Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Hắc Trà Lâu, Một Chén Xoay Chuyển Càn Khôn
"Quy tắc gì?"
Hoa Vân bình thản đáp:
Nàng hừ lạnh, đặt chén xuống bàn.
Hắc Nguyệt vỡ vụn thành tro bụi, tan biến ngay tại chỗ.
ẦM!
Tả Hộ Pháp mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Đại… Đại sư! Chúng ta sai rồi!"
"Sư phụ, tại sao người không ép hắn uống?"
Hắn đưa tay bóp nhẹ.
Diệp Linh giật mình đứng dậy, mặt hơi tái.
Cửa quán bị một kẻ đá tung!
Hoa Vân từ tốn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nhìn hắn.
"Chủ thượng, có cần ra tay?"
Cả quán trà nín thở.
Không phải b·ị c·hém.
Một đám người toát ra sát khí đằng đằng bước vào.
Và rồi (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không dám trả lời."
Hoa Vân bình thản nâng ấm trà, rót ra một chén.
"Trà của hắn, ta cũng muốn nếm thử một lần." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói:
Hắn đã sợ hãi… trước một chén trà."
"Thú vị."
Hoa Vân nhấp một ngụm trà, khẽ cười nhạt.
"Tại sao?"
"Ta còn tưởng có độc hay mê hồn thuật gì chứ."
"Không thể nào! Đây là thuật gì?!"
Hoa Vân thản nhiên đặt chén xuống bàn.
"Ta… không dám uống."
"Uống một chén, trả một mạng?"
Hắn đột nhiên cảm thấy… bàn tay cầm chén trà nặng như núi lớn.
Tất cả tu sĩ có mặt đều nín thở chờ đợi.
Đám thuộc hạ sau lưng nàng căng thẳng, ánh mắt lóe lên sát ý.
Cánh tay nàng bắt đầu rạn nứt.
"Nghe nói trà của ngươi có thể lay động tâm trí?"
Như một bức tượng đá, nứt từng mảnh, từng mảnh.
Bóng lưng cô độc, mất mát, như một kẻ lạc lối trong chính đạo tâm của mình.
Hắc Nguyệt nheo mắt, nở một nụ cười nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Hắn đến đây với một nhiệm vụ.
Hoa Vân lười biếng đáp:
Sát Vương, kẻ cầm quyền thực sự của Sát Đạo Tông, ngồi trên một ngai đá đen.
"Chẳng lẽ danh tiếng của ngươi chỉ là trò cười?"
Nhưng đúng lúc đó (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có một số ít kẻ từng đến Hắc Trà Lâu hiểu rõ.
Nàng hoảng hốt nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
"Từ nay về sau, ai dám động vào Hắc Trà Lâu, trời tru đất diệt!"
"Nên hôm nay… hoặc là ta uống trà, hoặc là nơi này sụp đổ."
Tu chân giới r·úng đ·ộng.
"Uống hay không, tùy ngươi."
"Sư phụ… đây là… loại trà gì vậy?"
Hoa Vân bình thản đẩy chén về phía nàng.
Không ai nhận ra, nhưng hắn chính là Tả Hộ Pháp của Sát Đạo Tông!
Người thầy đầu tiên đã dạy hắn kiếm đạo.
"Ta không tin."
Quán trà lại trở về tĩnh lặng.
Hắn cầm chén trà lên, đưa sát môi.
Không uống… hắn sẽ mãi mãi sống trong bóng tối.
Nước trà rơi xuống chén, không b·ốc k·hói, không tỏa hương.
Hắc Trà Lâu không còn là một quán trà bình thường.
Dù vậy, tận trong bóng tối, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào.
"Nhưng quy tắc của ta, ngươi có dám theo không?"
"Tại sao chỉ một hơi trà lại có thể khuấy động ký ức của ta?"
"Trà đạo không phải cưỡng ép. Người có duyên sẽ tự hiểu."
Dẫn đầu là một nữ tu vận hắc bào, dáng vẻ phong lưu nhưng ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi… rốt cuộc… đã làm gì?!"
Ánh mắt hắn sâu thẳm, như một cơn bão đang hình thành.
Hắc Nguyệt hạ mắt nhìn xuống.
Uống… hắn sẽ không còn là chính hắn.
HẮC TRÀ LÂU, ĐÊM ĐEN TĨNH LẶNG
Hoa Vân đang rửa chén trà.
Hắn nhớ lại…
"Không cần gấp. Ta muốn xem, Hoa Vân có thể làm được những gì."
"Cái… cái gì?!"
Hôm nay, trong một góc tối của Hắc Trà Lâu.
Một cơn chấn động dữ dội bùng lên trong đầu hắn!
Ma Nhãn Chân Quân toát mồ hôi lạnh.
Ký ức năm xưa tràn về như thác lũ!
"Hộ pháp! Tay… tay ngài…"
Nàng trợn mắt nhìn Hoa Vân.
Hắn vận công, muốn phá vỡ ảo ảnh.
Im lặng.
Bọn họ vừa quỳ, vừa run rẩy dập đầu.
Không ai biết lý do.
"Nghe nói… chỉ có những ai mang trong lòng nghi vấn, mâu thuẫn, hoặc chấp niệm không thể giải mới có thể uống!"
Uống hay không uống?
Hắn không thể đối diện với chính mình.
Hắc Nguyệt khựng lại.
Không phải bị độc ăn mòn.
Nhớ lại năm đó hắn từng là một thiếu niên chính nghĩa, mang theo mộng tưởng to lớn.
Thuộc hạ phía sau nàng hốt hoảng lùi lại.
ẦM!
RẮC!
Có một người đang âm thầm quan sát.
Hắc Nguyệt nhíu mày.
Nàng hét lên, dùng linh lực áp chế, nhưng vô dụng!
Tả Hộ Pháp khẽ nheo mắt.
Cả quán trà… lập tức lặng như tờ."
Hắc Nguyệt nhướng mày.
Cả người run lên bần bật.
"Chỉ là một chén trà."
"Không! Đây chỉ là ảo giác!"
Chương 147: Hắc Trà Lâu, Một Chén Xoay Chuyển Càn Khôn
"Là ảo giác, hay là sự thật mà ngươi vẫn luôn né tránh?"
"Vậy kẻ nào mới có tư cách?"
“Một chén trà, xoay chuyển càn khôn.”
"Ngươi gọi thứ này là trà?"
"Ngươi không dám uống, vì ngươi sợ nhìn thẳng vào con người thật của mình."
Diệp Linh thì đang ngồi nghịch mấy chiếc lá trà khô, thỉnh thoảng nhăn mặt vì đắng.
Sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối.
Hoa Vân đưa tay cầm chén trà, chậm rãi uống một ngụm, thản nhiên đáp:
"Thử trà của Hoa Vân, tìm ra bí mật của Hắc Trà Lâu!"
"Muốn uống trà? Được thôi."
Bức thư vỡ vụn thành tro bụi.
Hắn nhìn đám thuộc hạ của Hắc Nguyệt, giọng đều đều:
Diệp Linh trầm tư gật đầu.
Tin tức Tả Hộ Pháp của Sát Đạo Tông t·ự s·át nhanh chóng lan ra, nhưng không ai dám bàn luận sâu.
Không có gì xảy ra.
Cuối cùng…
Sát Vương lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cả đám quỳ rạp xuống, đầu đập mạnh xuống sàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
ẦM!
"Một kẻ có thể khiến Hộ Pháp ta lung lay chỉ bằng một chén trà?"
Mà giống như tự nó tan rã, như cát bụi trong gió.
Nàng cảm thấy có gì đó… sai sai.
Từ các đại tông môn chính đạo cho đến những thế lực ma tu, ai ai cũng bàn tán.
Một kẻ quyết định sinh tử trong bóng tối!
Diệp Linh chớp mắt hỏi:
"Trà 'Sát Đạo'."
Bỗng nhiên
Hương trà lượn lờ, thanh tao nhưng sâu lắng, như một làn khói mơ hồ xuyên qua tâm hồn.
"Ta là Hắc Nguyệt, Hộ Pháp mới của Sát Đạo Tông."
Nàng chắp tay nhìn Hoa Vân, giọng bình thản nhưng mang sát ý nồng đậm.
"Ta không tin có thứ trà nào có thể lay động đạo tâm ta."
Tin đồn về Hắc Trà Lâu ngày càng lan rộng.
"Không chỉ vậy, nghe nói kẻ nào không đủ tư cách uống trà, chỉ cần ngửi hương cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
Ngón tay cầm chén trà của nàng… vỡ nát.
"Thú vị."
"Vậy thì, ngươi phải…"
"Uống một chén, trả một mạng."
Nhưng Hoa Vân chỉ chậm rãi lau chén trà, không hề ngước lên.
Tả Hộ Pháp chậm rãi buông chén trà xuống.
Hắn đưa tay lật xem một bức thư, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu.
Nàng bước tới, ngồi xuống đối diện Hoa Vân, vạt áo đen trải dài trên nền gỗ cũ kỹ.
"Ngươi có đủ tư cách không?"
Nhưng Hoa Vân chỉ thản nhiên rót trà.
Tả Hộ Pháp t·ự s·át.
Tả Hộ Pháp cười nhạt.
RẮC!
Ba ngày sau.
Nàng nhìn theo bóng lưng Tả Hộ Pháp đang rời xa, trong lòng có chút cảm khái.
Nàng vừa dứt lời, sát khí như sóng lớn tràn ra, làm cả quán trà rung chuyển!
Hắn khẽ nhếch môi.
Bàn tay nàng tiếp tục tan rã, cánh tay, rồi vai, rồi cả thân thể!
Cả quán trà lặng như tờ.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói bình thản nhưng lạnh lẽo vang lên.
"Ngươi đến để uống trà?"
Hắn mặc hắc bào, khí tức thâm sâu khó dò, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Chỉ còn lại tiếng Diệp Linh nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:
Một cao thủ g·iết chóc vô số, một kẻ từng không biết sợ hãi, lại chọn cách tự kết liễu.
"Hắc Trà Lâu… Hoa Vân…"
"Hơn nữa…"
Hắc Nguyệt cười khẩy, nhấc chén trà lên, uống cạn trong một ngụm.
Trong một mật thất u ám.
Nó trở thành một cấm địa huyền bí, nơi các cao nhân tìm đến để khai sáng đạo tâm.
Nhớ lại khoảnh khắc hắn phản bội sư môn, bước vào bóng tối, trở thành Sát Đạo Tông Hộ Pháp.
"Một chén trà có thể khiến ma đầu hoàn lương? Ta không tin!"
"Chỉ vậy thôi?" Nàng nhướng mày.
Nói xong, hắn đứng dậy, rời đi.
"Chúng ta chỉ làm theo lệnh! Xin tha mạng!"
"Các ngươi có muốn thử một chén không?"
Hắn cứng đờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.