Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Hắc phong hội
Đại đương gia! Nhị đương gia! Tam đương gia! Sao các ngài lại g·iết chúng ta?!
Đứng trên một mái nhà, Hoa Vân lạnh lùng nhìn xuống. Hắn không cần ra tay, chỉ cần đợi đến khi tất cả tự diệt lẫn nhau.
Diệp Linh.
"Không không! Ta chỉ vô ý… với lại ta có đụng trúng đâu!"
Cả trại lặng như tờ trong ba giây… rồi đồng loạt bùng nổ!
Hang Hổ sẽ tự sụp đổ...
Đêm hôm sau, trong trại Hang Hổ, một tên sơn tặc hét lên thất thanh:
Đúng là diễn kịch giỏi.
Máu nhuộm đỏ cả Hang Hổ.
G·i·ế·t hắn!
Là ma quỷ! Đại đương gia hóa quỷ rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tam đương gia cũng đứng đó…
Không xong rồi! Đại đương gia b·ị c·hém c·hết rồi!!!
Là ai?!
Một thân ảnh nhỏ nhắn bị đẩy vào quán trà, suýt chút nữa thì vấp ngã. Là một cô gái trẻ mặc đạo bào màu lam, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ cũ kỹ.
Diệp Linh vội vàng xua tay:
Quá lời!"
Cái gì?! Đại đương gia vô địch của chúng ta?! Ai dám g·iết ngài ấy?!
Diệp Linh đỏ mặt, nhưng không phản bác được.
Không! Ngài làm gì vậy?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người hoang mang tột độ. Cả bốn đại thủ lĩnh đều đứng sừng sững, mắt vô hồn, đao vung lên đẫm máu.
Từ nay về sau, chỉ còn là tro bụi."
Đột nhiên, một thân ảnh đỏ rực như ác quỷ giáng xuống giữa trại! Huyết quang bùng nổ, chấn động toàn bộ Hang Hổ!
Diệp Linh trợn tròn mắt, giậm chân:
BÙM! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc Phong Hội? Hang Hổ?
Hoa Vân mở mắt, khóe miệng nhếch lên. Hắn đã có một kế hoạch.
Cả trại sập đổ trong hỗn loạn. Người ngã, kẻ lăn, có tên còn tự đâm chính mình trong cơn hoảng loạn.
"Hoa Vân đứng trên một vách đá cao, nhìn xuống Hang Hổ bên dưới. Đó là một sơn trại rộng lớn, tường gỗ kiên cố, lính canh dày đặc, lối ra vào duy nhất là một chiếc cầu treo. Ban đêm, ánh đuốc cháy rực, hắt lên những cái bóng khổng lồ của đám sơn tặc.
Tên tu sĩ liếc mắt xuống thanh kiếm gỗ cũ kỹ sau lưng nàng, cười khẩy:
Hắn vỗ vỗ viên Huyết Ảnh Ma Châu trong tay, cười đầy thâm thúy. Một trận chiến không tốn chút sức lực nào, mà vẫn khiến Hang Hổ diệt vong.
"Ôi, ôi! Ta không cố ý! Đừng đánh ta!"
Mật lệnh không nói rõ. Nhưng nếu đã đến tận nơi, hắn sẽ nhanh chóng tìm ra đáp án.
Ma quỷ! Có ma quỷ g·iết người!
Huyết Ảnh Ma Châu, hấp thu tinh huyết kẻ địch, tạo ra huyễn ảnh g·iết chóc.
Nhưng trước khi chúng kịp hành động, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
Bí mật của ta!!!
Mưa phùn rơi lất phất, ánh đèn lồng hắt ra từ những quán rượu ven đường, tiếng ồn ào của khách thương hồ hòa lẫn với tiếng rao bán của tiểu thương.
"Tại một tòa thành…
Mày đùa tao à?
"Hang Hổ, Đêm nay có biến!
Hoa Vân ngồi trong quán trà, yên lặng quan sát mọi thứ xung quanh. Trong mắt hắn, những kẻ qua lại chỉ là những điểm dữ liệu cần phân tích: ai là thương nhân, ai là tu sĩ, ai là kẻ có thể gây nguy hiểm.
KHOAN ĐÃ! TA CŨNG NHÌN THẤY NHỊ ĐƯƠNG GIA KÌA!!!
Tiếng la hét vang vọng Hang Hổ. Nhưng chưa dừng lại ở đó
Không... không phải ta! Là ai đang giở trò?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám sơn tặc giật mình quay đầu lại.
Nhị đương gia, tam đương gia, tứ đương gia… tất cả đều xuất hiện, từng kẻ một! Mỗi người bọn chúng đều rỉ máu, đôi mắt đỏ ngầu, như đã hóa thành lệ quỷ!
Đại đương gia?!
Tên tu sĩ cười lạnh:
"Ta đâu có ă·n t·rộm! Ta là đệ tử chính quy của tông môn, không làm chuyện hèn hạ đó!"
Hắn mở bọc lệnh ra, bên trong là một viên châu màu đỏ thẫm, như ngưng tụ tinh huyết vạn linh. Cảm giác huyết sát dâng trào khiến hắn rùng mình.
Không thể nào! Đây là… huyễn ảnh?!
Trong thành này, có lẽ đã có kẻ đang chờ đợi hắn, hoặc là đồng minh, hoặc là tử địch."
"Chuyện gì?" Giọng hắn lạnh nhạt.
Nàng tới đây làm gì?"
"Tại một tòa thành…
Diệp Linh lảo đảo vào trong quán trà, tay ôm chặt thanh kiếm gỗ, vẻ mặt đầy oan ức. Sau lưng nàng, một tên tu sĩ trung niên mặc áo bào xám bước vào, vẻ mặt khó chịu.
Một bóng người khoác áo choàng đen bước qua cổng thành, dáng điềm tĩnh nhưng không để lại dấu vết gì đáng chú ý. Đó là Hoa Vân.
Trên bàn, một chén trà nóng b·ốc k·hói nhàn nhạt. Hắn mở tấm mật lệnh, ánh mắt thoáng sắc bén.
"Tiểu nha đầu, ngươi đụng vào ta rồi tính bỏ chạy à?" Hắn khoanh tay, hất cằm.
Tên sơn tặc run rẩy chỉ ra cổng trại. Tất cả cùng nhìn theo… và đúng thật! Đại đương gia đang đứng đó, tay cầm đại đao, mặt mũi dữ tợn, nhưng mắt thì trắng dã như hồn lìa khỏi xác!
Hoa Vân đặt chén trà xuống, ánh mắt trầm mặc nhìn nàng một lúc, rồi đứng dậy bước tới.
Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra, đám sơn tặc sợ đến vỡ mật, nháo nhào chạy trốn. Nhưng khổ nỗi… bọn chúng chạy mà lại đâm vào nhau!
Bảo vật này có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dùng thế nào?
Các ngươi có thấy… đại đương gia của mình không?
Vợ con cái gì, mày chẳng bảo mày là trẻ mồ côi suốt mười năm sao?!
Tiêu diệt một kẻ, hoặc bảo vệ một kẻ.
Bước vào một quán trà ven đường, hắn ngồi xuống, lặng lẽ quan sát. Dưới lớp áo choàng, hắn siết nhẹ tấm mật lệnh mới nhận được.
Không… không ai dám cả… nhưng ta thấy rõ ràng là đại đương gia tự cầm đao chém mình…
"Không đụng? Hừ, túi trữ vật của ta vừa hay bị rạch một đường, ngươi nói xem có phải trùng hợp không?"
Đúng lúc đó, có một giọng nói lanh lảnh vang lên phía cửa quán:
Tứ đương gia cũng thế…
Ở góc tối, Hoa Vân đứng khoanh tay nhìn, khóe môi nhếch nhẹ.
"Đệ tử tông môn? Ha! Cái tông môn nào mà nghèo nàn thế này?"
Nhưng đã quá muộn. Huyết Ảnh Ma Châu trong tay Hoa Vân tỏa ra sát khí vô tận, ảo ảnh những kẻ đứng đầu g·iết chóc điên cuồng, chính những sơn tặc thật sự cũng bị cuốn vào, hoảng loạn chém g·iết lẫn nhau!
Hắn nhắm mắt, vận chuyển linh lực thử thăm dò viên châu. Trong đầu chợt vang lên một giọng nói xa xăm:
Cả sơn trại chìm trong tiếng hò hét, men rượu và thịt nướng lan tỏa khắp nơi. Hơn năm trăm tên sơn tặc đang chè chén, giữa bọn chúng là bốn đại thủ lĩnh, những kẻ từng tay nhuốm máu, danh chấn cả Bắc Hoang.
Hoa Vân nhíu mày.
"Hang Hổ, đêm không trăng.
Ôi mẹ ơi, đại đương gia c·hết rồi thành ma sống lại! Chạy mau!!!
Chương 137: Hắc phong hội
Cút! Đại gia này còn vợ con ở quê!
"Hang Hổ của Hắc Phong Hội không phải là nơi tầm thường, nếu Thánh Nhân ra lệnh mà còn nhắc nhở không được đối đầu trực diện, chắc hẳn bên trong có những tồn tại cực kỳ nguy hiểm hoặc thế lực ngầm chống lưng.
Nhưng chưa kịp chạy thì…
Trên tường thành, một bóng đen đứng đó, chính là đại đương gia của bọn chúng. Nhưng ánh mắt hắn trống rỗng, thân thể rỉ máu, tay cầm trường đao chém xuống đồng bọn của mình!
Tránh ra, ta muốn chạy trước!
Cả trại náo loạn. Trong bóng tối, những ảo ảnh đỏ rực hiện lên, giống hệt đám thủ lĩnh của Hắc Phong Hội nhưng với đôi mắt trống rỗng và đầy máu tươi. Chúng vung đao chém g·iết bừa bãi, tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Hắn vừa rời khỏi Linh Kiếm Tông, hoàn thành nhiệm vụ thay thế đệ tử trong ngục. Nhưng mục tiêu tiếp theo vẫn chưa rõ ràng.
Chạy mau! Chạy mau!
Nhiệm vụ kế tiếp sẽ là gì?
Hắn nắm chặt Huyết Ảnh Ma Châu, chờ đợi thời điểm kết liễu con mồi cuối cùng."
Hoa Vân sẽ tiếp cận thế nào? Dò xét từ bên trong, gieo rắc nghi kỵ, hay tạo ra một t·ai n·ạn nào đó?"
Diệp Linh giật mình, quay đầu lại.
Ôi giời ơi, cả trại bị ma ám rồi!!!
"Tại một tòa thành… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong sơn trại, tiếng rượu chè, tiếng chửi bới, tiếng đ·ánh b·ạc vang lên ồn ào. Đám sơn tặc đang vui vẻ hưởng lạc thì bỗng có một tên hốt hoảng chạy vào, hét toáng lên:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.