Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154: Trấn thanh vân
Lúc này, một nhóm tu sĩ áo trắng xông tới, khí thế cường đại.
“Ngươi không nhận ra sao?” Hoa Vân cười nhạt, ánh mắt như thể đang đánh giá một món đồ chơi.
Phập!
Diệp Linh quay lại, chỉ thấy Hoa Vân đứng lặng lẽ trong bóng tối, ánh mắt như băng giá.
Không có thực lực, chỉ có thực tế do kẻ khác tin tưởng.
“Không có ‘nhưng’ gì cả,” Hoa Vân ngắt lời, ánh mắt thấu suốt. “Cái mà ngươi gọi là thế giới tu chân, thực chất chỉ là một cái vòng xoáy, nơi mọi kẻ mạnh đều mượn danh nghĩa của tu luyện để thao túng kẻ yếu. Kể cả ta, kể cả ngươi, cũng chỉ là những con tốt trong trò chơi này.”
Chương 154: Trấn thanh vân
Không khí quán trà trở nên căng thẳng.
Một lão giả thở dài:
“Ngươi tin rằng mình đang tu luyện để trở thành cường giả, nhưng thực chất ngươi chỉ đang vướng vào một trò chơi mà kẻ khác dựng lên. Ngươi chỉ đang luyện tập để trở thành công cụ phục vụ cho những người khác, bất kể có phải kẻ thù của ngươi hay không.”
Nói rồi, hắn xoay người, một cơn gió mạnh vụt qua, không gian bỗng trở lại bình thường. Trấn nhỏ lại hiện ra, nhưng Diệp Linh đã không còn là nàng trước kia nữa.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ về kế hoạch, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
Tên đầu lĩnh lạnh cả sống lưng!
Mắt Diệp Linh mờ đi, không thể tin vào những gì sư phụ vừa nói. Những ảo tưởng về con đường tu luyện, về lý tưởng của nàng, tất cả bỗng nhiên sụp đổ như lâu đài cát.
“Ngươi có từng nghe đến Thiên Kiếm Trảm Hồn Thuật?”
“Cũng không quá ngu ngốc.”
Quá đơn giản.
Hoa Vân bước lại gần, ánh mắt lạnh lùng quét qua xung quanh.
Diệp Linh hừ lạnh:
“Sát thủ đại nhân… ngươi… g·iết nhầm rồi?”
"Diệp Linh đứng ở đầu một con phố nhộn nhịp trong trấn nhỏ, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn lồng le lói chiếu sáng những quầy hàng lề đường. Nàng vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng cảm giác mệt mỏi lẫn lộn trong lòng. Hôm nay, sư phụ giao cho nàng đi tìm một thông tin từ trấn này, nhưng nàng không ngờ rằng Hoa Vân lại âm thầm đến trước, như thể hắn đã đoán trước mọi chuyện.
Máu văng tung tóe.
Diệp Linh quỳ xuống, đôi mắt nhòa đi. Cảm giác này quá tê tái, quá khó chịu.
Trên đời thật sự có thuật pháp khủng bố như vậy sao?!
Dân chúng xung quanh bắt đầu xì xào.
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Nhưng… nhưng sư phụ…” Diệp Linh cố gắng phản bác, nhưng cổ họng nàng nghẹn lại.
Nhưng… Diệp Linh nói quá tự tin! Hơn nữa, vừa rồi nàng đã có thể tung ra một chiêu kinh thiên động địa, ai dám nói nàng không thể làm chuyện này?!
“Sát nhân! Có s·át n·hân!”
“Đại nhân… Chuyện này chỉ là hiểu lầm! Ta tuyệt đối không có ý đối đầu với ngài! Nếu đã thế, ngài có thể tha cho bọn ta một mạng không?”
“Là ai dám g·iết Mặc Trần công tử?”
Đột nhiên, nàng nhớ lại cách sư phụ hành sự.
Trời xanh mây trắng, tòa thành Vân Châu hôm nay vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Dân chúng qua lại, tu sĩ tụ tập bàn luận về đại sự tu chân giới.
“Ngươi không hiểu sao?” Hoa Vân nhẹ nhàng tiến lên, đôi mắt không còn chút tình cảm nào. “Ngươi tu luyện, ngươi đi theo con đường này, nhưng ngươi không nhận ra rằng mình đang sống trong một thế giới được dệt lên bởi những lời nói dối. Mọi thứ đều do người khác tạo ra. Mỗi quyết định của ngươi, mỗi bước đi đều đã được định sẵn.”
“Sư phụ… ngài đã phá hủy hết mọi thứ của ta rồi.”
“Ngươi cảm thấy bối rối phải không?” Hoa Vân cười khẽ. “Đây chính là cảm giác khi nhận ra rằng mình không phải là kẻ cầm cờ, mà là con cờ bị vứt bỏ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mặc gia mà biết chuyện này, cả Vân Châu sẽ loạn mất!”
“Ngươi nghĩ ta cần tự tay g·iết ngươi sao?”
Trên bàn số ba… vẫn còn một tên áo đỏ khác đang uống trà, vẻ mặt bàng hoàng!
Hoa Vân thở dài, nhìn nàng một lúc lâu, rồi lạnh lùng nói:
Không chần chừ, hắn vung tay, một đạo kiếm quang xẹt qua!
Hắn nhận lệnh á·m s·át một kẻ tên Tạ Trường Sinh, một tu sĩ tà đạo, tội ác chồng chất. Mục tiêu rất rõ ràng: đến quán trà Nguyệt Hạ, g·iết kẻ mặc áo đỏ đang uống trà ở bàn số ba.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Một nam tử áo đỏ đang nhàn nhã uống trà.
Hoa Vân: Hả? Mặc Trần?
Trên một vách đá xa xa, Hoa Vân quan sát tất cả, khẽ gật đầu.
Hắn xoay người, lẩm bẩm:
Diệp Linh hoảng hốt nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sư phụ, ngài đã phá hủy tất cả."
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên:
…Hắn g·iết nhầm người.
" Tòa thành Vân Châu, Một ngày định mệnh
Nàng thắng rồi?!
“Nhưng mà… đừng tưởng ta thật sự không can thiệp nữa.”
“Đây… đây là…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh đứng yên, cảm giác như tất cả những gì nàng từng tin tưởng đang bị lật đổ. Những kiến thức nàng đã học, những bài học từ sư phụ, tất cả trở nên vô nghĩa. Nàng chỉ là một con cờ, và sư phụ chính là người chơi cờ.
“Giả Đạo.” Hoa Vân nói hai chữ này một cách dửng dưng, như thể chúng chẳng có gì đáng để bận tâm. “Tất cả những gì ngươi nghĩ về thế giới này đều là giả. Những tông môn, những lý thuyết, những con đường tu luyện, thậm chí cả bản thân ngươi… tất cả đều do người khác tạo ra. Ngươi chỉ là một con rối trong vở kịch lớn mà thôi.”
Một đám người lập tức vây lại.
Nhưng…
Tên đầu lĩnh khựng lại.
Nàng nhìn xung quanh, thấy cả bọn ma tu đều cúi đầu, vẻ mặt kính sợ.
Diệp Linh cảm thấy đất dưới chân mình như sụp đổ. Mọi thứ nàng biết về thế giới này, về tu chân, về sư phụ… tất cả bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Hoa Vân nhíu mày. Đây là chuyện bình thường, g·iết người giữa phố xá đông đúc, ai mà không hoảng loạn?
Không được, nếu đánh nhau thật, nàng c·hết chắc!
"Sư phụ... Ngài muốn nói gì?" Nàng lắp bắp, cảm thấy đầu óc rối bời.
“Cái gì?!”
Hoa Vân.
Diệp Linh ngơ ngác nhìn hắn, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu. Từ khi nào sư phụ lại lạnh lùng và thẳng thắn đến mức này?
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào tên đầu lĩnh, chậm rãi nói:
Tên mặc áo đỏ còn lại, Tạ Trường Sinh, nuốt nước bọt, nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi quay sang Hoa Vân, vẻ mặt méo mó:
Trong tay hắn lúc này, một sát thư vừa được viết xong.
Diệp Linh: Hả?!
Hoa Vân nhẹ nhàng đáp xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét qua quán trà. Hắn nhanh chóng phát hiện bàn số ba.
“Bản lĩnh này, ta chỉ cần ghi nhớ dung mạo kẻ địch, trong vòng ba ngày, hắn sẽ c·hết không rõ lý do.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân hất tay một cái, không gian xung quanh Diệp Linh bỗng nhiên thay đổi. Cả trấn nhỏ chợt biến mất, thay vào đó là một không gian vô cùng tĩnh mịch.
“Ngươi quá yếu.”
“Không, ta chỉ giúp ngươi nhìn rõ thế giới mà thôi. Từ giờ, ngươi có thể tự quyết định sẽ sống như thế nào, nhưng nhớ kỹ, không có gì là thật trong thế giới này. Chỉ có thứ duy nhất quan trọng: cái còn lại chính là sự sống sót cuối cùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân tiếp tục, từng lời như một m·ũi d·ao đâm thẳng vào lòng nàng:
“Ngươi nói vậy là sao?”
"Sư phụ..." Diệp Linh chỉ biết im lặng.
Xong việc.
"Bất kỳ kẻ nào nghi ngờ nàng, đều phải c·hết.""
“Trời ơi! Tên này dám g·iết công tử Mặc gia ngay giữa phố?”
Nam tử áo đỏ trợn mắt, chưa kịp nói gì đã ngã xuống, c·hết không kịp trăn trối.
Chưa kịp suy nghĩ, một bóng người lao ra, nước mắt lưng tròng, hét lên:
“Hôm nay ta sẽ làm một việc mà ngươi không thể tưởng tượng được.”
Giữa không khí yên bình ấy, một bóng người áo đen xuất hiện trên một mái nhà cao, khí thế lạnh lẽo, sát ý ngập trời.
“Đại ca! Ai g·iết đại ca ta?!”
Không cần mạnh, chỉ cần người khác nghĩ ngươi mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân thu kiếm, xoay người rời đi.
Tên đầu lĩnh hít sâu, vội vã cười cầu hòa:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.