Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: Sau sự kiện quán trà
Lần này, không phải một nhóm tu sĩ áo đen, mà là một lão giả râu bạc, khoác áo bào tím, khí thế cường giả ngập trời.
Bầu không khí có chút trầm mặc.
Diệp Linh: "..."
Phi kiếm run rẩy… rồi đột nhiên…
Cửa quán trà lại bị đá văng!
Người này khoác áo bào màu xanh lục, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Hắn đứng trước cửa quán trà, nhìn chằm chằm Hoa Vân.
Lão giả nuốt nước bọt, nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt đầy kiêng dè.
"Nhưng ta nghe nói, "
"Sau sự kiện lão giả bỏ chạy…
Diệp Linh cứ mãi nhìn sư phụ mình như đang nhìn một câu đố lớn nhất thế gian.
"Ngươi thật sự không có hứng thú gì à?!"
"Hoa Vân."
Không ai thấy Hoa Vân ra tay, không ai biết phi kiếm làm sao lại phản chủ.
"Không."
"Không."
"Lười nghe."
Chỉ thấy phi kiếm đột nhiên…
"Ba ngày sau…
Người dân kể chuyện với nhau, mỗi lần kể lại thêm vài chi tiết hoang đường hơn:
"Ngươi là Hoa Vân?"
Diệp Linh gật đầu đồng tình.
"Chưa hết! Nghe nói hắn không cần động thủ, chỉ cần uống trà là địch nhân đã tự ngã lăn quay!"
"Không biết."
BỎ CHẠY.
"Người cũng không tò mò về thế lực thần bí kia à?"
Người này rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn? Tại sao ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng hoảng hốt bỏ trốn?
Lão giả giật mình, vội vàng lùi lại!
Tin tức về "người bí ẩn" trong quán trà lan truyền khắp khu vực. Một mình hắn đánh bại cả đám tu sĩ Hắc Phong Hội, khiến cao thủ vô danh của một thế lực thần bí bỏ chạy.
"Lợi hại đến thế sao?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người trong quán trà lập tức tái mặt, run rẩy.
"Sao có thể…?!"
"Ta không thể tiết lộ danh tính của tổ chức này, nhưng chỉ cần ngươi gật đầu, bọn ta sẽ cung cấp cho ngươi tài nguyên vô tận!"
"Không muốn."
Mọi người há hốc miệng.
Diệp Linh ôm đầu: "Lại nữa rồi! Lại là trò này!"
"À."
Diệp Linh mở to mắt.
Lần này, bước vào là một nam tử trung niên mặc hắc bào, khí tức quỷ dị.
XẸT!
"Không."
"Ý ta là… tại sao người có vẻ như mạnh mà lại không biết mình mạnh?"
Diệp Linh: "..."
Cuối cùng, lão giả cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi:
"Ừ."
"Không."
Ngay khoảnh khắc đó, không ai thấy rõ Hoa Vân làm gì…
Không khí có chút trầm mặc.
Hoa Vân vẫn lạnh nhạt:
Diệp Linh nghe đến đây thì suýt sặc nước.
Nàng ôm đầu, không thể lý giải nổi cái phong cách hành sự này.
Người áo xanh rốt cuộc không nhịn được nữa, tay áo phất lên, sát khí tỏa ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc Thần Sứ: "..."
XOAY ĐẦU và BẮN NGƯỢC VỀ CHỦ NHÂN!
"Ngươi nghe chưa? Có một vị cao nhân tuyệt thế xuất hiện trong quán trà, chỉ liếc mắt là có thể khiến kẻ địch bay ngược!"
Hắn vung tay, một thanh phi kiếm sắc bén bắn tới!
XẸT!
DỪNG LẠI GIỮA KHÔNG TRUNG.
"Sau sự kiện quán trà…
Người áo xanh: "..."
"Ngươi, "
Lão giả tức đến mức suýt phun máu.
Hoa Vân thản nhiên đáp:
"Trời ơi! Đó là Thái Thương Lão Nhân! Một vị Nguyên Anh tu sĩ đó!"
Hoa Vân vẫn thản nhiên uống trà.
Mọi n·gười c·hết lặng.
Hắn không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu, sau đó…
"Không làm gì cả."
"Bỏ qua chuyện vừa rồi… ta đến đây là để thay mặt một thế lực mời ngươi gia nhập."
Diệp Linh ôm đầu, gần như muốn khóc.
"Trời đất ơi! Người có thể đừng làm ta phát điên được không?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không."
Một sự im lặng c·hết chóc bao trùm.
Nàng nuốt khan:
"Bọn chúng thuộc về Hắc Phong Hội, một trong những thế lực lớn nhất khu vực này!"
XOAY NGƯỢC, BẮN THẲNG VỀ CHỦ NHÂN!
Diệp Linh nhìn bóng lưng hoảng hốt kia mà ngơ ngác.
"Sư phụ… người có thể giải thích không?"
Ngay lúc ấy…
Diệp Linh: "..."
"Lại nữa hả?!"
Còn Hoa Vân?
Hắn giận quá hóa cười, ánh mắt lóe lên tia sắc bén:
"C·hết rồi! Đây là kẻ chuyên diệt môn các gia tộc! Sao hắn lại xuất hiện ở đây?!"
"Không."
"Sư phụ… người thật sự là ai vậy?!"
Cửa quán trà LẠI bị đá văng!
"Là lão phu vô lễ. Xin cáo từ!"
Mọi người trong quán lập tức tản ra, ai nấy đều run rẩy.
"Tiểu hữu, bần đạo đến đây không phải để gây sự, mà là muốn thỉnh giáo một vấn đề."
ẦM!
"Tiểu hữu, gần đây ta tu luyện gặp bình cảnh, muốn hỏi một câu…"
Lão giả híp mắt nhìn Hoa Vân, sau đó chắp tay:
Hắn là ai? Một cường giả Nguyên Anh! Đích thân hỏi mà lại bị đối xử như thế?!
"Nhưng mà… sư phụ, người có vẻ chẳng bận tâm gì nhỉ?"
"Vậy sao phi kiếm lại bay ngược?"
Diệp Linh: "...
Diệp Linh suýt té ngửa.
"Trà nguội rồi.""
"Ngươi có biết mình vừa đánh bay thuộc hạ của ai không?"
Nó lơ lửng một lúc, rồi… (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn run rẩy nhìn Hoa Vân, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Hoa Vân đặt chén trà xuống, bình thản nói:
"Nói chuyện với ngươi đúng là mệt mỏi!"
"Tốt lắm! Nếu ngươi đã không biết điều thì để ta dạy ngươi một bài học!"
"Không biết."
"Không quan tâm."
Diệp Linh: "..."
"Cái gì?!"
Diệp Linh nhìn bóng lưng của cường giả Nguyên Anh đang chạy mất dép, rồi nhìn sang sư phụ mình.
Dứt lời, một luồng kiếm khí đáng sợ bùng phát, lão giả vung tay, một thanh phi kiếm sáng chói bắn về phía Hoa Vân!
Hắn do dự một lúc, cuối cùng chắp tay thật thấp:
"Vẫn không biết."
Người áo xanh kinh hãi, vội vàng né tránh!
Dù hắn tránh kịp, phi kiếm vẫn sượt qua vai hắn, cắt một đường máu!
"Lại nữa?! Sao ai cũng muốn lôi kéo sư phụ ta vậy?!"
"Aizz, lời đồn mà, càng truyền càng khủng kh·iếp."
"Không biết."
Diệp Linh thở phào, may quá, không phải đến báo thù.
Nhưng Hoa Vân vẫn chỉ nhàn nhạt đáp:
Nhưng ngay khoảnh khắc phi kiếm sắp chạm vào hắn…
"Không."
"Chưa hết! Nghe nói vị cao nhân này còn có một vị đệ tử là tiên nữ tuyệt sắc, có thể một chưởng đánh bay cả ngọn núi!"
"Sư phụ, cẩn thận! Kẻ này có vẻ rất mạnh!"
Một bóng người khác xuất hiện.
Phi kiếm đột nhiên…
Dứt lời, lão giả lập tức quay người bỏ chạy!
Người kia hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hoa Vân đặt chén trà xuống, nhàn nhạt đáp:
"Không."
Người mới đến trầm giọng nói:
"Là người của Bách Quỷ Tông! Hắc… Hắc Thần Sứ!"
"Không biết."
Người áo xanh: "..."
Lão giả run run khóe miệng.
Người áo xanh lạnh lùng nói tiếp:
"Sư phụ… thật sự người không làm gì à?"
Người áo xanh cắn răng, tay run run bịt lấy v·ết t·hương.
Lão giả sững sờ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh: "..."
"Người không lo bị Hắc Phong Hội t·ruy s·át sao?"
Người nọ híp mắt nhìn Hoa Vân một lúc, sau đó trầm giọng nói:
Hoa Vân đang chậm rãi uống trà, thản nhiên đáp:
Mọi người trong quán trà: "..."
"Không."
"Ngươi, !"
"Hoa Vân.""
Một sợi tóc bạc của hắn bị cắt đứt, rơi xuống đất.
Nàng im lặng nhìn sư phụ mình, rồi lẩm bẩm:
Diệp Linh nuốt nước bọt, quay sang nhìn Hoa Vân:
"Không."
"Khoan đã! Ta từ khi nào mạnh đến vậy?!"
DỪNG LẠI GIỮA KHÔNG TRUNG.
"Ngươi… ngươi làm gì?!"
XOẸT!
Lão giả: "..."
Lão giả hơi sững lại.
"Ngươi đã g·iết người của Hắc Phong Hội?"
"Chưa nói mà, sao ngươi đã từ chối?"
"Ngươi không muốn biết tổ chức bọn ta là ai sao?"
"Không xong rồi! Đây là đại nhân vật thực sự!"
ẦM!
Ngay lúc ấy…
"Được lắm! Nếu ngươi đã không muốn trả lời, vậy ta chỉ có thể tự mình kiểm tra xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Diệp Linh cũng biến sắc.
Hắn chỉ bình thản cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, rồi lẩm bẩm:
"Không."
"Sư phụ… rốt cuộc người thật sự là ai vậy?"
Hắc Thần Sứ bước vào, ánh mắt lạnh băng lướt qua mọi người, rồi dừng lại trên người Hoa Vân.
"Ngươi chưa nghe câu hỏi!"
"…Ngươi không suy nghĩ lại sao?"
Hoa Vân liếc nhìn, gật đầu.
"Chẳng lẽ… người chính là vô địch mà không hề hay biết?!""
Nàng thở dài, cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng.
Diệp Linh càng nhìn sư phụ mình càng cảm thấy đáng sợ.
"Không."
Nàng quay sang nhìn sư phụ mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Diệp Linh cũng biến sắc.
"Ngươi có biết hậu quả của việc này không?"
Chương 140: Sau sự kiện quán trà
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn.
Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ xong…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.