội.”
Lão tông chủ không thể trả lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.