Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 149: Sát cơ trong bóng tối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Sát cơ trong bóng tối


Hoa Vân bình thản rời đi, nhưng bóng lưng hắn như một ngọn núi đè nặng lên tâm trí của những kẻ còn sống.

Họ là những kẻ thao túng con đường tu luyện bằng lô đỉnh, biến cả tu chân giới thành một vũng lầy trụy lạc.

"Vì ta cũng không dễ đối phó.""

Không ai bỏ chạy.

Diệp Linh cảm giác như mình đang ngồi trên một quả bom nổ chậm.

"Không cần."

Hắn bình thản bước ra khỏi Hắc Trà Lâu.

"Sư phụ, chúng ta có nên rời đi không?"

"Ồ."

Một đường máu bắn tung.

Một khi sát thư được ban xuống, sinh mạng của kẻ bị ghi tên không còn do hắn quyết định nữa.

Sát Đạo Tông không còn là những con chuột ẩn nấp nữa.

Tên cầm đầu còn chưa nói xong, đầu đã rời khỏi cổ, lăn xuống đất.

"Không."

Lần đầu tiên trong lịch sử, Sát Đạo Tông thất bại trước chính sát thư của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cơn chấn động vô hình lan ra trong tâm trí nàng.

Tên thứ hai cũng quỳ xuống.

Chúng đã đến.

"Hắn không thể làm vậy…"

Một chiêu?

"Bây giờ, ta mới là người ra lệnh."

"Ta cũng vậy."

Không ai dám nhìn thêm.

ẦM!

Diệp Linh hít sâu một hơi, cảm giác cả thế giới đều không chân thực.

Kẻ kia cười lạnh:

Hắn chỉ tay về phía nam tử tóc trắng.

Diệp Linh nắm chặt nắm tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nàng há hốc miệng, suýt nữa thì té ngửa.

Những kẻ trong quán trà không hẹn mà cùng đứng dậy, lặng lẽ rời đi.

PHỤT!

"Khi có người hỏi ngươi có biết hắn là ai không, câu trả lời tốt nhất chính là: hắn là kẻ sắp c·hết."

Tên thứ ba.

Cả một tổ chức khủng bố nhất tu chân giới… đầu hàng chỉ vì một câu nói?!

Hoa Vân bình thản xoay người, nhấc ấm trà lên, rót đầy một chén khác.

"Lô Đỉnh Đạo Tông."

Họ không g·iết người bằng sát thư.

Diệp Linh: "..."

Hắn đưa mắt nhìn những kẻ đang quỳ rạp dưới chân mình.

"G·i·ế·t người bằng một tấm sát thư? Ngươi nghĩ ta sẽ không đổi lại được?"

Đá·m s·át thủ hoàn toàn kh·iếp sợ, từng kẻ một lùi lại, mặt trắng bệch.

"..."

"Lật đổ chúng."

Những kẻ còn lại của Sát Đạo Tông hoàn toàn tuyệt vọng.

"Sư phụ, lần này là thật rồi! Bọn họ sẽ g·iết chúng ta!"

Bởi vì… hắn thật sự có thể làm vậy.

"Ta nguyện trung thành với ngài!"

"Sư phụ… người của Sát Đạo Tông không dễ đối phó đâu…"

Mà vì thực tại đã bị bóp méo.

Hoa Vân đáp lại bằng cách rót thêm trà vào chén.

Hoa Vân dừng bước, liếc nhìn nàng một cái.

Không một ai thấy hắn ra tay.

Đây không còn là chuyện của phàm nhân nữa.

Diệp Linh há hốc miệng.

Hoa Vân bình thản nhấp trà, không đáp.

"Vậy, còn ai muốn g·iết ta nữa không?"

PHỤT!

Diệp Linh run rẩy đi theo sau, đầu óc vẫn còn quay cuồng.

Một tấm sát thư màu đen xuất hiện trong không trung.

"Không cần thực lực. Chỉ cần kẻ khác tin rằng ngươi có thực lực."

"Hắn không chiến thắng vì mạnh hơn…"

Không ai hét lên.

Diệp Linh: "..."

Sau lưng bọn họ, Sát Đạo Tông, tổ chức á·m s·át mạnh nhất tu chân giới, đã hoàn toàn sụp đổ."

Nam tử tóc trắng không tức giận, chỉ chậm rãi đưa tay lên.

Hoa Vân đứng dậy, ánh mắt nhàn nhạt:

C·hết mà không ai biết vì sao c·hết… mới là đáng sợ nhất.

Hoa Vân chỉ khẽ nhếch môi, giọng điệu thản nhiên như gió thoảng:

"Rất tốt. Chúng ta có thể nói chuyện, "

Ngoài quán trà, có một nhóm người vừa đến, tất cả đều mặc hắc bào, tản ra sát khí lạnh lẽo.

Không khí trong Hắc Trà Lâu lạnh buốt.

Chương 149: Sát cơ trong bóng tối

Hoa Vân vẫn giữ nguyên tư thế cầm chén trà, ánh mắt không gợn sóng.

Tấm sát thư… bỗng nhiên thay đổi.

Người dẫn đầu là một nam tử tóc trắng, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt không có chút nhân tính.

Người của Sát Đạo Tông.

Diệp Linh: "..."

ẦM!

Không gian chìm trong sự im lặng c·hết chóc.

"Không cần g·iết chóc. Chỉ cần kẻ khác tin rằng chúng đ·ã c·hết."

Một sự thật đáng sợ chợt lóe lên trong đầu tất cả.

"Đi thôi, Diệp Linh. Mục tiêu của chúng ta không phải nơi này."

Một đạo khí tức kinh người bùng phát từ xa, nhanh chóng bao phủ cả khu phố.

Hoa Vân đặt chén trà xuống, giọng điệu vẫn không chút gợn sóng:

Diệp Linh: "..."

"Gì?"

Hoa Vân bình thản nhấp một ngụm trà.

Diệp Linh mở to mắt.

Nàng cảm thấy có gì đó sai sai.

"Hắn chiến thắng vì chúng ta tin rằng hắn mạnh hơn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân bình thản nhấp trà, giọng vẫn nhạt như nước lã:

"Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Chỉ trong vài nhịp thở, toàn bộ sát thủ còn sống sót đều quỳ rạp.

Diệp Linh cảm thấy như mình vừa chứng kiến một cơn ác mộng hoang đường nhất.

"Không thể nào…"

Nhưng chính bọn họ cũng không thể phản bác.

"Hoa Vân. Ngươi đã g·iết người của Sát Đạo Tông."

Hoa Vân đặt chén trà xuống, hờ hững nói:

Không ai kêu cứu.

"Sư phụ… Người định làm gì?"

"Không.

"Ngươi g·iết người của chúng ta, nhưng lại không phá nát t·hi t·hể… xem ra ngươi không muốn tuyên chiến?"

Hắn không hề hoảng sợ, chỉ nhếch miệng cười nhạt:

Mà là tổ chức đáng sợ nhất trong bóng tối.

Nhưng hôm nay, chỉ vì một câu nói, toàn bộ quy tắc của bọn họ bị bóp méo.

Hắn cất giọng trầm thấp, vang vọng như ác quỷ từ địa ngục:

Sát Đạo Tông không phải là một tông môn bình thường.

Nhưng lý trí nàng lại không tìm được chỗ nào có thể phản bác.

Nam tử tóc trắng: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, nam tử tóc trắng bỗng dưng tự đâm tay vào tim mình.

"Sư phụ! Người nghĩ mình là ai chứ?! Là Thánh Nhân hả?!"

Hoa Vân khẽ cười nhạt.

Không một ai dám trả lời."

"Ta không thích nói chuyện."

"Sư phụ, lần này người lại định dùng Giả Đạo để bóp méo thực tại à?"

Một cái gì đó vừa phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Lô Đỉnh Đạo Tông…

Diệp Linh cứng đờ, nhìn sư phụ mình mà trong lòng như có sấm sét nổ tung.

"Người vừa diệt Sát Đạo Tông xong, bây giờ muốn đụng vào Lô Đỉnh Đạo Tông luôn?!"

ẦM!

Diệp Linh: "..."

Một tên đột nhiên quỳ xuống, đầu đập mạnh xuống đất.

Không phải vì đối thủ mạnh hơn.

Họ g·iết người bằng sự cám dỗ, bằng d·ụ·c vọng, bằng tham lam và sợ hãi.

ẦM!

"Ừ."

Diệp Linh: "!!!"

"Người… vừa lật ngược một quy tắc bất di bất dịch… chỉ bằng một câu nói?"

Diệp Linh mở to mắt, hoảng sợ.

Tấm sát thư lại thay đổi.

Lão già Nguyên Anh vừa mới ngã xuống, không một tiếng động.

Sau một hồi im lặng, Hắc Trà Lâu rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Những kẻ trong quán trà đều là người trong giang hồ, bọn họ hiểu rõ (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy là xong?

Những tên còn lại kinh hãi bỏ chạy.

"Sư phụ… ngài… mới làm gì vậy?!"

"Sư phụ… Giả Đạo của người… rốt cuộc là cái gì?"

ẦM!

ẦM!

Đá·m s·át thủ của Sát Đạo Tông: "???"

Hắn nhàn nhạt đáp:

"Sát thư không thể bị thay đổi…"

"Ta chỉ là một kẻ khiến người khác tin rằng ta là Thánh Nhân."

"Ngươi, C·hết."

Không, thậm chí hắn còn không nhấc tay!

Hoa Vân bình thản nhấc ấm trà, rót thêm một chén, giọng nhạt nhẽo:

Một tổ chức còn kinh tởm hơn cả Sát Đạo Tông.

"Hoa Vân, C·hết."

Tên thứ tư.

"Ngươi biết trò hay nhất của Giả Đạo là gì không?"

"!!!"

Toàn bộ sát khí trong không trung sụp đổ.

Sát Đạo Tông đã từng bất khả chiến bại.

Hoa Vân đáp lại bằng một câu hết sức bình thản:

"Sư phụ, đây là cái gì?!"

"Vậy thì tốt."

"Đạo lý gì?!"

"Hoa Vân, Không thể c·hết." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chân lý của Giả Đạo rất đơn giản."

"Nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua đâu!"

Nhưng…

Bởi vì sát thư đã thay đổi.

"Đây là đạo lý đơn giản."

"Nếu bọn họ làm được."

"Ta chỉ nói sự thật.""

Nàng nhìn sư phụ mình, cảm giác như đang đứng trước một vực thẳm vô tận.

Không ai la hét.

Một đội quân áo đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vây kín Hắc Trà Lâu.

Nam tử tóc trắng nheo mắt, nhưng chưa kịp đáp lại.

Diệp Linh vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, lắp bắp đuổi theo.

"Sư phụ…"

Kẻ cầm đầu bước vào, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng trên t·hi t·hể lão già.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Sát cơ trong bóng tối