Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Động phủ bí ẩn
Trên vách đá cao, Hoa Vân khoanh tay đứng đó, lạnh lùng quét mắt xuống đám ma tu.
Một số pháp bảo bày la liệt, tỏa ra ánh sáng huyền diệu.
Diệp Linh: “…”
Đám ma tu vốn dĩ còn chần chừ, nay vừa nghe vậy liền hốt hoảng, lập tức rút binh khí ra!
Trên vách đá, Hoa Vân khoanh tay quan sát.
Đám ma tu: “?!”
Cầm lấy bộ Kim Cương Linh Giáp, y thử vận linh lực vào. Ngay lập tức, bộ giáp phát sáng, từng đường vân kim loại hiện ra, uy áp mạnh mẽ lan tỏa.
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức ói máu. Một bộ linh giáp phòng ngự cường đại mà lại bị ném như một món đồ chơi vô dụng!
Khói bụi mù mịt, đám ma tu kinh hãi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hoa Vân đã trầm giọng nói tiếp:
“Các ngươi đoán xem?”
"Ồn ào."
"Hừm... có chút thu hoạch." Hoa Vân không hề kích động, chỉ thản nhiên gật đầu.
Chỉ một câu.
Sau đó…
BÙM!
Nàng hít một hơi sâu, cố làm ra vẻ lạnh lùng, chắp tay sau lưng, hờ hững nói:
Lão giả áo xám bạo liệt, hóa thành một vũng máu ngay tại chỗ.
Ngay lập tức, bóng áo xám kia đông cứng tại chỗ, kiếm khí giữa không trung cũng tan biến. Hắn hoảng sợ nhìn xuống, phát hiện toàn bộ linh lực trong cơ thể bị chặn đứng, một chút cũng không thể vận dụng!
“Nghe nói có một kẻ muốn á·m s·át tất cả các ngươi.”
“Nàng đã luyện Thiên Địa Vô Cực Kiếm Quyết, có thể chém c·hết các ngươi trong nháy mắt.”
Diệp Linh giật mình, quay đầu nhìn.
"Cũng được." Y gật gù, tiện tay ném nó sang một bên.
"Động Phủ Bí Ẩn
Ầm! Một t·iếng n·ổ khủng kh·iếp vang lên.
Diệp Linh bị hơn chục tên ma tu lao vào chém g·iết. Trong lòng nàng chỉ có một câu:
Một đống linh thạch xếp thành núi.
“Đây… Đây là thiên tài gì vậy?”
“G·i·ế·t nó trước khi nó ra tay!”
Sư phụ! Người không thể nào đối xử với ta như vậy được!"
Diệp Linh: “…”
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.”
“Sư phụ! Như vậy có phải quá khó không?”
"KHÔNG!!! TA KHÔNG C·H·Ế·T!!!"
"Chân Tiên? Một động phủ cỏn con mà cũng dám lấy tên này?" Y lắc đầu, cảm thấy quá mức khoa trương.
Diệp Linh há hốc miệng, không tin vào tai mình.
Hoa Vân không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên.
Nhưng Hoa Vân không quan tâm. Đối với y, chỉ có nhiệm vụ là quan trọng nhất. Tài nguyên, pháp bảo, tất cả chỉ là công cụ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Nói rồi, hắn giơ tay, một luồng khí đen lập tức khóa chặt Diệp Linh!
"Ngươi dám x·âm p·hạm động phủ của lão phu, chuẩn bị nhận lấy c·ái c·hết đi!"
“Làm sao đây…”
Từ trong bệ đá, một cơ quan kích hoạt, một bóng người lao ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh hít một hơi lạnh. Sư phụ! Ngài làm vậy là muốn ta c·hết luôn sao?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ầm! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cả bọn ma tu đều sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn về phía Diệp Linh.
Hoa Vân đứng giữa động phủ, lặng lẽ quan sát. Đây là một nơi bí mật mà y vừa chiếm được sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Động phủ này không lớn nhưng linh khí dày đặc, bốn phía có phù văn cổ xưa phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Y thản nhiên quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một tấm bia đá khắc ba chữ: “Chân Tiên Cư”.
“Không sao, có thể thất bại.” Hoa Vân gật đầu.
Hắn hét lên, linh lực bùng nổ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bàn tay vung ra, một đạo kiếm khí chém thẳng về phía Hoa Vân.
Có cả đan dược, ngọc giản, thậm chí là một bộ Kim Cương Linh Giáp phát ra ánh sáng vàng rực.
Hắn vung tay, một quyển trục bay xuống, mở ra giữa không trung.
Nàng hoảng loạn, muốn giải thích, nhưng giọng nói lạnh lùng của Hoa Vân lại vang lên:
Là một tu sĩ mặc áo xám, khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt điên cuồng. Hắn rõ ràng bị phong ấn ở đây đã lâu, nay vừa thoát ra liền muốn g·iết kẻ xâm nhập.
Diệp Linh suýt ngất!
Bên trong động phủ có đủ loại trận pháp bảo vệ, có trận tụ linh, trận phòng ngự, thậm chí còn có một trận che giấu khí tức. Rõ ràng chủ nhân trước đây không tầm thường, nhưng bây giờ động phủ này đã thuộc về Hoa Vân.
Hoa Vân không động đậy, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hoa Vân gật gù:
Đám ma tu: Chúng ta không đoán, chúng ta tin!
Diệp Linh dù hoảng loạn nhưng cũng là đệ tử của hắn, thiên phú không tệ, dưới áp lực sinh tử, nàng bắt đầu thi triển Thiên Địa Vô Cực Kiếm Quyết, kiếm quang chớp động, miễn cưỡng chống đỡ.
"Động phủ tĩnh lặng, ánh sáng từ trận pháp bảo vệ nhàn nhạt phản chiếu lên vách đá. Hoa Vân ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt trầm tĩnh, tay cầm một cuốn trục lệnh mới nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh giả làm một tên tiểu ma tu, lẻn vào giữa đám người. Trong lòng nàng vô cùng hồi hộp. Sư phụ nói chỉ cần nàng trà trộn vào, hắn sẽ có kế hoạch tiếp theo.
Chương 153: Động phủ bí ẩn
Diệp Linh thì đứng bên cạnh, hai mắt long lanh, vẻ mặt háo hức. Nàng luôn tôn sư trọng đạo, lúc nào cũng kính trọng sư phụ. Nhưng… lần này, nàng thật sự muốn phát điên!
“Dù sao thì… chẳng lẽ ngươi có thể một mình chọi lại tất cả chúng ta?”
Y tiện tay cầm một viên đan dược, quét mắt nhìn, phát hiện đây là Bát Chuyển Hồi Nguyên Đan, một viên có thể giúp Hóa Thần kỳ khôi phục linh lực nhanh chóng. Đối với người khác, đây là chí bảo, nhưng với Hoa Vân... hắn chưa thể dùng.
Nhưng nhìn quanh, nàng phát hiện có kẻ đã lùi bước, có kẻ thì sợ hãi nhìn mình, nàng đột nhiên hiểu ra… Bọn chúng tin thật!
Lập tức, hơn nửa bọn chúng bắt đầu hoảng loạn, có kẻ thì run rẩy, có kẻ thì lùi lại. Tên đầu lĩnh nghiến răng:
Sư phụ ơi, sao cứ mỗi lần giúp đỡ, người lại khiến ta sợ hãi thế này?
“Sư phụ! Ta… Ta chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ mà?”
"Ngươi... ngươi làm gì ta?"
“Ngươi… thật sự là thiên tài tuyệt thế sao?”
Ba ngày sau, tại một cứ điểm của ma tu.
Diệp Linh suýt nữa thì khóc. Cái gì mà “có thể thất bại”? Chẳng phải thất bại là c·hết luôn sao?
Bạo Liệt Phù!
“Bản lĩnh của nàng mạnh đến mức có thể một chiêu hủy diệt tất cả các ngươi.”
Hoa Vân đưa cho nàng một viên đan dược.
Sư phụ đã tạo ra một màn kịch quá mức hoàn hảo. Nếu nàng lộ sơ hở bây giờ, chỉ có đường c·hết!
Nhưng dù vậy, nàng chỉ có một mình, lại bị bao vây, có vẻ khó mà thoát nổi.
Tên đầu lĩnh ma tu, một lão già râu ria xồm xoàm, ánh mắt híp lại:
Y bước tới cái bệ đá giữa động phủ, đặt tay lên, linh lực nhẹ nhàng chảy vào. Trong khoảnh khắc, cả động phủ rung chuyển, một cánh cửa đá mở ra, lộ ra bên trong một kho báu.
Sư phụ, ngài đang giúp ta hay đang hại ta vậy?!
Diệp Linh: “…”
Diệp Linh thầm kêu khổ.
“Ngươi bảo sao? Sư phụ muốn ta… làm gì?”
“Giờ, ta sẽ không can thiệp nữa. Nàng tự mình giải quyết đi.”
Ngay lúc này, một tiếng "cạch" vang lên.
Tên đầu lĩnh lau mồ hôi, giọng run run:
"Cả đám ma tu đứng đó, ánh mắt kinh hãi nhìn Diệp Linh.
Ngay lúc nàng đang lo lắng, một âm thanh vang lên từ xa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy sư phụ có chút lương tâm.
Sư phụ ơi, ta là đệ tử của người! Sao người lại nói ra như thế?!
"Phiền phức."
Diệp Linh còn chưa kịp hoàn hồn, Hoa Vân đã tiếp tục nói một câu khiến nàng muốn hộc máu:
Hoa Vân thản nhiên nhìn, sau đó nhẹ nhàng phủi tay.
Rồi hắn… biến mất.
“Ngươi có ba ngày để học thuộc toàn bộ Thiên Địa Vô Cực Kiếm Quyết, sau đó ra ngoài chém g·iết ba mươi tên ma tu Kết Đan.” Hoa Vân bình tĩnh đáp.
Tiếp tục thu dọn chiến lợi phẩm.
“Hừm… tiểu tử này muốn g·iết chúng ta sao? Để ta xem thử nào…”
“Cái này là…”
Bọn chúng nhìn quanh, thấy một số đồng bọn đã bị sóng xung kích đánh bay, lập tức run rẩy!
“Vẫn chưa đủ.”
Diệp Linh: Ta là một n·ạn n·hân!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.