Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: Quán trà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Quán trà


Hoa Vân đặt chén trà xuống, liếc nhìn Lạc Dịch, lạnh nhạt nói:

Đám tu sĩ áo đen đau đớn lồm cồm bò dậy, mắt đầy hoảng sợ, không dám tiến lên nữa.

Diệp Linh cũng giật mình:

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ đến cực điểm.

Vài giây trôi qua…

"Cũng có thể."

BỐP! BỐP! BỐP!

Đám áo đen lập tức kéo nhau bỏ chạy tán loạn.

"Nhưng sư phụ! Nếu không có giải dược, người sẽ…"

"Tên khốn! Ngươi dám hại sư phụ ta!"

"Không biết."

Một lúc sau, nam nhân áo xanh hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát Hoa Vân, rồi đột nhiên… vỗ tay cười lớn!

"Tại quán trà…

Diệp Linh: "..."

Nam nhân áo xanh nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng trở nên kỳ dị.

"Không."

Tên kia gằn giọng:

Nàng lập tức rút kiếm ra, nhưng Hoa Vân nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại.

Diệp Linh ôm đầu.

Nam nhân áo xanh nhướng mày, cười lạnh:

"C·ướp? Ngươi nghĩ dễ sao? Giải dược ta đã giấu đi rồi, không thể nào lấy được đâu."

Nam nhân áo xanh cũng nhíu mày khó hiểu.

Nam nhân áo xanh: "..."

"Không muốn."

Diệp Linh đang ngủ gục bỗng mơ màng bật dậy, nghe thấy câu cuối cùng liền hứng thú hỏi ngay:

Diệp Linh: "..."

"Người uống độc mà không trúng độc, còn được một kẻ bí ẩn đến chiêu mộ vào tổ chức nào đó, thế mà người không có chút tò mò nào sao?!"

Hai phút…

Không khí lại chìm vào im lặng.

Hắn nhìn chén trà trước mặt, rồi nhìn nam nhân áo xanh.

Hắn cười cười, không nản chí:

"Ơ nhưng mà…"

"Nhưng… nhưng… tại sao người không bị trúng độc?"

Diệp Linh há hốc miệng:

Nàng tức tối uống một hớp trà để bình tĩnh lại… và rồi…

"Không ngủ khi uống Bách Nhật Miên Miên, hoặc là thiên tài tuyệt thế, hoặc là… kẻ đã vượt qua quy tắc của độc thuật!"

Tên cầm đầu run rẩy:

"Sư phụ! Vậy chẳng phải người sẽ…"

"Cũng không."

Diệp Linh lo lắng đến mức suýt khóc:

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoa Vân.

"Sao ta lại không ngủ?!"

Diệp Linh ôm đầu tuyệt vọng.

"Thế sao hắn lại bay?"

ỰC!

"Có lẽ… tự ngã."

Từng tên một bay ngược ra ngoài như bị một thế lực vô hình đánh văng, nằm la liệt trước cửa quán trà.

"Ngươi… rốt cuộc là ai?"

"Trời ơi!!!"

"Đừng giả vờ! Mau theo bọn ta đi!"

Hoa Vân vẫn ngồi đó, bình thản như thường.

Hoa Vân im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp:

"Sư phụ! Người thử đi!"

Ngay khi đám người áo đen lao tới…

Hoa Vân vẫn bình thản, thản nhiên đáp:

"Tại quán trà…

"Không."

Hoa Vân bình thản lắc đầu.

Tên tu sĩ áo đen: "..."

"Sư phụ! Hay là ta đánh hắn c·ướp giải dược nhé?!"

Hoa Vân nhìn nàng, nhàn nhạt đáp:

"Rút lui! Mau rút lui!"

"Chỉ vậy thôi?"

"Vậy sao?"

"Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại bọn ta?"

"Không thể nào…"

"Ừ."

Một lúc sau, Diệp Linh thở dài, chống cằm nhìn Hoa Vân:

"Cơ thể không t·ê l·iệt?"

Hoa Vân liếc nhìn nàng, chậm rãi nói:

Cả quán trà c·hết lặng.

Nam nhân áo xanh nhìn chằm chằm Hoa Vân, giọng nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ:

"Không sao."

Hoa Vân im lặng nhìn hắn một lúc, sau đó thản nhiên nói:

RẦM!

Nam nhân áo xanh im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói:

Nam nhân áo xanh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và kinh sợ.

"Không."

"Sư phụ là thiên tài tuyệt thế rồi!"

Quán trà lại chìm vào im lặng.

Diệp Linh sững sờ:

Hắn vung quạt, nhẹ nhàng đứng dậy, quay người rời đi.

Diệp Linh: "...

Nam nhân áo xanh híp mắt, lạnh nhạt đáp:

"Ta đã bảo, không sao."

Tên tu sĩ áo đen siết chặt nắm đấm, sát khí tỏa ra.

Nhưng đúng lúc ấy…

Hắn chống quạt xuống bàn, nhìn thẳng vào Hoa Vân:

Hoa Vân đặt chén trà xuống.

"Không."

"Không."

"Không cần."

"Vậy sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi đã ngủ một lần rồi, không có tác dụng nữa."

ỰC!

"Thế là… ta cũng là thiên tài tuyệt thế sao?!"

BỐP!

Diệp Linh thở phào một hơi, rồi nhìn sang Hoa Vân:

Hoa Vân: "..."

"Không sao."

Mọi người trong quán trà trợn mắt nhìn Hoa Vân, nhưng hắn vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, tên cầm đầu mất kiên nhẫn, vung tay ra hiệu cho thuộc hạ.

Diệp Linh tò mò xen vào:

Lạc Dịch: "..."

"Bởi vì… ta không nghĩ là mình sẽ trúng độc."

Diệp Linh tức giận:

"Sư phụ… sao đi uống trà cũng có người đến chiêu mộ vậy?!"

Diệp Linh: "..."

"Hử?"

"Ngươi thật sự không lo lắng sao? Ngươi nghĩ ta đang đùa à?"

"Ngươi dám chối? Có người tận mắt nhìn thấy ngươi ở đây!"

Nàng trợn tròn mắt, thì thào:

Diệp Linh: "..."

"Không."

"Hả? Cái gì thiên tài tuyệt thế?"

Diệp Linh vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn sư phụ mình như nhìn một tồn tại không thể lý giải.

"Hả? Nghĩa là sao?"

Diệp Linh: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ai biết tại sao, nhưng bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị."

"Bắt hắn lại!"

Hoa Vân cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, thản nhiên đáp:

Hoa Vân bình thản:

Nam nhân áo xanh híp mắt, vẻ mặt có chút hưng phấn:

"Quái vật… ngươi là quái vật!"

Hắn vội vàng hét lên:

"Tự bay."

Tên đi đầu đột nhiên bay ngược ra ngoài cửa, đập mạnh xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.

"Sư phụ… thật ra người mạnh đến mức nào vậy?"

"Ta là Lạc Dịch, người chuyên thu thập những kẻ đặc biệt. Ngươi có muốn gia nhập tổ chức của ta không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân không đáp, chỉ nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ.

Diệp Linh suýt sặc trà, vội vàng che miệng nín cười.

Quán trà lại chìm vào im lặng.

Diệp Linh: "..."

Nói rồi, hắn tiếp tục uống trà, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra."

"Là Bách Nhật Miên Miên, đúng không? Ta nghe nói nếu không ngủ sau khi uống, thì sẽ trở thành thiên tài tuyệt thế!"

Không chỉ Diệp Linh, mà cả quán trà cũng giật mình.

"Vậy thì đi theo đi!"

"Muốn biết thì cứ để sư phụ ngươi uống thử đi."

Diệp Linh lập tức hưng phấn nhìn sang Hoa Vân.

Quán trà lặng như tờ.

"Aaaa!!!" Diệp Linh gần như phát điên.

"Không hứng thú."

"Bách Nhật Miên Miên, uống vào, nếu ngủ say thì không có gì xảy ra. Nhưng nếu ai uống mà không ngủ… sẽ bị trúng một loại đại độc, trong vòng một canh giờ, nếu không có giải dược, cơ thể sẽ t·ê l·iệt, chân tay bất động, kinh mạch đóng băng, cuối cùng hóa thành một bức tượng đá!"

"Không."

Cả quán trà: "..."

"Một kẻ không buồn ngủ."

"Ơ?"

Diệp Linh: "..."

"Sư phụ! Nếu có một ngày có người cầm đao đến c·hém n·gười, người cũng sẽ bình tĩnh thế này sao?"

"Không vội, ta còn nhiều trò thú vị hơn… Nếu ngươi đổi ý, hãy đến Thiên Tiếu Tông, nơi đó luôn có chỗ cho ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thế sao bọn họ lại…"

"Ngươi không buồn ngủ, vậy ngươi có biết mình vừa uống gì không?"

Không nói một lời, hắn cầm chén trà lên… uống một hơi cạn sạch.

"Ngươi là Hoa Vân?"

Sau khi Lạc Dịch rời đi, quán trà lại chìm vào sự tĩnh lặng.

"Ha ha ha! Hay lắm! Quả nhiên là ta đã tìm đúng người!"

"Sư phụ… người thật sự không thấy kỳ lạ sao?"

Tên cầm đầu quét mắt nhìn quanh, sau đó dừng lại ở Hoa Vân.

Hoa Vân liếc nàng một cái.

Diệp Linh: "..."

Nam nhân: "..."

"Không có dấu hiệu hóa đá?"

"Không."

Tên cầm đầu cau mày, nhưng hắn không tin ngay mà tiếp tục hỏi:

Một nhóm tu sĩ mặc áo đen tràn vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người.

"Sư phụ! Lý do này không khoa học chút nào!"

Diệp Linh: "..."

"Sư phụ! Người thật sự không sao chứ?"

Diệp Linh trợn tròn mắt.

Diệp Linh ngơ ngác:

Cửa quán trà bị đạp tung!

Nam nhân áo xanh nhếch môi:

Diệp Linh hoan hô:

"Sư phụ… người thật sự không làm gì à?"

"Không."

Nam nhân áo xanh nhíu mày, bàn tay siết chặt cây quạt.

"Ngươi thật sự không cảm thấy gì sao?"

Hoa Vân đặt chén trà xuống, lạnh nhạt đáp:

Cả quán trà: "..."

Một phút trôi qua…

"Không sai, nhưng… một nửa sự thật."

Những tên áo đen còn lại sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng… (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sư phụ! Người vừa ra tay sao?"

"Gì… gì cơ?"

Cả quán trà: "..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Quán trà