Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 125: Lô đỉnh chi đạo, sự tuyệt vọng của những kẻ bất lực
Biểu tượng “Lô Đỉnh Đạo” thêu trên áo choàng của bọn họ lấp lánh trong ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần chữa khỏi, mạng chúng ta là của ngài!”
Một tiếng hét vang vọng trời xanh.
“Phế vật… phải bị diệt.”
Ba ngày sau.
Trước cửa đấu giá hội, hàng trăm tu sĩ áo đen đã đứng sẵn, chặn hết lối ra.
Kiếm khí tung hoành.
Không ai trong đại điện có chút thương cảm nào.
“Ngươi có biết không? G"
“Tốt, qua.”
“Bách Thảo Cốc chính là cấm địa! Kẻ nào đặt chân đến, không ai trở về!”
“G·I·Ế·T!”
Hắn chậm rãi nuốt xuống.
Không thể vận hành Lô Đỉnh Chi Đạo.
“G·i·ế·t sạch.”
Hàng năm, các bá chủ tu chân giới đều tụ tập tại đây, tranh đoạt kỳ trân dị bảo.
Hàng loạt lưỡi kiếm bay ra, chém đứt đầu những kẻ bỏ chạy.
Bên ngoài Đấu Giá Hội Cửu Thiên.
Trong một căn mật thất tối tăm, một tu sĩ toàn thân phủ kín áo choàng run rẩy cầm viên đan dược trong tay.
Khắp đấu giá hội chìm trong hỗn loạn.
“Ngươi! Có vấn đề gì không?”
Đám tu sĩ đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“AI DÁM CƯỚP?!”
“Ngươi! Có tu luyện Lô Đỉnh Chi Đạo không?”
“Một viên đan dược nhỏ bé lại có thể gây ra đại loạn thế này sao…”
Hôm nay là một trưởng lão bị g·iết.
Không có dấu vết chiến đấu.
Tên tu sĩ toát mồ hôi lạnh, lắp bắp:
Sau khi xử lý xác c·hết, một vị hộ pháp lạnh giọng nói:
ẦM!
“Vì chúng ta… không thể tu luyện Lô Đỉnh Chi Đạo!”
“Bởi vì… các ngươi vốn dĩ không xứng sống sót.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bóng người xé rách hư không, vung tay c·ướp đi viên đan dược.
“Năm trăm vạn! Không ai được giành với ta!”
Nhưng năm nay…
Chỉ có một con đường duy nhất:
“Bất cứ ai không thể tu luyện theo Lô Đỉnh Chi Đạo, chính là phế vật.”
“Thật đáng sợ…”
Tin tức về đám tu sĩ biến mất tại Bách Thảo Cốc nhanh chóng lan ra.
Bởi vì chỉ cần một chút bất lực… sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống."
ẦM!!!
Một vài người thấy không ổn, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng…
Không thể tiếp tục con đường tu luyện.
“Nghe nói ở Bách Thảo Cốc có một vị thần y.”
Tại một góc khuất, có vài tu sĩ mặc áo choàng kín mít, cố gắng che giấu thân phận.
“Bảy trăm vạn! Ai c·ướp ta g·iết cả nhà hắn!”
Một viên đan dược cường dương.
Mà là…
ẦM!!!
Chương 125: Lô đỉnh chi đạo, sự tuyệt vọng của những kẻ bất lực
Sau cuộc đấu giá hỗn loạn, các tu sĩ bước ra ngoài, ánh mắt vẫn còn vương vẻ căng thẳng.
“Người này có thể cải tử hoàn sinh, giúp phế nhân phục hồi.”
Thi thể ngã xuống trong ánh mắt kinh hoàng của những kẻ xung quanh.
Có người lẩm bẩm, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía đám tu sĩ đang điên cuồng tranh đấu.
“Cường Dương Thánh Đan, Giúp tu sĩ liệt dương có thể tu luyện theo Lô Đỉnh Chi Đạo!”
Bọn họ, bị liệt dương.
“Thần y! Xin cứu mạng!”
“Các ngươi biết hậu quả của việc không thể tu luyện Lô Đỉnh Chi Đạo rồi chứ?”
ẦM!
Dù phải g·iết người, c·ướp c·ủa, hay quỳ gối cầu xin…
“Tất cả tu sĩ vừa tham gia đấu giá, dừng lại!”
Một tu sĩ gào lên, điên cuồng lật tung từng gian nhà tranh, từng tiệm thuốc.
ẦM!
Không phải tiên đan.
“Lô Đỉnh Đạo Tông có lệnh.”
Cả mật thất nổ tung.
Một số đại năng Kim Đan thậm chí còn trực tiếp tung pháp bảo, muốn g·iết c·hết đối thủ ngay tại chỗ!
Giọng nói vang vọng.
Tất cả chỉ vì…
Các tu sĩ biến sắc, nhưng không ai dám phản kháng.
Máu tươi nhuộm đỏ cả rừng cây.
Bởi vì bất cứ ai không thể phù hợp với Lô Đỉnh Chi Đạo… đều không đáng sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các tu sĩ bắt đầu run rẩy.
“Ta… ta b·ị t·hương nhẹ, gần đây hơi yếu…”
Nhưng ngay khoảnh khắc viên đan dược được đưa vào hậu trường…
Nhưng chưa kịp thở phào
Chỉ còn lại bóng dáng ông lão lặng lẽ trở về bàn, tiếp tục uống trà.
ẦM!
“Theo lệnh của Lô Đỉnh Đạo Tông.”
Chậm rãi đứng dậy.
Mùi máu tanh nồng lan ra.
“Luyện khí công tâm, nhưng ta đã bị tổn thương căn cốt, không thể vận chuyển nguyên dương! Nếu ép buộc, ta chỉ có thể c·hết sớm! Xin các vị đại nhân tha mạng!”
Trong chớp mắt
“Thần y! Chúng ta cần tìm thần y!”
Sau ba ngày ba đêm hành trình, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Từ hôm nay trở đi
Các đệ tử trong tông môn đứng từ xa, mặt trắng bệch không dám lên tiếng.
Nhưng…
“Bốn trăm vạn linh thạch! Ta mua!”
Bọn họ nhất định phải gặp thần y!
Không ai ngờ rằng bảo vật hot nhất đấu giá hội lại là, một viên đan dược.
Cuối cùng, sau khi giá cả bị đẩy lên tới hai ngàn vạn linh thạch, đấu giá hội buộc phải ra lệnh ngừng đấu giá để tránh b·ạo l·oạn.
“Mỗi tháng, tất cả đệ tử nam trong tông môn phải kiểm tra khả năng tu luyện Lô Đỉnh Chi Đạo.”
“Kẻ nào bỏ trốn, chứng tỏ có vấn đề.”
Không ai dám để lộ sự yếu đuối của mình nữa.
“Chắc chắn có cách chữa trị!”
Đám tu sĩ ngơ ngác.
Ngày mai có thể đến lượt bọn họ.
“Cuối cùng… cuối cùng cũng có được…”
Không ai biết mình có thể qua được cuộc kiểm tra này hay không.
Một đạo chưởng phong xuất ra.
“Xin ngài… hãy giúp chúng ta!”
“Thật phiền phức.”"
Một lệnh ban ra, cả tông môn chìm vào tuyệt vọng.
Lôi điện nổ vang.
Nam tử trung niên bình thản mở cuộn lệnh bài, đọc rõ từng chữ:
Nếu bị phát hiện, chỉ có con đường c·hết.
“Chúng ta không muốn c·hết…”
Những lời đồn đại bắt đầu lan truyền trong tu chân giới.
Tại trung tâm Nam Hoang, Đấu Giá Hội Cửu Thiên.
Một ngôi miếu cũ kỹ giữa rừng sâu.
Tại một vùng hoang dã xa xôi.
Một đám tu sĩ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng lục soát khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bọn họ không còn đường lui.
Tất cả bọn họ đều có chung một bí mật không thể nói ra.
“Các ngươi có biết… tại sao Lô Đỉnh Đạo Tông không cho phép bất kỳ ai liệt dương tồn tại không?”
Một lão giả có tu vi Nguyên Anh bước ra, ánh mắt lạnh lẽo, cầm trong tay một cuốn danh sách.
Một lưỡi kiếm chém ngang cổ hắn.
“Vậy sao?”
Những lão quái vật xưa nay luôn giữ vẻ cao thâm khó lường, giờ đây mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi đầy trán, gào thét tranh đoạt.
Trưởng lão còn chưa kịp kêu lên, toàn thân đã nổ tung thành huyết vụ.
Không khí bùng nổ.
Ông lão liếc nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi:
Ông lão đặt chén trà xuống, cười nhạt.
Một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc áo xanh, chậm rãi uống trà.
Chữa khỏi, hoặc c·hết.
Tức khắc, hơn hai mươi đại tu sĩ bùng nổ khí thế, đuổi theo k·ẻ c·ướp.
PHẬP!
“Có! Có! Ta thề, ta còn vừa song tu xong trước khi đến đây!”
Cả đấu trường chìm vào im lặng.
Nghe vậy, đám tu sĩ liệt dương lập tức xuất phát, không màng ngày đêm.
“Truyền lệnh xuống.”
Một tên khác bị chỉ mặt.
Trên mặt không hề có chút cảm xúc.
ẦM!
Hôm đó, một truyền kỳ mới bắt đầu."
Sau đó
“Vì sao các ngươi tìm đến ta?”
Không phải thần dược.
Giống như tất cả bọn họ đã bị xóa sổ khỏi thế gian.
Máu tươi phun ra như suối.
Bọn họ… rất có thể là những kẻ liệt dương, không thể tu luyện theo Lô Đỉnh Chi Đạo, nhưng không dám công khai.
Khoảnh khắc viên đan nhập thể
Một chưởng vỗ xuống.
“LÃO TỬ TRỞ LẠI RỒI!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng… không ai t·ìm t·hấy t·hi t·hể.
Ông lão bước từng bước về phía bọn họ, giọng nói ngày càng nhỏ:
Đám tu sĩ run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
Lời vừa nói ra, không khí lập tức lạnh đi.
“Kẻ nào không đạt tiêu chuẩn… g·iết.”
Những kẻ áo đen bắt đầu kiểm tra từng người.
Không một ai kịp kêu lên.
Hắn gào lên trong tuyệt vọng.
“Ta… ta không cố ý! Không phải ta không muốn tu luyện theo Lô Đỉnh Chi Đạo, mà là… thân thể ta không làm được!”
Trưởng lão run rẩy, cố gắng biện hộ:
Ông lão cười một cách khó lường.
Không có chứng cứ bọn họ từng tồn tại.
Bọn họ không còn lựa chọn.
“Tất cả kẻ không thể tu luyện Lô Đỉnh Chi Đạo, g·iết không tha.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.