Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Đại hội chính đạo
"Hoa Vân công tử, đại hội này không phải chuyện đùa. Ngươi có thể thuyết phục chúng ta vì sao ngươi đủ tư cách chủ trì không?"
Hoa Vân không đáp.
"Không hỏi lý do."
Cả ngọn núi rung chuyển, cát bụi cuồn cuộn!
Vô số tu sĩ chứng kiến cảnh tượng này đều hít vào một hơi lạnh.
Hắn vung tay mở cái bọc, bên trong là một kiện pháp bảo thần bí.
"Giả Đạo, không có thực lực, chỉ có thực tế do kẻ khác tin tưởng."
"Vậy để ta làm kẻ quyết định ai là Giả, ai là Thật!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Những tông môn lâu đời nhất, mạnh mẽ nhất, nay đều có mặt.
Cả dãy núi rung chuyển.
"Lần sau đừng mắc bẫy dễ như vậy."
Bầu trời Bắc Hoang đột nhiên nổ tung một tiếng long trời lở đất!
Kẻ chủ trì đại hội, không ai khác ngoài Hoa Vân!
"Thú vị."
Hoa Vân phủi phủi tay áo, ánh mắt quét qua đám người.
Không ai biết, Trần Phương chính là sư phụ đã dạy hắn những đạo lý đầu tiên.
Gió ngừng thổi.
Một giọng nói biếng nhác chợt vang lên từ xa:
Hắn rốt cuộc là người thế nào?
Trần Phương đứng trên đỉnh vực sâu, tay chắp sau lưng, áo bào phất phơ trong gió.
Hoa Vân cười nhạt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Hoa Vân cúi đầu, ánh mắt thoáng lạnh đi trong chớp mắt.
"Chứ đâu có nói ta không thể giúp ngươi g·iết kẻ khác trước?"
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn.
"Bây giờ mới là thử nghiệm thực sự."
Bên cạnh hắn, một cái bọc được gói kỹ, tỏa ra một luồng khí tức thâm trầm khó lường.
Pháp khí Thánh Nhân ban cho hắn… nay bị hắn dùng để chống lại chính Thánh Nhân!
"Ngươi… coi ta là vật thí nghiệm?"
Hắn vừa muốn tiếp tục ra tay thì
Hắn chỉ nhắm mắt lại.
Hắn là Bá Lăng, người cầm đầu thế lực đang lên của Bắc Hoang!
Hắn nhướng mày, giọng điệu tràn đầy đắc ý:
Bên ngoài.
Tay hắn nâng nhẹ một trận bàn, toàn bộ lực đạo của Bá Lăng bị hấp thu sạch sẽ.
"Ta không cần các ngươi tin ta."
ẦM!!!
Phía sau hắn, một thân ảnh đã ngã xuống vực sâu, tan vào bóng tối."
Thế gian lặng như tờ.
Nội dung rất đơn giản.
"Bây giờ thiên hạ đã tin ngươi không c·hết, vậy ngươi… đã là bất tử!"
"Các vị."
Dưới vực sâu, một thân ảnh chậm rãi ngẩng đầu.
Nhưng ngay khi bàn tay ấy sắp chạm tới Hoa Vân
Bá Lăng cười lạnh!
Phía dưới, vô số tu sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Người của chính đạo lẫn ma đạo đều trầm tư.
"Kẻ nào không phục, mời ra tay!""
"Trong bóng tối, những cặp mắt dõi theo Hoa Vân.
Vô số tu sĩ vận hắc bào đứng xếp hàng ngay ngắn, khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ.
Bàn tay kia khựng lại.
Hoa Vân ngửa đầu, nhếch môi cười nhạt.
Giọng nàng nhẹ nhàng, không hề có vẻ hoảng sợ hay nghi ngờ.
Chính giữa, một nam nhân trung niên khoanh tay đứng, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Toàn bộ tu chân giới chấn động!
Chỉ vỏn vẹn một câu:
Hắn đã đọc đi đọc lại mật lệnh ấy nhiều lần.
Hoa Vân nhún vai, nở nụ cười lười biếng.
"Ha ha ha! Hoa Vân, ta biết ngay mà!"
Hoa Vân khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy.
"Nếu ý chỉ này không hợp ý ta…"
"Nhưng điểm yếu của ngươi cũng rõ ràng."
"Ngươi thực sự muốn chống lại ý chỉ của Thánh Nhân?!"
"Thậm chí còn tặng ta một kiện bảo vật để g·iết ngươi."
"Tại một nơi khác.
Áo bào trắng tung bay, nụ cười nhàn nhã, phong thái tiêu sái như cười cợt thiên địa.
"Hoa Vân… điên rồi sao?!"
Dứt lời, hắn đưa tay lên trời.
Phía sau lưng hắn, Hoa Vân lặng lẽ xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng bước tới trước một bước, đối diện với bàn tay khổng lồ trên cao.
"Mời!"
Dứt lời, hắn uống cạn một hơi, rồi ném mạnh vò rượu xuống đất.
Một giọng nói lạnh lùng mà quyền uy vang vọng từ hư không:
Hoa Vân nhướng mày, rồi cũng bật cười.
Hắn gõ nhẹ lên bàn, giọng nói đầy thích thú:
ẦM!
"Ngươi chịu được bao nhiêu đòn, ta sẽ ra tay bấy nhiêu.""
"Ha ha ha! Giỏi! Giỏi lắm!"
Vạn Kiếm Tông, Nhất Niệm Phật Tông, Cửu Thiên Lôi Điện Tông, Vạn Pháp Thánh Tông…
"Ngươi quá tự tin vào lực lượng thuần túy."
Một bóng người từ trên không trung lao xuống như thiên thạch giáng thế! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân nhếch môi, hờ hững gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
Có kẻ nghi hoặc, có kẻ khinh thường, nhưng cũng có không ít ánh mắt mang theo sự hứng thú.
"Nhưng trước khi ra tay, ta có một câu hỏi…"
"Giữa lúc toàn trường rung động, trong bóng tối, một mật lệnh được truyền đến tay Hoa Vân.
"Dám chống lại ý chỉ Thánh Nhân?! Đây là con đường c·hết!"
Nửa năm sau.
Hoa Vân vẫn ngồi đó.
Trước cửa Bạch Nhật Thánh Địa.
Một kiếm chém xuống.
Một lão giả râu bạc của Nhất Niệm Phật Tông cất giọng trầm vang:
Toàn bộ Bạch Nhật Thánh Địa… rung chuyển!"
Lời vừa dứt, một luồng áp lực vô hình bao trùm toàn trường.
Người chủ trì đại hội này, không ai khác ngoài Hoa Vân!"
Hoa Vân, hắn thực sự muốn nghịch thiên sao.
Từ trước đến nay, Hoa Vân chưa từng chính thức đứng về phe chính đạo, cũng chưa từng mang danh nghĩa lãnh tụ.
Hắn cầm nó lên, nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi bật cười.
Hoa Vân cầm chén rượu, nhẹ nhàng xoay tròn trong tay.
"Ta đến khuấy động thiên địa đây.""
"Ngươi có thể mua chuộc ta không?""
Hoa Vân thu kiếm, quay người rời đi.
Hàng loạt tông môn chính đạo đã tề tựu.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng nói chậm rãi như đang nghiền ngẫm một điều gì đó.
Trước mặt hắn, một phong mật lệnh nằm ngay ngắn, bên cạnh là một kiện pháp khí tỏa ra khí tức khiến trời đất rung động.
Trong khắp tu chân giới, gió nổi mây vần.
"Bắc Hoang.
"Tại một nơi khác, trong bóng tối u tịch.
Không phải do do dự.
Bên trong một tòa lầu các tĩnh lặng, Hoa Vân lười biếng tựa lưng vào ghế, tay cầm một phong mật lệnh vừa được đưa tới.
"Muốn thử không?"
Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Nhưng đúng lúc này…
"Hoa Vân!"
"Nói lớn như vậy làm gì, ta đứng tận đây còn nghe rõ."
"Ta nói, ngươi có thể mua chuộc ta không?"
"Nếu thiên hạ nói Giả Đạo đáng c·hết…"
Giữa đêm khuya, trong một tòa lầu các tĩnh mịch, Hoa Vân lặng lẽ mở phong mật lệnh.
"Vậy là ngươi chọn con đường này."
"Gió lạnh thổi qua núi hoang.
"Không được sai sót."
"Thiên phú mạnh, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, tu vi cao thâm…"
Trên đỉnh một tòa cự phong.
"Ngươi có thể mua chuộc ta không?""
Toàn bộ cường giả Bắc Hoang ngơ ngác.
Xoẹt!
Chưa ai kịp phản ứng, bỗng nhiên
"Hắn muốn biến Giả thành Thật?!"
"G·i·ế·t A Ly."
Một đạo trận pháp bùng lên, bao phủ toàn bộ chiến trường!
Hắn vươn tay, một vò rượu xuất hiện trong tay áo.
"Sư huynh, ngươi đến g·iết ta sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bàn tay khổng lồ từ hư không vươn xuống, che phủ cả bầu trời!
ẦM!
"Thánh Nhân… tay người run rồi."
Hoa Vân lắc lắc vò rượu trống không, giọng nói vẫn nhàn nhã:
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là…
Là Hoa Vân!
Không một lời nói.
"Tại một nơi khác.
Hắn mở mật lệnh, mắt quét qua nội dung.
Một bóng người bạch y nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi hoang vu.
"Một kẻ chỉ biết uống rượu, suốt ngày làm loạn khắp nơi… sao lại có thể chủ trì đại hội trọng yếu như vậy?!"
"Hoa Vân, ngươi đúng là trò giỏi của ta!"
Hắn ngả người xuống ghế đá gần đó, chân gác lên bàn, tư thái lười biếng đến vô lễ.
"Vậy ta xin cạn một chén thay cho lời từ chối!"
"Không! Hắn không trái lệnh, hắn… đổi luật chơi!"
Nhưng ánh mắt hắn… cũng không có chút dao động.
Trần Phương thở dài.
Mặt đất nứt toác khi hắn đáp xuống, dư chấn lan rộng hàng trăm dặm!
Trời đất gầm vang!
"Hắn thật sự dám làm chuyện này?"
Hắn bước lên một bước, khí tức nhẹ như gió, nhưng giọng nói lại vang khắp trời đất.
"Đây là thánh lệnh."
Hoa Vân thản nhiên vỗ vỗ bọc đồ bên hông, cười nhạt:
Người dạy hắn đạo lý.
"Nửa năm sau.
Hắn vung tay, một làn khói đen từ người bốc lên, hóa thành một văn tự kỳ dị lơ lửng giữa trời.
"Trên bầu trời đêm.
Nhưng điều làm thiên hạ chấn động nhất không phải là cuộc chiến này, mà là…
Lời này vừa dứt, không ít kẻ gật gù đồng tình.
Gió cát gào thét, thảo nguyên mênh mông không thấy điểm dừng.
Kiếm quang của Hoa Vân không g·iết hắn, mà chém nát hư không, đánh bay sát khí bao trùm.
"Lần này, ta sẽ tự mình đi gặp nàng.""
"Ta đã thu thập kha khá thông tin về ngươi."
A Ly.
Vô số thế lực ẩn trong bóng tối chấn động!
Thánh Nhân ra tay!
Nơi này vốn là vùng đất hoang dã, ít ai đặt chân đến. Nhưng gần đây, một thế lực thần bí đang trỗi dậy như thủy triều.
Hoa Vân khẽ nhắm mắt.
Hắn vung tay, áo bào rách nát tan thành từng mảnh, lộ ra một thân ảnh kiên cường mà cười ngạo nghễ.
"Mật lệnh là vậy."
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Dòng chữ đơn giản nhưng sắc bén như đao:
"Ngươi không chút do dự?"
Hắn đưa tay vỗ vỗ bọc đồ bên hông.
Chỉ có một thanh kiếm từ từ nâng lên.
Một lúc lâu sau…
"Không sai! Ta chưa bao giờ do dự!"
Tin tức chấn động lan khắp tu chân giới
"Ta chỉ cần… các ngươi tin vào kết quả."
Một luồng ánh sáng bùng lên
ẦM!
Trần Phương bật cười.
Trong bóng tối" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh lửa từ cây nến lay động, phản chiếu trong mắt hắn.
Hoa Vân thu kiếm, đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng như sao.
"Từ hôm nay, Bắc Hoang là của chúng ta!"
Sư phụ hắn.
"Thú vị."
Mà là vì một thế lực nào đó… đang ngăn cản!
Hoa Vân ngồi trước một bàn đá, ánh mắt lặng như nước.
"Bắc Hoang, một thế lực đang trỗi dậy. Phải tiêu diệt. Không được sai sót." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không một tiếng động.
"Bắc Hoang, chờ ta một chút."
Đại hội chính đạo công phạt ma đạo, một sự kiện long trời lở đất, quyết định cục diện tu chân giới trong trăm năm tới, sắp diễn ra.
Không ai biết, kẻ mà Thánh Nhân muốn hắn g·iết… lại là người đã từng bảo vệ hắn khi còn yếu ớt.
Bàn tay ấy… dừng lại giữa không trung!
Nhưng khi khói tan
Hoa Vân đứng đó, gió thổi làm tà áo hắn khẽ lay động.
ẦM!
Ánh trăng chiếu lên dung nhan tuyệt sắc của nàng, nhưng đôi mắt lại trầm tĩnh như hồ nước sâu.
Một lúc lâu sau, hắn cười nhẹ.
"Thử nghiệm? Vậy xem ai thử ai!"
Một cuộc đại hội chính đạo công phạt ma đạo sắp diễn ra.
Hắn vung tay, một đạo quyền kình cuồng bạo đánh thẳng về phía Hoa Vân!
"Hắn dám trái lệnh Thánh Nhân?!"
"Nhưng mật lệnh chỉ nói ta phải tiêu diệt ngươi…"
Trần Phương không né.
"Không khí đông cứng.
Thế nhưng, hôm nay hắn lại ngồi ở vị trí cao nhất.
"Bá Lăng phải không?"
"Không được sai sót sao?"
Người nâng hắn từ vô danh tiểu tốt trở thành kẻ khuấy động thiên hạ.
Bá Lăng nhướng mày, ánh mắt đầy nguy hiểm:
Trần Phương cười lớn!
"Trần Phương phải c·hết."
Hắn nên làm gì đây?"
Hắn mỉm cười:
Bên cạnh hắn, một kiện bảo vật thần bí lặng lẽ phát sáng, tựa như ác quỷ thì thầm bên tai.
"Đừng hiểu lầm, ta không phản bội chính đạo."
Trước mặt hắn, một nữ tử đứng lặng yên.
Một đạo kiếm quang xé tan bầu trời, đánh thẳng xuống bóng đen đang rơi xuống vực!
"Sư phụ, người nói ta không chút do dự?"
Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong mắt hắn.
"Bá Lăng nghe xong, ánh mắt tối sầm lại.
Hoa Vân cười nhạt, không phủ nhận.
Bá Lăng sắc mặt trầm xuống!
"Không dễ đâu."
Rắc!
"Nhược điểm thứ nhất: Công mạnh nhưng dễ bị dẫn dắt."
"G·i·ế·t Trần Phương."
Trên đài cao, Hoa Vân nhàn nhã phe phẩy quạt, ánh mắt bình thản quét qua tất cả.
Hắn tiện tay rút ra một quyển trục, ném lên bàn.
Hắn nhìn xuống đồng bằng mênh mông, giọng nói vang vọng:
"Ta nhận được mật lệnh đến đây tiêu diệt ngươi."
Nhưng bây giờ… chính người ấy lại bị kết tội là kẻ của Giả Đạo.
"Ngươi nói gì?"
"Ai dám ngăn cản, g·iết không tha!"
"Chính đạo có còn quy củ không đây?!"
Cùng với mật lệnh, một kiện pháp khí vô thượng lặng lẽ rơi vào tay hắn.
"Hoa Vân không g·iết Trần Phương?!"
Chương 136: Đại hội chính đạo
"Thánh Nhân, người muốn g·iết ta?"
Hắn chậm rãi bước tới, nụ cười đầy ẩn ý.
"Ngươi biết ta là Giả Đạo, nhưng vẫn ra tay."
"ẦM!
"Nhưng trước khi ra tay, ta có một câu hỏi…"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.