Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Sau sự kiện lão giả bỏ chạy
Diệp Linh đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này mà cạn lời.
Diệp Linh bước ra, tức giận quát lớn:
XOẸT!
Diệp Linh: "..."
Diệp Linh ôm đầu, thở dài một hơi thật dài.
Hoa Vân chậm rãi đặt chén trà xuống, giọng vẫn điềm nhiên:
Ngày hôm sau.
Dần dần, hai chữ Hoa Vân trở thành một huyền thoại đáng sợ trong bóng tối.
Tin tức lan truyền nhanh đến mức chưa đầy một canh giờ sau, toàn bộ thành trì đều biết.
"Khốn kiếp! Hắn quỳ nhanh hơn ta tưởng!"
"Sau sự kiện Hắc Thần Sứ bỏ chạy…
Diệp Linh: "Bái kiến cái đầu các ngươi!"
Hắc Thần Sứ lạnh toát sống lưng, bàn tay run rẩy.
Buổi chiều, có người gửi thư khiêu chiến… nhưng ngay sau đó lại gửi thư thứ hai xin lỗi, bảo rằng hắn gửi nhầm.
Người quỳ đầu tiên run rẩy nói:
Hoa Vân nhấp ngụm trà, giọng vẫn điềm tĩnh:
"Dạ! Chúng ta lui ngay!"
Chẳng ai biết Hoa Vân là ai, nhưng tất cả đều biết một điều: Vị cao nhân này không cần động thủ, đối thủ cũng tự thua!
Nhưng ngay khi vừa mở cửa quán trọ, nàng suýt té ngửa.
"Sư phụ! Người đã nghe chuyện này chưa?!"
Ngày hôm sau.
Cánh cửa quán trọ mở ra.
"Sau sự kiện tin đồn lan rộng…
Mọi người trong quán trà há hốc miệng, không tin vào mắt mình.
Dương Thiết Hổ lập tức rùng mình.
"Sư phụ, thật sự người không làm gì sao?"
"Ta cá năm lượng bạc rằng hắn sẽ bỏ chạy trong vòng ba hơi thở!"
"Đúng vậy! Ngài có thể g·iết người mà không cần động thủ, có thể khiến Nguyên Anh cường giả bỏ chạy, có thể làm tan biến quỷ ảnh chỉ bằng một ánh nhìn… Ngài chính là truyền kỳ sống!"
Chỉ một lát sau, nàng đã tìm được câu trả lời.
Nàng vội vã quay về báo với sư phụ.
Thậm chí có kẻ còn rỉ tai nhau: "Ta nghe tin mật! Hoa đại nhân thật ra là hậu duệ Thánh Nhân, sống từ mười vạn năm trước!"
Tin đồn về Hoa Vân ngày càng trở nên thần kỳ.
"Sư phụ… thực ra người có làm gì không?"
ẦM!
Diệp Linh ôm đầu:
"Ừ."
Người ta nói rằng hắn không cần động thủ, kẻ địch cũng tự thua.
Một lát sau, Hoa Vân bước ra, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy sao ai cũng bỏ chạy?"
Diệp Linh hét lên:
Một tên say rượu nói rằng: "Ta nghe nói Hoa đại nhân chỉ cần uống trà, kẻ địch đã ngã!"
Vậy nên… (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cái quái gì đây?!"
"Hoa đại nhân! Tiểu nhân là Dương Thiết Hổ, đến từ Hổ Bá Bang!"
Hắc Thần Sứ kinh hoàng!
"Cái quái gì đang xảy ra với thế giới này vậy?!""
"Vậy sao còn đến?!"
"Nghe danh?"
"SƯ PHỤ! NGƯỜI RA GIẢI THÍCH CHO CON!"
Diệp Linh lại quay sang nhìn sư phụ, giọng đầy nghi ngờ:
"Sau sự kiện đám cao thủ bỏ chạy…
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy!
Dương Thiết Hổ bỗng quỳ rạp xuống!
"…"
Không khí xung quanh bỗng trở nên áp lực lạ thường.
"Đại nhân! Ta chỉ muốn thử thách bản thân!"
"Đại nhân! Xin chỉ giáo một chiêu!"
"Mấy người bị điên à?!"
"Chúng ta biết!"
Nói rồi, hắn giơ tay, một luồng hắc khí bùng nổ, hóa thành vô số quỷ ảnh, lao thẳng về phía Hoa Vân!
Mọi người im lặng.
"Vậy tại sao người không làm gì?!"
Mười ba người đồng loạt run rẩy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.
Hôm nay.
Ngày hôm sau.
"Các ngươi là ai?"
"Chuyện này không đúng… chắc chắn có gì đó không đúng!"
Một lát sau…
Buổi tối, khi nàng định đi ngủ, thì có tin tức cả một tông môn vừa tuyên bố trung thành với sư phụ.
Trong quán trọ.
Hắn nhìn Hoa Vân, chỉ thấy một người đàn ông bình thản ngồi uống trà… nhưng trong đầu hắn lại vang lên vô số tiếng hét thảm thiết, như thể hàng ngàn oan hồn đang rên rỉ!
"Tiểu nhân có mắt không tròng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Vì chính vì đại nhân không đánh mà vẫn thắng, nên chúng ta mới muốn bái kiến!"
Hoa Vân uống một ngụm trà, nhàn nhạt đáp:
Hắn hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu thật thấp:
Lũ quỷ ảnh vỡ tan, hóa thành từng đốm hắc khí rồi biến mất! (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh nhìn cảnh tượng này mà c·hết lặng.
"Vậy thì sao?"
Lúc này, trong một góc trà quán.
"Sư phụ, cẩn thận!"
"Con không hiểu nổi nữa rồi!""
Diệp Linh nghẹn lời.
Không khí chợt yên lặng một cách kỳ dị.
"Sau sự kiện Dương Thiết Hổ quỳ xuống…
"Xin đại nhân tha mạng! Chúng ta chỉ đến bái kiến!"
Hoa Vân trầm mặc một lúc, sau đó nhàn nhạt nói:
Diệp Linh cảm thấy đầu óc mình sắp không chịu nổi.
TỰ BỘC PHÁT!
Đám cao thủ lập tức bò dậy, chạy trối c·hết như bị quỷ đuổi.
Chương 141: Sau sự kiện lão giả bỏ chạy
"Trà lại nguội rồi.""
Toàn thân hắn lạnh toát.
"Có kẻ muốn khiêu chiến Hoa đại nhân kìa!"
Còn Hoa Vân?
Diệp Linh ôm mặt, hét trong lòng:
Hắc Thần Sứ híp mắt, ánh nhìn dần trở nên âm trầm.
"Là ta vô lễ! Xin cáo từ!"
Nàng thì thầm với sư phụ:
Người ta nói rằng hắn chỉ uống trà, thiên hạ đã loạn.
"Cái gì?!"
"Ngươi có vẻ rất tự tin. Ta muốn biết, ngươi lấy gì để tự tin như vậy?"
"Không."
"Đại nhân đúng là đáng sợ!"
Nàng nhìn sư phụ, giọng đầy hoài nghi:
"Lui."
Diệp Linh há hốc mồm.
"Ta thắng rồi! Mười lượng bạc thuộc về ta!"
"Mấy người có biết sư phụ ta không thèm đánh nhau không hả?!"
"Không biết."
"Không."
Nàng đi khắp thành, nghe ngóng tin tức về sư phụ.
Mười ba cao thủ cùng quỳ trước cửa quán trọ của Hoa Vân!
"Aaaaa! Tại sao thiên hạ lại điên như vậy chứ?!""
Chỉ một ánh mắt.
Diệp Linh siết chặt chăn, lẩm bẩm:
Diệp Linh suýt sặc.
Người ta còn nói rằng… hắn có thể nhìn ai đó c·hết, và người đó sẽ c·hết thật.
Nàng ôm đầu, thở dài thật dài.
Cả thành trì náo loạn.
"Không cần nói! Ta biết rồi! Sư phụ lại không làm gì cả, đúng không?!"
Nàng nhìn vào trong, thấy Hoa Vân vẫn điềm nhiên uống trà, như thể ngoài trời có sấm sét cũng chẳng liên quan đến hắn.
Diệp Linh tức muốn b·ốc k·hói.
Nàng tức giận quay vào trong, hét lớn:
"Không."
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Rồi…
Ngay giữa phố lớn, một tên đại hán vạm vỡ quấn khăn đỏ đứng thẳng, giọng oang oang:
"Nghe danh ngài là vô địch thiên hạ, ta muốn thỉnh giáo một chiêu!"
"Ta cá mười lượng rằng hắn sẽ quỳ xuống xin tha!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân nhàn nhạt liếc nhìn Dương Thiết Hổ.
Diệp Linh quyết định tự mình điều tra.
"Nhưng bây giờ thiên hạ đều nghĩ người là thần tiên tái thế! Nếu cứ tiếp tục, e là sẽ có kẻ thực sự đến thách đấu!"
"Xin đại nhân ban phát một ánh nhìn!"
Mọi chuyện đều do đám giang hồ thổi phồng!
Phải rồi, sư phụ của nàng vốn dĩ không cần làm gì, nhưng hết lần này đến lần khác… mọi người đều tự thua!
"Bẩm đại nhân! Chúng ta là trưởng lão của các thế lực lớn, nghe danh ngài nên đến bái kiến!"
ẦM ẦM ẦM! (đọc tại Qidian-VP.com)
Buổi trưa, có kẻ đến dâng bảo vật, mong được "một ánh nhìn từ Hoa đại nhân".
"Sư phụ… người thật sự không làm gì sao?"
"Xin đại nhân chỉ điểm! Dù c·hết cũng cam tâm!"
Hắn quét mắt qua đám người quỳ dưới đất, giọng bình thản:
Hắn không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, nhưng rõ ràng, hắn không phải đối thủ!
Một hàng dài cao thủ đang quỳ rạp dưới đất!
Sư phụ không làm gì cả, nhưng thiên hạ lại càng ngày càng điên cuồng.
Nhưng ngay lúc lũ quỷ ảnh sắp chạm vào người Hoa Vân…
Mọi người trong quán trà đều cứng đờ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mới sáng sớm đã có người quỳ trước cửa.
"..."
"Không biết hắn có tự thua luôn không?"
Một gã thương nhân thì bảo: "Nghe nói Hoa đại nhân không cần tu luyện, thiên địa tự quỳ gối!"
Hoa Vân nhấp ngụm trà, nhàn nhạt gật đầu:
Toàn bộ quỷ ảnh đột nhiên NGỪNG LẠI giữa không trung!
Diệp Linh thức dậy, định ra ngoài mua ít điểm tâm.
Hoa Vân nhàn nhạt đáp:
"..."
Và thế là…
"Ừ."
Hắn chỉ thản nhiên đặt chén trà xuống, lẩm bẩm:
Hóa ra…
Diệp Linh trợn tròn mắt:
"Không cần."
Diệp Linh ngửa mặt lên trời.
"Aaaaa! Ta sắp điên rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đại nhân! Tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn quan tài, nếu bại xin ngài chôn giúp!"
ẦM!
BÙM BÙM BÙM!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.