Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 124: Một đời như mộng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Một đời như mộng


Nàng đứng trên đài cao, nhìn xuống biển người bên dưới.

Không còn đường lui.

Nhưng nữ tông chủ vẫn không nao núng.

Nếu nàng thực sự chống lại Lô Đỉnh Đạo Tông… tại sao vẫn còn sống?

Ánh sáng trong mắt tắt lịm.

“Từ nay trở đi, không ai còn dám nhắc đến Lô Đỉnh Đạo Tông nữa.”

“Bắt đầu tung tin đồn.”

“Không cần.”

“Hãy để cả tu chân giới biết… nữ tông chủ đó cũng chỉ là một lô đỉnh.”

Chỉ có giải thoát.

Mà mới chỉ bắt đầu."

Không.

Nhưng nàng không hề dừng lại.

Giọng nói vang lên từ một nam tử trung niên, khí tức cao thâm, trên tay cầm một cuộn lệnh bài khắc ba chữ “Lô Đỉnh Đạo”.

“Nàng ta đúng là không biết tự lượng sức.”

Nàng không đáp.

“Cuối cùng… vẫn là không được sao…”

Chấp nhận rằng… niềm tin chỉ là thứ xa xỉ dành cho kẻ mạnh.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi quỳ xuống, tự nhận mình là lô đỉnh… có lẽ chúng ta sẽ tha cho tông môn ngươi.”

Nàng không nói gì.

Nàng cười nhạt.

Bên dưới, tất cả đều im lặng.

“Ngươi có biết tội của mình không?”

Có người cảm thấy tiếc nuối.

Thậm chí… còn đang chờ mong trận chiến này.

Người ngã xuống không phải nàng.

Dù nàng có thắng trận này… thì sao?

Ngày hôm sau.

“Ngươi hãy nhớ kỹ.”

Bởi vì nếu để nàng sống, sẽ có nhiều kẻ khác học theo.

Tu chân giới lại lần nữa chấn động.

Nhưng có lẽ…

Chương 124: Một đời như mộng

Lô Đỉnh Đạo Tông có bao nhiêu trưởng lão? Mỗi kẻ đều là đại năng!

Chấp nhận rằng chống lại Lô Đỉnh Đạo Tông là vô nghĩa.

“Không dễ như vậy.”

Cơn đau nhức nhối là thật.

Ngón tay nàng khẽ run.

Bởi vì nàng biết

Trong một gian đại điện, một vị trưởng lão run rẩy quỳ dưới đất, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

“Tông chủ, chúng ta có nên ra mặt bác bỏ tin đồn không?”

"Nữ tông chủ đó thật ra cũng chỉ là lô đỉnh, nhưng giả vờ chống đối để thu hút sự chú ý."

Cả không gian rung chuyển.

Một canh giờ trôi qua.

“Nếu nàng chỉ là lô đỉnh… tại sao nàng lại chiến đấu đến cùng?”

Liệu có ai dám đứng về phía nàng?

“Rồi xem… nàng ta sẽ đối phó thế nào.”

Không có báo hiệu. Không có hư tình giả ý.

“Một tiểu bối mà dám khiêu chiến đại năng? Đúng là trò cười.”

Ngày quyết chiến.

“Nếu nàng không có cơ hội thắng… tại sao nàng vẫn cười?”

Ánh kiếm lóe lên.

Trưởng lão Lô Đỉnh Đạo Tông hơi biến sắc.

Có người xem đó là điều hiển nhiên.

ẦM!

Cái c·hết của nàng gây chấn động toàn tu chân giới.

Nhưng… nàng không ngừng lại.

“Còn nếu không… ngươi biết kết cục rồi đấy.”

Nàng không cần phòng thủ.

“Ngươi thật sự muốn đánh sao?”

“Không thể nào…”

Tất cả mọi người đều chờ xem cuộc chiến này.

Nàng rút kiếm.

Một đạo kiếm quang phá không mà lên.

Nhưng nếu nàng thắng, tin đồn kia sẽ lập tức bị dập tắt.

Mỗi kiếm lại lấy đi một phần sinh mệnh của nàng.

Tin đồn lan nhanh như lửa c·háy r·ừng.

Bởi vì tất cả bọn họ đều đã chấp nhận số phận.

Hắc y nhân ngây người.

Hôm nay, hoặc nàng sẽ thắng, hoặc nàng sẽ c·hết.

“Người ta chỉ tin vào điều họ muốn tin. Giải thích chỉ càng khiến chúng ta có vẻ yếu đuối.”

Một vị trưởng lão lo lắng hỏi:

Lô Đỉnh Đạo Tông không phải chỉ là một thế lực.

Lần cuối cùng, nàng nhìn về phía trời cao.

“Ngươi quá ngông cuồng.”

Nhưng ngay lập tức, một giọng nói trầm ổn vang lên:

Không thể g·iết ngay.

Một giây sau, nàng quỵ gối.

Người nói là Thái Thượng Trưởng Lão của Lô Đỉnh Đạo Tông, kẻ có quyền lực chỉ dưới tông chủ.

"Ai tin nàng ta thật sự thoát khỏi số phận lô đỉnh, đúng là ngu xuẩn."

Nhưng vết kiếm trên ngực lão là thật.

Toàn thân nhuốm máu, nhưng kiếm trong tay chưa từng rời khỏi.

Nàng vẫn còn sống.

Một giọt máu từ khóe môi chảy xuống.

“Nếu ta thua… cứ việc lấy mạng ta.”

Lão nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

“Nếu g·iết nó ngay lúc này, thiên hạ sẽ nghi ngờ. Chúng ta mất bao nhiêu năm xây dựng danh tiếng, không thể vì một kẻ vô danh mà phá hỏng.”

Trưởng lão của Lô Đỉnh Đạo Tông bước lên đài, khí thế cuồn cuộn.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó

“… ta không muốn sinh ra trong thời đại này nữa.”

Toàn bộ tu chân giới đổ dồn ánh mắt về một nơi.

Không ai tin rằng nàng có thể thắng.

“Nếu có kiếp sau…” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không có chuyện nàng ta có thể tự do, chẳng qua là do Lô Đỉnh Đạo Tông muốn dùng nàng để tuyên truyền."

Vị trưởng lão cất giọng lạnh lẽo.

“… kẻ điên này có thể làm nên chuyện.”"

Bóng dáng nữ nhân biến mất trong tro bụi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại một tông môn vô danh, đêm đen bao phủ.

Một tin tức khác lan truyền.

Một nữ tông chủ trẻ tuổi… có thể thắng sao?

Ngày hôm sau.

Nhưng… chắc chắn phải g·iết.

Một đêm trước trận chiến, hắc y nhân từng mang cuộn trục đến tông môn lại xuất hiện.

Hắn có thể thấy… nàng không hề sợ hãi.

Mặt đất bị nghiền nát.

Sự thật, chỉ có tuyệt vọng.

Mà vì nàng biết… trận chiến này không thể thắng.

Mà là cả tu chân giới.

“Chỉ một chiêu đã xong?”

Một kẻ khác cười lạnh:

Mỗi ngày trôi qua, nhiều người bắt đầu nghi ngờ.

“Chỉ cần Lô Đỉnh Đạo Tông muốn, tông môn đó có thể biến mất trong một đêm.”

Nhưng bọn chúng không ngờ… đây mới chỉ là khởi đầu."

Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm.

Trận chiến này chưa kết thúc.

“Chỉ cần ngươi thừa nhận mình là lô đỉnh, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Nhưng nếu ta thắng…”

Chỉ có chém g·iết.

Nhưng…

Nếu nàng thực sự không phải lô đỉnh… tại sao không lên tiếng phản bác?

Hắn ra tay ngay lập tức.

Trưởng lão đứng đó, thần sắc ngưng trọng.

Kiếm pháp như cuồng phong bạo vũ.

"KHI NIỀM TIN CHỈ LÀ HƯ ẢO, SỰ TUYỆT VỌNG MỚI LÀ THỰC TẠI

Sự im lặng của nàng chỉ càng khiến mọi thứ trở nên đáng ngờ.

Cả ngọn núi đã chìm trong tro bụi.

Bởi vì… niềm tin chỉ là một lời dối trá đẹp đẽ.

Tu sĩ quan chiến sững sờ.

Nhưng cũng có người… bắt đầu đặt câu hỏi.

Hắn cười nhạt, bước lên một bước.

“Con bé đó không ngu. Nó biết chúng ta không thể lập tức ra tay, nếu không sẽ làm hỏng hình tượng của tông môn.”

Nhưng… giữa tất cả những lời đàm tiếu, nàng vẫn không hề tỏ ra bối rối.

Cả tu chân giới xôn xao vì một tin đồn mới.

Lại một kiếm.

Hắn vội vàng lùi lại, tránh đi kiếm quang.

Lão không c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một chưởng đánh xuống.

Hắn đứng giữa đại điện, nhìn nữ tông chủ bằng ánh mắt châm chọc.

Tại đỉnh núi Bạch Phong, một nữ nhân áo trắng đứng lặng giữa gió, ánh mắt bình thản đối diện với trưởng lão của Lô Đỉnh Đạo Tông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt… không có tuyệt vọng.

Nàng chỉ nhẹ nhàng rút kiếm, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.

Nàng điên rồi sao?

Phía trước hắn, một đám tu sĩ áo đen đứng thành hàng, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một con c·h·ó c·hết.

Một tia máu bắn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một kiếm.

Mà là trưởng lão của Lô Đỉnh Đạo Tông.

Thậm chí, nàng còn cười.

“Muốn chặn tin đồn? Không phải bằng lời nói.”

Và nàng…

Lão nhìn nàng như nhìn một con kiến sắp bị nghiền nát.

Nữ nhân vẫn nắm chặt kiếm.

Một kiếm, chém ngang trời.

Không khí trở nên lạnh lẽo.

Cả tông môn bắt đầu rơi vào khủng hoảng.

Không phải kẻ mạnh.

Hơi thở dần yếu đi.

Bởi vì…

Không phải vì sợ.

“Nữ tông chủ đó sẽ chính thức khiêu chiến một trưởng lão của Lô Đỉnh Đạo Tông, để chứng minh bản thân.”

Nàng bình thản nhìn hắn, không đáp.

“Ngươi…”

Nàng, đ·ã c·hết.

Nhưng không ai thấy…

Nàng lắc đầu.

“Điên thật rồi…”

Ánh mắt nàng lướt qua từng gương mặt, có kẻ hả hê, có kẻ khinh miệt, có kẻ thương hại.

“Mà phải bằng hành động.”

Sự nghi hoặc dần lan rộng.

Bên dưới, có người bật cười.

Chấp nhận rằng nữ nhân sinh ra chỉ để trở thành lô đỉnh.

Lăng Vô Cực mở mắt, ánh mắt lạnh như băng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Một đời như mộng