Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 134: Thiên trì thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Thiên trì thành


"ẦM!"

Một trong bảy bóng người đột nhiên quát lớn, ánh mắt sắc bén quét về phía cửa miếu.

Trong khoảnh khắc, không khí trong miếu trở nên c·hết chóc đến nghẹt thở.

Bốn phía bỗng tràn ra hơn chục bóng đen, sát khí lạnh lẽo lan tỏa, bao phủ toàn bộ không gian.

Nữ tử cười nhẹ:

Mái tóc nàng dài đến thắt lưng, đôi mắt hờ hững như không có chút cảm xúc nào.

Đó là một nữ tử vận áo xanh, dáng người thanh thoát nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm.

Khi nam tử áo xám bước vào, Lạc Nguyên chỉ liếc mắt một cái, giọng trầm thấp vang lên:

Diệp Linh.

Không một ai kịp phản ứng.

Chương 134: Thiên trì thành

Nữ tử không đáp ngay, chỉ rót cho mình một chén rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc miệng chén, rồi mới chậm rãi nói:

"Vô Cực Ma Tông rốt cuộc đang âm mưu điều gì với Ma Thiên Tàm?"

Ngay lập tức

Mọi người đều chấn động. Không ai thấy hắn ra tay, chỉ một cái đặt chén rượu mà đã khiến mười mấy tu sĩ chao đảo.

Hoa Vân chậm rãi phe phẩy quạt:

Từ lúc rời khỏi cuộc xô xát ban chiều, Hoa Vân đã cảm nhận được nhiều ánh mắt âm thầm theo dõi mình. Nhưng hắn không vội lật bài, vì biết rõ, cá muốn cắn câu thì phải để nó tự bơi đến.

Ở trung tâm Thiên Trì Thành, có một tửu lâu xa hoa mang tên Vạn Hoa Lâu. Nhưng những kẻ ra vào nơi này không chỉ là người đến thưởng rượu, mà còn có rất nhiều bóng đen thuộc các thế lực ngầm.

"Rượu này nhạt quá."

"Cứu một người, vậy mà lại chọc trúng hang ổ của đám ma tu rồi sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tại một nơi khác, bên ngoài Thiên Trì Thành…

Nghe đến đây, một tên ma tu bên cạnh cười lạnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt Hoa Vân lóe lên.

Trước mặt hắn, một quả cầu huyết sắc lơ lửng, từng tia huyết vụ quấn quanh, trông như một con mắt sống động đang mở ra giữa bóng tối.

"Xem ra… có kẻ muốn c·hết rồi."

Diệp Linh không trả lời. Nàng chỉ giơ một ngón tay lên

"Ngươi không nên tồn tại trong thành này."

Hoa Vân cười nhẹ, rót thêm một chén rượu, giọng điệu như chẳng bận tâm:

“Thiên Ma Tinh Huyết… Sắp hoàn thành rồi.”

Ánh mắt nàng lướt qua quả cầu huyết sắc giữa miếu, giọng nói nhàn nhạt cất lên:

Dưới ánh trăng, từng con hẻm khuất lấp dần xuất hiện những bóng đen lặng lẽ di chuyển.

"Sao?"

"Hình dáng?"

Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:

"Ra sao?"

"Chẳng qua là một tên thích xen vào chuyện người khác, có gì đáng lo?"

Nàng im lặng một lát, rồi hạ giọng:

Nhưng đúng lúc này

Tại một quán rượu nhỏ ở góc thành.

"Ngươi muốn c·hết?"

Xung quanh bệ đá, bảy bóng người khoác áo choàng đen đang đứng im lặng. Ánh mắt họ không hề có cảm xúc, như những con rối chỉ biết tuân lệnh.

"Kẻ nào!?"

"Áo trắng, phe phẩy quạt ngọc, dáng vẻ phong lưu, nhưng thực lực sâu không lường được."

Nữ tử áo đỏ biến sắc, lập tức vận linh lực chống đỡ, nhưng vẫn bị đẩy lùi ba bước!

Ở trung tâm, một bệ đá cổ xưa được khắc đầy những hoa văn ma mị. Một thân ảnh gầy gò khoác áo bào đen đang ngồi xếp bằng trên đó, tay kết ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ cổ quái.

Câu nói vừa dứt, hắn không rút kiếm, không vận pháp thuật, không bày trận pháp, mà chỉ nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống bàn.

Không hề có linh lực dao động, không có bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ một cái búng tay, mà một tu sĩ Kết Đan kỳ đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự kích động lẫn cuồng nhiệt.

"Ta chỉ tò mò… Vì sao công tử lại xen vào chuyện không liên quan?"

Ngay lúc hắn đặt chén rượu xuống, một bóng người ngồi xuống trước mặt hắn.

Người trên bệ đá híp mắt, vẻ mặt tối sầm lại.

"Xem ra công tử biết không ít."

Nhưng nơi đây không hề hoang vắng như vẻ bề ngoài.

Người vừa tới là một nữ tử áo đỏ, dung mạo quyến rũ nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao.

"Trật tự à… Ý ngươi là trật tự do Vô Cực Ma Tông thiết lập?"

Đá·m s·át thủ đứng gần nhất bị hất văng ra xa, đập thẳng vào vách tường!

Mười mấy kẻ áo đen vây quanh, mỗi người đều tỏa ra tu vi từ Trúc Cơ đến Kết Đan, ánh mắt lạnh lẽo như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Người trên bệ đá nheo mắt nhìn nàng, rồi bỗng nhiên bật cười lạnh:

Một cỗ chấn động vô hình bùng phát từ bàn gỗ, tỏa ra như sóng nước!

Một trong bảy bóng người lập tức nổ tung thành huyết vụ.

Vì hắn biết, trong màn đêm này, một trò vui sắp bắt đầu."

Kẻ ngồi chính giữa là một nam tử khoác hắc bào, khí tức ma đạo cuộn trào. Hắn là Lạc Nguyên, một trưởng lão của Vô Cực Ma Tông.

Nam tử áo xám chắp tay nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi là ai?"

Xa xa trong một khu rừng rậm âm u, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống những bóng cây lay động. Giữa tán rừng, một ngôi miếu đổ nát đứng lặng lẽ, như đã bị thời gian bỏ quên.

"Hắn đã hỏi về Ma Thiên Tàm."

Trong một gian phòng bí mật trên lầu ba, một nhóm người đang ngồi quanh bàn.

Bốp!

Căn phòng chợt trở nên im lặng.

Nữ tử áo đỏ chậm rãi đứng dậy, giọng nói không còn mềm mỏng như trước:

Hoa Vân nâng chén rượu lên, nhìn thoáng qua những kẻ vừa xuất hiện, khóe miệng hơi cong lên.

Quả nhiên…

"Chuyện quái gì…?!"

"Công tử uống rượu một mình, chẳng phải hơi cô đơn sao?"

"Đêm xuống, Thiên Trì Thành chìm trong ánh đèn mờ ảo.

Bên trong miếu, một nghi thức kỳ lạ đang diễn ra.

Nam tử áo xám lắc đầu:

"Vậy công tử có biết… Người nào dám cản đường Vô Cực Ma Tông, sẽ có kết cục ra sao không?"

Hoa Vân khẽ cười, như không để tâm:

"Thành này có những luật lệ riêng. Người ngoài không nên phá vỡ trật tự vốn có."

Hoa Vân chống cằm, giọng điệu hờ hững:

"Thật ra ta chẳng có hứng thú với chuyện của các ngươi. Chỉ là ta không thích thấy kẻ yếu bị ức h·iếp mà thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Người ngồi trên bệ đá hít một hơi sâu, bàn tay chầm chậm đưa về phía quả cầu huyết sắc.

Hắn rót một chén, nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng mang vẻ suy tư.

Hoa Vân nhàn nhã ngồi bên một chiếc bàn gỗ, trước mặt là một bình rượu ấm, hương men nhẹ nhàng tỏa ra.

Diệp Linh không thay đổi sắc mặt.

Hắn nhìn trời, cười nhẹ: (đọc tại Qidian-VP.com)

Một luồng khí lạnh lẽo lan ra từ Lạc Nguyên. Hắn híp mắt, giọng nói lạnh như băng:

"Vậy ngươi đến đây là để trò chuyện với ta? Hay là có chuyện gì khác?"

"Xuất hiện một kẻ lạ mặt, can thiệp vào vụ c·ướp. Có vẻ như hắn không đơn giản."

Bàn gỗ không hề vỡ nát, chén rượu vẫn nằm yên trên mặt bàn, nhưng cả không gian đã đảo lộn.

Nữ tử áo đỏ không đáp, chỉ búng nhẹ một ngón tay.

"Bên trong quán rượu, sát khí ngày một dày đặc.

Nữ tử khẽ nheo mắt.

"Ồ… Cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao?""

Đám người đồng loạt siết chặt v·ũ k·hí.

"Không. Ta chỉ muốn xem các ngươi làm gì, rồi quyết định có nên g·iết hết hay không."

"Ngươi cũng nghĩ vậy sao?"

Từ trong bóng tối, một thân ảnh yểu điệu dần hiện ra.

Cùng lúc đó, ngoài phố lớn, Hoa Vân vẫn thảnh thơi dạo bước giữa dòng người.

Hắn không tỏ ra lo lắng, ngược lại còn có chút mong chờ.

Hắn nói câu này rất thản nhiên, nhưng nữ tử lại cảm thấy một cỗ áp lực vô hình từ người đối diện.

"Ngươi có hai lựa chọn: Một là c·hết, hai là ngoan ngoãn giao tính mạng của mình cho Vô Cực Ma Tông."

Một cuộc săn đã bắt đầu.

Nhưng lúc này, Hoa Vân chỉ chậm rãi nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, rồi chậc lưỡi thở dài.

Ngay lập tức, cánh cửa quán rượu đóng sập lại.

"Hắn không giống loại người vô danh. Hơn nữa…"

"Các ngươi đang triệu hoán Ma Thiên Tàm?"

Lời nói của nàng vô cùng bình thản, nhưng lại khiến đám người trong miếu đột nhiên cảm thấy rét lạnh tận xương."

Lạc Nguyên nhíu mày:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Thiên trì thành