Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 152: Sóng ngầm sau sụp đổ của lô đỉnh đạo tông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Sóng ngầm sau sụp đổ của lô đỉnh đạo tông


"Không thể nào! Hắn đ·ã c·hết rồi mà!"

Trấn này vốn vắng vẻ, nhưng gần đây lại có nhiều tu sĩ lạ mặt xuất hiện.

Bóng người trong đại điện lặng lẽ đứng lên, đôi mắt như vực sâu không đáy.

ẦM!

"Hắn đã hủy diệt Sát Đạo Tông của ta."

Không gian rung động dữ dội, một cỗ sát khí kinh hoàng bùng lên, khiến kẻ đang quỳ run rẩy như cầy sấy.

Một nhóm tu sĩ áo đen hớt hải chạy qua con phố, sắc mặt tái nhợt như gặp phải thứ gì đó kinh hoàng.

"Và khi tất cả đều tin… thì điều đó sẽ trở thành sự thật."

ẦM!

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tu sĩ xa lạ đang bàn tán về c·ái c·hết của hắn.

Sát khí bùng lên.

Cánh cửa mật điện tự động khép lại.

Diệp Linh nín thở.

Hoa Vân bình thản rót rượu, chậm rãi đáp.

"Ai!?"

Tu sĩ trẻ tuổi hét lên, lảo đảo bỏ chạy, đụng ngã cả bàn ghế.

Vậy thì, dù hắn còn sống, cũng không khác gì một hồn ma. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhưng ta tận mắt thấy hắn bước vào hắc điện, chỉ trong chớp mắt… tất cả nhân thủ bên trong đều biến mất!"

Cùng lúc đó, trong một thị trấn nhỏ gần tổng đàn Sát Đạo Tông.

"…Nghĩa là sao?"

Bên trong điện, một nhóm tu sĩ áo đen đang bàn bạc.

"Hoa Vân đ·ã c·hết, nhưng ta vẫn thấy bất an."

"Người gửi: Hoa Vân."

Không nhanh. Không chậm. Không tiếng động.

"Nếu hắn giỏi về Giả Đạo…"

Nhưng tu sĩ trẻ tuổi vẫn cười ha hả, ngửa cổ uống rượu.

Hoa Vân bình thản uống cạn chén rượu, khóe môi nhếch lên.

Nhưng… không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

"Triệu tập tất cả sát thủ còn sót lại của Sát Đạo Tông."

Ngay bên cạnh hắn, từ lúc nào, đã có một người ngồi đó.

"Sự thật không quan trọng."

Chỉ cần khiến bọn họ tin rằng mình không còn tồn tại nữa."

Ba ngày sau, tại tổng đàn Sát Đạo Tông.

Diệp Linh cắn môi, ánh mắt phức tạp.

"Ai dám tin rằng ta không tồn tại…"

"Vậy thì, cứ để một con quỷ báo thù thay ta vậy.""

"Sư phụ… người đã làm gì?"

"Sư phụ đang sống sờ sờ đây, tại sao bọn chúng dám bịa đặt như vậy?"

Không có ai ở đó.

Hoa Vân nhìn nàng, ánh mắt như xuyên thấu mọi suy nghĩ.

Bọn chúng quay đầu nhìn lại, nhưng phía sau chỉ là một bóng người chậm rãi bước đi.

Trước mặt lão, một tấm sát thư được đặt ngay ngắn trên bàn.

Lão giả cầm lên xem.

"Tin đồn là thứ rất hữu dụng."

"Thì không còn tồn tại nữa."

Không ai dám phủ nhận sự tồn tại của Hoa Vân.

Hắn chỉ thản nhiên nói một câu

"Nhưng… nếu hắn vẫn còn sống?"

Hoa Vân cười nhạt.

"Ai?"

Bỗng nhiên…

Nhưng ngay lúc đó

Thậm chí, có kẻ đã nhìn thấy Hoa Vân trong bóng tối.

Một bàn tay lạnh như băng đã đặt lên cổ hắn.

Ba ngày sau.

Trong đại điện rộng lớn, một lão giả mặc hắc bào đang ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt âm trầm.

Diệp Linh lắc đầu.

ẦM!

"Mục tiêu á·m s·át: Toàn bộ Sát Đạo Tông."

"Tại sao vẫn còn nhớ đến ta?"

"Hắn không c·hết! Hắn không biến mất! Hắn vẫn đang ở đây!"

"Không thể nào! Đây là một trong những thế lực đáng sợ nhất! Ai có thể làm được chuyện này?"

Trong tâm trí bọn họ, bọn họ đ·ã c·hết rồi.

Chỉ có một giọng nói trầm thấp vang lên

Bởi vì nếu ngươi không tin hắn có thật…

Diệp Linh rùng mình.

"Hoa Vân đ·ã c·hết! Hắn làm sao có thể gửi sát thư!?"

"Không cần lo, đây là thông tin do chính thánh nhân truyền xuống. Nếu ngay cả thánh nhân cũng tin rằng hắn c·hết, vậy thì hắn chắc chắn đ·ã c·hết!"

Một tên trưởng lão cắn răng nói.

Giả Đạo."

"Ta không cần g·iết bọn họ.

Chương 152: Sóng ngầm sau sụp đổ của lô đỉnh đạo tông

"Không ai biết! Chỉ biết rằng… một đêm trước, toàn bộ nhân thủ trong tổng đàn Sát Đạo Tông đột nhiên biến mất!"

"Bẩm báo tông chủ, mấy ngày qua có rất nhiều cơ sở ngầm của chúng ta bị xóa sổ!"

"Kẻ nào đã ra tay?"

Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp kia cất lên.

Trong tửu lâu, Diệp Linh đang ngồi bên bàn, vẻ mặt khó hiểu.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

"Tìm hắn."

"Chính là tin rằng mình đ·ã c·hết." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng nhiên, nàng nhận ra một điều đáng sợ.

"Ngươi có biết điều gì đáng sợ hơn cả c·ái c·hết không?"

Một luồng sát khí bùng phát, tấm sát thư lập tức nổ tung.

"C·hết như thế nào?"

"Dùng mọi cách có thể để xóa sổ cái tên này khỏi tu chân giới!"

Nếu ngay cả những kẻ g·iết người không chớp mắt cũng sợ hãi, vậy sư phụ nàng đã làm gì?

"Người g·iết hết bọn họ?"

Đám người xung quanh im lặng, không ai dám tỏ vẻ đồng tình.

Lạnh lẽo. U ám. Một cơn ác mộng vừa mới bắt đầu."

"Tông chủ Hàn Đỉnh Chân Nhân cũng không thể phản kháng, hiện giờ… đã trở thành một con rối sống."

Chỉ bằng một lời nói dối, Hoa Vân đã xóa sổ một tông môn.

"Không thể nào. Ngươi tưởng hắn là thần tiên chắc? Ngay cả cao thủ Hóa Thần cũng không thoát nổi á·m s·át của chúng ta!"

Đều biến mất.

"Ta chỉ khiến bọn họ tin rằng ta đã g·iết bọn họ."

Bọn chúng cười nhạt, tự tin tuyệt đối.

Không có dấu vết của bất kỳ ai từng ngồi bên cạnh hắn.

"Hoa Vân…"

Hay là một con quỷ đội lốt sư phụ?"

"Không một tiếng động, không một cuộc phản kháng! Chỉ để lại những tòa cung điện trống rỗng!"

Toàn bộ tu chân giới chấn động.

"Bởi vì, bây giờ cả thiên hạ đều tin rằng ta đ·ã c·hết."

Sư phụ nàng, Hoa Vân.

"Sư phụ, gần đây có tin đồn rằng người đ·ã c·hết."

Diệp Linh khựng lại.

Sát thư này… là do ai gửi?

"Nếu còn dám tái hiện nhân gian… ta sẽ khiến ngươi c·hết thêm một lần nữa!"

Tu sĩ trẻ tuổi cứng đờ.

"Nói là người bị sát thủ bí ẩn của Sát Đạo Tông á·m s·át, t·hi t·hể không còn, ngay cả tro cốt cũng bị phong ấn vào hư không."

"Có người nói… đó là một con quỷ!"

"Không thể nào!"

Hoa Vân mỉm cười nhạt.

Trong một quán trà nhỏ, Diệp Linh ngồi đối diện Hoa Vân.

Nàng không nói gì.

Bóng tối bắt đầu nuốt chửng từng tên một.

ẦM!

"Thì ta sẽ khiến cả thiên hạ tin rằng hắn đ·ã c·hết!""

Nàng không hiểu rốt cuộc sư phụ đang làm gì, nhưng một điều chắc chắn: Sát Đạo Tông đang r·ối l·oạn.

Không cần một thanh kiếm. Không cần một nhát chém.

Hoa Vân đặt chén trà xuống, giọng điềm nhiên.

Hai người chỉ im lặng uống trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọn đèn bất ngờ tắt ngúm.

Diệp Linh ngẩn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ai dám tin rằng ta còn sống… thì sẽ c·hết trước."

Ở một nơi nào đó, những kẻ sống sót của Sát Đạo Tông vẫn còn run rẩy trong góc tối.

Không gian trở nên áp bức.

Một nam nhân khoác áo dài, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như vực sâu không đáy.

"Ngươi c·hết rồi, vậy thì ngoan ngoãn ở dưới hoàng tuyền."

"Sư phụ… vậy bây giờ người tính làm gì?"

Nhưng khi hắn quay đầu lại…

"Kẻ nào tin ta đ·ã c·hết, thì chính là n·gười c·hết trước."

"Không cần thiết."

Nghe đồn hơn mười vị trưởng lão đã m·ất t·ích, toàn bộ nhân thủ trong tổng đàn đều bị đặt trong tình trạng giới nghiêm.

Bóng đen chậm rãi bước ra khỏi mật điện, ánh mắt lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm khuya, trong một tòa mật điện của Sát Đạo Tông.

Nàng đã nhận ra người đó là ai.

Nửa tháng sau, trong một trấn nhỏ ven biên giới Bắc Hoang.

"Là Hoa Vân."

Nhưng… đây có thật sự là sư phụ không?

Ngay lúc đó…

Một tháng sau.

"Cái gọi là ‘bóng ma không thể tiêu diệt’ chẳng qua là lời đồn vô căn cứ!"

Một con quỷ mang tên Hoa Vân.

Không ai biết Hoa Vân đang ở đâu.

Một tên tu sĩ hét lên, nhưng ngay lập tức im bặt.

"Sự thật?"

Không gian đại điện trở nên im lặng đến đáng sợ.

"Hắn… vẫn còn đó."

"Nếu đ·ã c·hết rồi, vậy thì cứ làm một con quỷ…"

Diệp Linh rùng mình.

"Chắc chắn là có kẻ g·iả m·ạo!"

Thì hắn sẽ đến tìm ngươi."

"Sát Đạo Tông bị diệt? Xạo! Chẳng qua bọn chúng tự tan rã vì nội loạn mà thôi!"

Hoa Vân vẫn thong thả uống rượu, sắc mặt không hề biến đổi.

"Hoa Vân!"

Mặc dù Sát Đạo Tông đã bị xóa sổ, nhưng toàn bộ tu chân giới vẫn chìm trong nỗi sợ hãi.

Không có chén rượu nào cả.

Không khí trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

"Ta nói cho các ngươi biết! Hoa Vân căn bản chỉ là một trò lừa bịp!"

"Nhân thủ phái đi điều tra… không ai sống sót trở về."

Nếu cả thiên hạ tin rằng sư phụ nàng đ·ã c·hết…

"Quan trọng là, ai nắm giữ sự thật."

"Ta chỉ làm điều cần làm."

"Quan sát, đừng hành động."

"Một con quỷ có thể chôn sống cả Sát Đạo Tông.""

"Hoa Vân…? Lại là hắn?"

Tại một tòa thành xa xôi, trong một quán rượu nhỏ.

Không ai dám nhắc tên hắn quá lớn.

Một con quỷ không thể g·iết c·hết.

Bóng tối bao trùm.

"Nếu tiếp tục để hắn tồn tại… có lẽ ngày mai đến lượt ta."

Hoa Vân cũng không nói gì.

Chỉ trong chớp mắt

Bởi vì…

Giọng nói trầm thấp vang lên giữa bóng tối.

ẦM!

"Các ngươi sợ cái gì? Hoa Vân đâu có thật! Hắn chỉ là một câu chuyện hoang đường mà thôi!"

Một chén rượu được đặt xuống bàn.

Toàn bộ tu sĩ trong mật điện đều ngã xuống, không kịp phát ra một tiếng kêu nào.

Đây chính là

Một con quỷ đến từ địa ngục.

Mấy ngày qua, sư phụ nàng hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một câu dặn dò:

Bởi vì những kẻ dám tin rằng hắn không tồn tại…

"Ta đ·ã c·hết rồi mà."

Cuối cùng, Diệp Linh hít sâu một hơi, lên tiếng.

Cạch.

"Sự thật là sư phụ không hề c·hết!"

Bọn họ không dám nhúc nhích, không dám lên tiếng.

"Lại còn có cả nhân chứng nói tận mắt nhìn thấy… thật là nực cười!"

Chỉ có giọng nói lạnh như băng vang lên trong tâm trí hắn.

Sát Đạo Tông đã diệt vong.

Toàn bộ cao thủ trong đại điện đều đứng bật dậy, vẻ mặt hoảng hốt.

"Sát Đạo Tông… bị diệt rồi!?"

"Cả một tòa phân đàn bị xóa sổ trong một đêm… Đây là ma quỷ chứ không phải con người!"

Một bóng đen khoác áo dài, lặng lẽ như một bóng ma giữa ban ngày.

Diệp Linh bĩu môi.

"Bây giờ lại diệt luôn Lô Đỉnh Đạo Tông."

Diệp Linh đang đi dạo trên phố, trong lòng vẫn còn chấn động.

"Chạy mau! Quỷ! Là quỷ!"

Tu chân giới run rẩy.

Một tu sĩ trẻ tuổi đang hớn hở khoe khoang với đồng bạn.

"Hắn không có ở đây! Hắn không thể, "

Tấm sát thư đã nổ tung khi nãy, bỗng dưng hiện ra một dòng chữ bằng máu.

"Nhưng mà… rõ ràng sư phụ vẫn còn đây mà?"

"Nếu thiên hạ tin rằng ta đ·ã c·hết…"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Sóng ngầm sau sụp đổ của lô đỉnh đạo tông