Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Sóng ngầm chuyển động
Gã sát thủ bị cắt đứt cổ họng, máu phun ra, gục xuống ngay tức khắc.
Hoa Vân ngước mắt lên, nhìn hắn một chút, rồi lại cúi xuống uống trà.
"Ta muốn thử xem, 'Trà Sát Đạo' thực sự có thể g·iết người không."
"Không có gì xảy ra?" Hắn nhếch mép.
Hắn đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao.
Diệp Linh: "..."
"Sư phụ đáng sợ quá…"
"Nếu thực sự có thứ trà này…"
"Nhưng trà này… con cũng uống mà?!"
"Xem ra kẻ này… không đơn giản."
Một kẻ khác cười lạnh:
Hắc y, mặt nạ bạc, khí tức lạnh lùng đến cực điểm.
Người áo đen khựng lại, ánh mắt đột nhiên co rút.
"Trà này chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm, "
Diệp Linh: "..."
Lão già cười lạnh:
"Không thể nào! Đây là loại thuật gì?!"
"Cầm đi, mua ít bánh bao ăn."
"Ngay cả Sát Vương cũng không dám trực tiếp ra lệnh g·iết hắn?"
Hắc Trà Lâu sau trận náo động vẫn yên tĩnh như cũ.
"Cái gì…?"
Người kia gật đầu, ánh mắt lóe lên sát ý nhàn nhạt.
"Đúng vậy, thưa chủ thượng! Bọn thuộc hạ tận mắt chứng kiến!"
Nhưng hắn không thể thở.
"Tìm hiểu mọi thứ về hắn."
Hoa Vân chỉ liếc mắt nhìn, giọng bình thản:
Không phải do độc dược.
"Có thể là trò lừa bịp."
Diệp Linh đang ngồi lau bàn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Diệp Linh cảm thấy toàn thân như đông cứng.
Bịch.
Các thế lực ngầm xôn xao, nhưng không ai dám manh động.
Áp lực tỏa ra khiến không gian xung quanh trầm xuống.
"Hắn nói… đó là 'Trà Sát Đạo'?"
Kẻ đó ngồi xuống đối diện Hoa Vân, không nói một lời.
"Nếu chỉ là trò lừa bịp, Hắc Nguyệt đã không c·hết."
Một kẻ đặt lên bàn một phong thư màu đen.
Diệp Linh mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin nổi.
Sát Vương nhìn xuống, chậm rãi hỏi:
Tên cầm đầu không nói gì, chỉ lấy ra một tấm phù lệnh màu đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Diệp Linh nuốt nước bọt, sững sờ.
Hoa Vân.
Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra.
"Trà g·iết người sao?"
"Nghe nói hắn có một đệ tử tên Diệp Linh, một tiểu cô nương không có gì đặc biệt."
"Hắn là ai?"
"Ngươi là Hoa Vân?"
Rồi hắn nhẹ nhàng đưa tay, đặt xuống một túi trữ vật.
Chương 148: Sóng ngầm chuyển động
Lão già gục xuống bàn, không kịp nói lời nào.
Một chén trà, một hộ pháp của Sát Đạo Tông tan thành tro bụi.
Hắn bật dậy, linh lực bùng phát, muốn cưỡng ép áp chế biến hóa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh: "..."
Hắn cảm thấy cơ thể mình có gì đó không đúng.
Phía dưới, một bóng đen quỳ một gối, cung kính nói:
"Không! Không thể như vậy được!"
Bóng tối dày đặc.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Một chén trà… một trăm vạn?!"
Nàng nhìn túi linh thạch, rồi lại nhìn sư phụ mình, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Sư phụ… trà này… rốt cuộc là gì?!"
Hoa Vân không đáp, chỉ rót thêm nước vào ấm.
"Sư phụ, có khách."
"Ngươi tận mắt chứng kiến?" (đọc tại Qidian-VP.com)
HẮC TRÀ LÂU
"Hắn g·iết người thế nào?"
Hoa Vân bình thản cầm chén trà của mình lên, uống một ngụm, giọng điềm nhiên:
Không chần chừ, hắn uống cạn một hơi.
Bọn chúng là thành viên của Hắc Phong Hội, một tổ chức ngầm chuyên buôn bán tin tức và g·iết chóc.
"Có lẽ… từ nàng ta sẽ moi được thông tin."
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn Hoa Vân, giọng trầm thấp:
Hoa Vân không đáp, chỉ lặng lẽ đặt ấm trà xuống.
"Sư phụ, rốt cuộc ngài đã làm gì?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Người áo đen cầm chén trà lên, ánh mắt lạnh như băng.
Không đau đớn, không máu chảy.
Hoa Vân bình thản đặt chén trà xuống.
Sát Vương bỗng nhiên bật cười.
RẮC! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta cũng muốn uống thử một chén."
Sát Vương ngồi trên bảo tọa, ánh mắt sâu thẳm.
Sát Vương lặng lẽ đọc báo cáo, ánh mắt không dao động.
Diệp Linh: "..."
"Vậy là do trà."
"Sư phụ… trà này thực sự có thể g·iết người sao?"
"Thế gian này có quá nhiều kẻ thích bịa chuyện."
Hoa Vân gật đầu.
"Nếu không thể… ngươi sẽ c·hết."
Không phải do kiếm khí.
"Có người muốn gặp ngươi."
"Nhưng Hắc Nguyệt thực sự đã biến mất!"
Nhưng Hoa Vân chỉ bình thản rót thêm một chén trà, nhấp một ngụm, như chẳng có gì xảy ra."
BÊN TRONG SÁT ĐẠO TÔNG
Sát Vương đưa tay búng nhẹ vào không khí.
Hắc Trà Lâu lại trở về yên tĩnh như cũ, nhưng t·hế g·iới n·gầm không thể bình yên.
Hắn không lập tức ký vào, mà chỉ nhắm mắt, tựa như đang suy ngẫm điều gì.
"Không… nhưng tin tức từ nhiều nguồn đều nói như vậy."
BỤP!
Hắn nổ tung thành tro bụi, không để lại chút dấu vết.
Quán trà… lại rơi vào tĩnh lặng.
Cả đám lập tức im lặng.
Một trăm vạn linh thạch… để mua bánh bao?!"
Trên đó chỉ có một chữ:
"Ta muốn một chén trà."
"Đúng vậy. Nên ngươi còn sống."
"Quy tắc của ta, ngươi biết rồi chứ?"
"Tên đó thật sự g·iết c·hết người của Sát Đạo Tông chỉ bằng một chén trà?"
Một cơn ác mộng… đã bắt đầu.
Hắn không ký vào sát thư.
Hắn gầm lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó
Một luồng kiếm khí vô hình chợt xẹt qua.
"Trà có thể g·iết người? Không thể nào!"
Một gã sát thủ quỳ bên dưới, giọng run run:
Im lặng.
Lão già nheo mắt lại:
Lão già trợn mắt, cảm thấy cổ họng mình… lạnh toát.
Không tiếng động, không phản kháng, chỉ một chén trà…
Nhưng từ ngày hôm đó, cái tên Hoa Vân bắt đầu lan truyền khắp bóng tối.
"Điều tra."
Một người bước vào.
Rồi hắn nhẹ giọng cười, một nụ cười thâm thúy đầy hứng thú.
Hoa Vân nhìn nàng, ánh mắt hờ hững:
"Ta muốn biết, trà này rốt cuộc có thật hay không."
Sát Vương cười khẽ.
Hắn chậm rãi rót trà.
Người áo đen vẫn ngồi yên.
"Không động thủ."
Và rồi, tin tức này cũng truyền đến tai Sát Vương.
Diệp Linh hoàn toàn c·hết lặng.
ẦM!
Xoẹt!
"Trà g·iết người?"
Diệp Linh trợn tròn mắt, không nhịn được lẩm bẩm:
Hoa Vân chậm rãi gật đầu.
Diệp Linh vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
BÊN TRONG SÁT ĐẠO TÔNG (đọc tại Qidian-VP.com)
Tin tức truyền ra, chấn động toàn bộ bóng tối.
Kẻ đó đ·ã c·hết.
Bỗng nhiên, một tiếng nứt nhỏ vang lên.
Cơ thể hắn vẫn tiếp tục vỡ vụn.
Một kẻ chậm rãi nói:
Hoa Vân bình thản đặt chén trà xuống, giọng điềm nhiên:
Tại một nơi khác trong thành.
Bởi vì cổ họng hắn đã… biến mất.
Diệp Linh: "..."
Những kẻ khác toát mồ hôi lạnh, im lặng không dám thở mạnh.
Nhưng vô dụng.
"Một trăm vạn linh thạch."
Không khí… như đông cứng lại."
Một lão già râu trắng bước vào, ánh mắt âm trầm, mang theo khí tức Nguyên Anh kỳ.
Hắn nhìn túi trữ vật một trăm vạn linh thạch trên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Diệp Linh.
"Ồ. Ta không muốn gặp hắn."
Sát Vương cầm bút, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
"Uống đi."
Da thịt hắn… bắt đầu nứt ra.
"Một chén trà."
Nhưng chúng không biết…
"Không thể nào! Con tận mắt thấy hắn uống trà xong mới c·hết!"
"Hắn tự c·hết."
"Chủ thượng, cần lập tức diệt trừ kẻ này, nếu không hậu họa vô cùng."
Mà viết một hàng chữ khác.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Linh nắm chặt góc áo, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
"Ta không tin có thứ trà nào có thể g·iết c·hết một Nguyên Anh tu sĩ mà không có dấu vết."
"Điều tra."
Người của Sát Đạo Tông, một kẻ có danh trong sát thủ bảng, cứ thế tan thành tro bụi!
Nhưng bên ngoài, một cơn sóng ngầm đã lan đến nơi này.
Mấy tên tu sĩ mặc hắc bào ngồi quanh một chiếc bàn đá, khuôn mặt giấu trong lớp vải đen.
HẮC TRÀ LÂU, TRỜI MƯA LẤT PHẤT
Nàng cảm thấy mình sắp phát điên."
Phù lệnh của Sát Đạo Tông.
"Trà là trà."
"Ta muốn biết hắn là ai, từ đâu đến, mục đích là gì."
Cả đám cười nhạt.
Cửa quán trà bị đẩy ra.
Diệp Linh tái mặt, nhưng Hoa Vân vẫn ung dung.
Tên cầm đầu híp mắt:
"Ngươi là kẻ sắp c·hết."
Mà giống như bản thân hắn đang tự tan rã, từng chút một.
Người bên dưới im lặng, không dám nói gì.
Trước mặt hắn là một chuỗi sát thư, toàn bộ đều đề một cái tên:
Ngay tại khoảnh khắc đó, một bóng người đã lặng lẽ rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.