Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Tại một tòa thành
Nhìn thấy Hoa Vân, mắt nàng lập tức sáng lên:
"Sư phụ!"
Tên tu sĩ nhíu mày:
"Ngươi là sư phụ nàng?"
"Ừ."
Một chữ gọn lỏn, không thừa không thiếu.
Tên tu sĩ quan sát Hoa Vân từ trên xuống dưới. Áo choàng đen đơn giản, không có phù hiệu tông môn, khí tức mơ hồ. Không giống cao nhân, nhưng cũng không phải hạng vô danh.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi cười cười:
"Sư phụ, đệ tử dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm. Nàng làm mất đồ của ta, ngươi định bồi thường thế nào?"
Diệp Linh giật giật tay áo Hoa Vân, thấp giọng:
"Sư phụ, ta thực sự không lấy…"
Hoa Vân liếc nhìn nàng, rồi nhìn sang tên tu sĩ.
"Ngươi muốn gì?"
Tên tu sĩ híp mắt:
"Túi trữ vật của ta bị rạch, nhưng đồ bên trong vẫn chưa mất. Có lẽ nha đầu này chưa kịp lấy đi, nhưng dù sao cũng có ý đồ xấu. Theo luật giang hồ, k·ẻ t·rộm cắp phải chịu trừng phạt. Nếu không muốn ồn ào, thì cứ để nàng quỳ xuống xin lỗi ta ba lần, chuyện này coi như bỏ qua."
Diệp Linh lập tức tức giận:
"Ta không làm! Sao phải quỳ?!"
Tên tu sĩ cười nhạt, định nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt lạnh băng của Hoa Vân.
"Ngươi nói… quỳ?" Giọng Hoa Vân vẫn bình thản, nhưng lại khiến tên tu sĩ cảm thấy có gì đó không ổn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Trong khoảnh khắc, tên tu sĩ cảm thấy có một áp lực vô hình đè xuống. Hắn chưa kịp phản ứng, đầu gối đã mềm nhũn…
"RẦM!"
Hắn quỳ xuống đất.
Không ai chạm vào hắn. Không có bất kỳ kiếm khí hay linh lực nào khuếch tán. Nhưng hắn… đã quỳ xuống một cách vô thức.
Bên trong quán trà, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Diệp Linh cũng ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhìn sư phụ mình.
"Sư phụ… người làm thế nào vậy?"
Hoa Vân không trả lời, chỉ nhìn tên tu sĩ dưới đất.
Tên tu sĩ run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hắn cảm thấy như có một thanh kiếm vô hình đặt trên cổ mình, chỉ cần hắn nói thêm một chữ không nên nói, đầu hắn sẽ rơi xuống ngay lập tức.
Hắn nuốt nước bọt, giọng run run:
"Hiểu… hiểu lầm! Đây là hiểu lầm! Ta không có ý gì cả!"
"Vậy sao?" Hoa Vân nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ta… ta đi ngay đây!"
Nói xong, hắn vội vã bò dậy, chạy mất dạng.
Diệp Linh tròn mắt, nhìn sư phụ mình một lúc lâu rồi bật cười.
"Sư phụ, người lợi hại thật! Nhưng… vừa rồi người làm thế nào thế? Dùng uy áp sao? Hay bí thuật gì?"
Hoa Vân nhìn nàng một lát, rồi chỉ thản nhiên đáp:
"Hắn tự quỳ."
Diệp Linh: "..."
Nàng gãi đầu, dù không hiểu nhưng vẫn rất vui vẻ.
"Hì hì, may mà có sư phụ ở đây. À phải rồi! Sư phụ đến thành này làm gì thế?"
Hoa Vân không trả lời ngay. Hắn nhìn lướt qua đám người trong quán, ánh mắt sâu thẳm.
Nhiệm vụ của hắn vẫn chưa bắt đầu. Nhưng có lẽ, sẽ sớm thôi."
"Tại một tòa thành…
Diệp Linh kéo kéo tay áo Hoa Vân, cười hì hì:
"Sư phụ, ta mời người uống trà nhé? Xem như cảm ơn vừa rồi!"
Hoa Vân nhìn nàng một cái, không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ im lặng ngồi xuống.
Diệp Linh lập tức gọi tiểu nhị:
"Cho hai bình trà ngon nhất!"
Tiểu nhị vui vẻ nhận bạc, nhanh nhẹn bưng trà lên.
Nhưng khi vừa đặt xuống bàn, một lão già từ góc quán bỗng híp mắt nhìn sang, lầm bầm:
"Ồ? Hai vị uống trà này sao?"
Diệp Linh ngơ ngác:
"Dạ? Có vấn đề gì sao, lão bá?"
Lão già vuốt râu, thần bí nói:
"Bình trà này, được gọi là Thập Lý Mộng Du, là một loại trà hiếm, uống vào sẽ có hiệu quả rất đặc biệt…"
Diệp Linh tò mò:
"Đặc biệt thế nào?"
Lão già nhếch môi:
"Ngủ ngay tại chỗ."
Diệp Linh: "???"
Hoa Vân nhìn thoáng qua bình trà, sau đó nhìn sang tiểu nhị đang cười gượng gạo.
"Bán trà này cho ta, ai bảo?"
Tiểu nhị lập tức xanh mặt, lắp bắp:
"Ta… ta chỉ làm theo dặn dò…"
"Dặn dò của ai?"
Tiểu nhị run lẩy bẩy, không dám trả lời.
Hoa Vân không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chén trà. Ngay lúc hắn chuẩn bị nhấp một ngụm, Diệp Linh giật mình lao tới:
"Sư phụ đừng uống! Có độc đó!"
Nhưng đã muộn.
ỰC!
Hoa Vân đã uống xong.
Diệp Linh suýt khóc:
"Sư phụ! Người không sợ sao?! Người có cảm thấy buồn ngủ không?"
Hoa Vân đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp:
"Không sao."
"Nhưng… nhưng lão bá nói trà này uống vào sẽ ngủ ngay mà?!"
Lão già cũng tròn mắt nhìn.
Hoa Vân lạnh nhạt liếc hắn:
"Có lẽ trà này chỉ có tác dụng với người bình thường."
Lão già nuốt nước bọt, thầm nghĩ: "Không thể nào! Ta từng dùng nó trên cao thủ Nguyên Anh cũng b·ất t·ỉnh ngay tức khắc, sao hắn lại không hề hấn gì?"
Nhưng đúng lúc đó, Hoa Vân nhìn thẳng vào lão, giọng bình thản:
"Đến lượt ngươi rồi."
Lão già giật mình:
"Cái gì?"
Hoa Vân nhẹ nhàng đẩy chén trà về phía lão.
"Ngươi đã quảng cáo nó như vậy, ta nghĩ ngươi cũng nên thử một ngụm."
Diệp Linh nghe xong lập tức vui vẻ vỗ tay:
"Đúng rồi đó! Lão bá, người thử trước đi!"
Lão già toát mồ hôi, tay run run, cười gượng:
"Ha… ha ha… không cần đâu…"
"Uống đi."
Giọng Hoa Vân không lớn, nhưng có một lực áp chế kỳ lạ.
Lão già nuốt nước bọt, không dám từ chối. Cuối cùng, lão cầm chén trà, run rẩy đưa lên miệng.
ỰC!
Vài giây sau…
RẦM!
Lão già đập mặt xuống bàn, ngủ say như c·hết.
Cả quán trà im lặng như tờ.
Diệp Linh trố mắt nhìn sư phụ mình, rồi lại nhìn lão già đang ngủ mê mệt. Nàng nuốt nước bọt, thì thầm:
"Sư phụ… người là yêu quái gì vậy?"
Hoa Vân không trả lời, chỉ thản nhiên cầm bình trà rót thêm một chén, nhấp một ngụm, tiếp tục uống như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Tại một tòa thành…
Diệp Linh nhìn lão già đang ngủ gục trên bàn, vẫn chưa hết kinh ngạc. Nàng ngồi xuống đối diện Hoa Vân, chớp mắt tò mò:
"Sư phụ, sao người không bị ảnh hưởng? Có phải người có công pháp đặc biệt không?"
Hoa Vân đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp:
"Không có."
"Vậy sao người không ngủ?"
"Không buồn ngủ."
Diệp Linh: "..."
Câu trả lời này không thể nào hợp lý hơn, nhưng nàng cảm thấy có gì đó sai sai!
"Vậy… nếu ta uống thì sao?"
Hoa Vân liếc nàng một cái:
"Uống đi."
Diệp Linh hơi do dự. Nhưng nhìn chén trà tỏa hương thơm ngát, nàng nuốt nước bọt một cái, cầm lên uống thử một ngụm.
ỰC!
Vài giây trôi qua…
"A? Không có gì xảy ra?"
Nàng mừng rỡ, nhưng ngay sau đó…
BỘP!
Diệp Linh gục xuống bàn, ngủ say như một con heo con.
Hoa Vân: "..."
Hắn im lặng nhìn nàng một lúc, rồi nhàn nhạt nâng chén trà lên uống tiếp, chẳng buồn phản ứng.
Xung quanh quán trà, mọi người đều đã sớm tránh xa, không ai dám xen vào chuyện kỳ lạ này.
Đúng lúc ấy, bên ngoài quán có một bóng người xuất hiện.
Một nam nhân mặc áo bào xanh nhạt, tay phe phẩy cây quạt giấy, chậm rãi bước vào. Hắn có khuôn mặt nho nhã, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.
"Ồ? Vị đạo hữu này, có vẻ như vừa trúng phải một màn thử thách thú vị?"
Hoa Vân liếc nhìn hắn, không nói gì.
Nam nhân áo xanh mỉm cười, không chút khách sáo ngồi xuống bàn.
"Ngươi là ai?" Giọng Hoa Vân vẫn lạnh nhạt.
"Ta sao?" Nam nhân phe phẩy quạt, cười nhạt, "Chỉ là một người tò mò… muốn biết tại sao có kẻ uống Thập Lý Mộng Du mà không hề bị ảnh hưởng."
"Thì đã sao?"
"Thì…" Nam nhân nhướng mày, "Ta muốn mời ngươi một ly khác."
Hắn vỗ tay một cái, lập tức một nữ nhân áo đỏ phía sau mang tới một chén trà khác, đặt xuống bàn.
"Đây là Bách Nhật Miên Miên. Nghe nói, nếu ai uống vào mà không ngủ, người đó chính là thiên tài tuyệt thế, có thể xưng bá tu chân giới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.