Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Một chén trà
Sát thủ không hiểu, người xem cũng không hiểu.
Hoa Vân thu tay, vỗ nhẹ bụi trên áo, rồi nhìn bọn họ với ánh mắt đầy hứng thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng bóng đen lao vụt đến, mỗi người đều khoác áo choàng đen, khí tức lạnh lẽo đến cực điểm.
Bảy mươi hai sát thủ bị chính sát ý của mình đánh ngược lại.
Nhưng có một điều chắc chắn
Một luồng khí đen khổng lồ xoắn lại thành hình, tựa như một con cự thú vô hình gầm thét giữa không trung.
"Bịch!"
"Dừng lại!"
Hắn không nhìn ra tu vi của Hoa Vân. Không nhìn ra pháp thuật của hắn.
Hoa Vân vẫn giữ vẻ nhàn nhã. Hắn ném vò rượu lên không, rồi nhẹ nhàng đưa tay
Cả phố sửng sốt.
Nữ tử áo đỏ nằm trên mặt đất, khóe môi rỉ máu. Nàng cố nén đau, cắn răng hỏi:
Hắn nhấp một ngụm, rồi thở dài:
"Triệu tập Huyết Sát Đội. Nếu hắn không c·hết đêm nay, kẻ c·hết sẽ là chúng ta."
Gió đêm lướt qua tà áo hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa bầu không khí căng như dây đàn, tất cả chợt phát hiện
Mặt đất nổ tung."
"Tửu Phách Quyết, Thứ rượu có thể thôn phệ sát ý thiên hạ."
Nói đoạn, hắn đặt chén rượu xuống bàn, rồi vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh:
Chính vì vậy, hắn trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Ở một góc phố, một người mặc áo bào đen đang lẳng lặng quan sát.
"Ta không hiểu ngươi, nhưng… ta kính ngươi một chén!"
Lạc Nguyên lập tức truyền âm điệp, giọng lạnh như băng:
Chẳng ai hiểu nổi Hoa Vân nghĩ gì.
"Cái… cái quái gì vừa xảy ra vậy?"
"Rốt cuộc… ngươi là ai?!"
"Kính ngươi một chén!"
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ cửa sổ trong quán rượu đồng loạt vỡ tan!
"Ta thật sự không thích đánh nhau, nhưng cứ có người ép ta ra tay. Ai cũng nói ma tu đáng sợ, nhưng ta thấy các ngươi cũng không tệ lắm."
"Kính ngươi một chén!"
Điều đó chứng tỏ…
Huyết Sát Đội biến sắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Hoa Vân thì rất thoải mái.
Từ một trận chiến sống c·hết, biến thành bữa tiệc kết giao.
"ẦM!!!"
Hoa Vân bật cười, nâng chén đáp lại.
Khoảnh khắc đó, cả Thiên Trì Thành chợt chìm vào yên lặng.
"Hoa Vân! Hắn là ai?!"
"Tốt. Vậy từ nay, ta coi các ngươi là bằng hữu."
Hoa Vân không chạy trốn, cũng không phòng ngự.
"Hắn vượt quá tầm kiểm soát của ta."
Những lưỡi kiếm đen tuyền nhuốm sát khí, mang theo khí tức g·iết chóc cuồng bạo.
"Đến đây, ngồi đi. Cùng ta uống một chén."
Sau đêm nay, cả Thiên Trì Thành sẽ không ai dám coi thường cái tên này nữa."
Một nam tử áo trắng, không dùng pháp bảo, không hề bộc lộ tu vi, chỉ đơn giản đặt chén rượu xuống bàn, vậy mà đã hất văng hơn mười sát thủ Kết Đan!
Tên thủ lĩnh đội sát thủ cười lạnh:
Nhưng đúng lúc đó, một luồng sát khí ngập trời bùng lên từ xa.
Hấp! (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay lại quán rượu.
Bảy mươi hai chén rượu cùng lúc dâng lên.
Chỉ đơn giản… một chén rượu.
Chính giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một nam tử áo trắng phe phẩy quạt, vẫn ngồi nhàn nhã như thể chưa từng rời khỏi bàn tiệc.
Ai ai cũng có chung một suy nghĩ:
Cả Thiên Trì Thành bỗng chốc r·úng đ·ộng.
Hắn chỉ vươn tay lấy một vò rượu bên quầy, nhẹ nhàng mở nắp.
"Rượu nơi này nhạt quá… Vậy thì…"
Hoa Vân mỉm cười:
Hoa Vân phe phẩy quạt, giọng điệu vẫn ung dung:
Không ai dám thở mạnh.
"Ta đánh xong rồi, giờ chúng ta có thể uống rượu như bằng hữu chưa?"
Những ai có thần thức mạnh lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng quỷ dị xuất hiện.
"Các ngươi có biết vì sao ta lại không thích tu luyện không?"
Hoa Vân vẫn ngồi đó, như thể chẳng quan tâm đến tất cả.
Nữ tử áo đỏ gượng đứng vững, cắn răng hỏi:
Bên ngoài, những người xem trợn mắt há mồm.
ẦM!
Rồi đứng dậy, bước đến ngồi xuống.
"Người này c·hết chắc!"
Lạc Nguyên vốn nghĩ chỉ là một tên tu sĩ thích xen vào chuyện người khác, nhưng bây giờ, hắn nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng.
"...Ta đổi loại mạnh hơn vậy."
Lúc này, mọi người xung quanh mới hoàn toàn kinh hãi.
Tên thủ lĩnh quỳ một gối xuống đất, toàn thân run rẩy.
ẦM!
Hắn nghìn lần không ngờ, một nam tử chỉ ngồi uống rượu, lại có thể dùng chính sát ý của họ để phản kích họ.
Hắn nhấc vò rượu lên, khẽ nghiêng một chút, để rượu tràn xuống mặt đất.
Dứt lời, hắn tự rót cho mình một chén, ngửa đầu uống cạn.
Hắn cúi đầu sát đất, dập mạnh một cái.
Hắn không cần dùng kiếm, chỉ một chén rượu đã khuấy động thế cục, khiến bảy mươi hai sát thủ thất thủ ngay tại chỗ.
"Huyết Sát Đội của Vô Cực Ma Tông… lại uống rượu với kẻ vừa đánh bại mình?!"
Những kẻ đứng xem vội vàng lùi lại, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Chưa kịp tiêu hóa, đá·m s·át thủ còn lại cũng nhìn nhau, rồi như bị thứ gì đó lay động, từng người một chậm rãi ngồi xuống.
Đá·m s·át thủ còn chưa kịp phản ứng, một luồng kình lực vô hình đã tràn ra, đẩy tất cả bọn họ bay thẳng ra ngoài như búp bê rách!
Một thủ lĩnh sát thủ cúi đầu kính rượu?!
"Kính ngươi một chén!"
Sau một thoáng trầm mặc, hắn mỉm cười, chắp tay ra sau lưng:
Hắn chính là Lạc Nguyên, trưởng lão Vô Cực Ma Tông, cũng là kẻ vừa ra lệnh g·iết Hoa Vân.
"Bắt một giọt rượu."
Những tu sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy cửa quán rượu vỡ tung, hơn mười bóng người b·ị đ·ánh bay ra, lăn lộn trên đường.
Giọt rượu trong tay Hoa Vân đột nhiên bùng nổ!
Nhưng điều kỳ lạ nhất không phải sức mạnh của hắn, mà là cách hắn đối đãi với kẻ địch.
Trên bầu trời, Huyết Sát Đội đồng loạt rút v·ũ k·hí.
Thủ lĩnh lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, rồi đột nhiên…
Trên bầu trời, bảy mươi hai luồng sát ý đồng loạt khóa chặt Hoa Vân.
"Thiên Trì Thành chìm vào tĩnh lặng.
"Hắn làm gì vậy?! Chỉ đổ một giọt rượu mà mặt đất cũng vỡ?!"
Ngay khoảnh khắc giọt rượu đầu tiên rơi xuống
"Không đơn giản…"
Cả phố lớn lặng ngắt như tờ.
"Đêm đó, Thiên Trì Thành lưu danh một giai thoại.
Bọn họ đã thất bại. Nếu Hoa Vân muốn, hắn có thể g·iết sạch bọn họ ngay tại chỗ. Nhưng hắn không g·iết, cũng không nhục mạ, mà lại rủ bọn họ uống rượu.
Hoa Vân không trả lời ngay. Hắn phe phẩy quạt, chậm rãi đứng dậy, bước qua những kẻ vừa b·ị đ·ánh bay, đi về phía cửa.
"Chỉ là một kẻ thích lo chuyện bao đồng."
Huyết Sát Đội: "???""
Bảy mươi hai sát thủ cứng đờ.
Một công tử áo trắng, giữa vòng vây sát thủ, không hoảng loạn, không lùi bước.
Hấp sát khí, hấp oán niệm, hấp luôn cả sự giận dữ của trời đất.
Không thể chậm trễ!
"Là Huyết Sát Đội! Vô Cực Ma Tông đã thật sự nổi sát tâm rồi!"
"Ngươi rất mạnh. Nhưng đối diện với Huyết Sát Đội, ngươi có thể chịu nổi bao lâu?"
Thủ lĩnh Huyết Sát Đội nuốt khan, đôi mắt đầy phức tạp.
Giọt rượu nhỏ xíu kia… tựa như đang hút lấy sát khí bốn phương!
Không g·iết chóc. Không trấn áp.
Nhưng đã quá muộn.
Thấy cảnh này, mặt hắn không biến sắc, nhưng trong lòng dậy sóng.
Trong mắt bọn họ, một màn vừa rồi không thể lý giải được.
Huyết Sát Đội của Vô Cực Ma Tông đã tới!
Chương 135: Một chén trà
"Vì sao?"
"Vì đôi khi… chỉ cần đặt chén rượu xuống cũng đủ rồi."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Vân, khóe môi run rẩy:
Nếu là một đại năng ra tay, người ta có thể dùng "đạo pháp vô thượng" để giải thích. Nhưng kẻ này… lại quá mức tùy ý.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bàn, rót một chén rượu mới, không buồn để ý đến bảy mươi hai kẻ đang quỳ rạp trước mặt mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khoảnh khắc, bọn họ cảm giác như toàn thân bị thứ gì đó gặm nhấm, bị hút lấy sinh khí, bị chính ý niệm g·iết chóc của mình nuốt chửng!
"Bụi mù bốc lên, cả con phố rung chuyển.
"Không ai nói nên lời.
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
"Đây là ai?!""
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.