Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Tòa thành Vân Châu, Một ngày định mệnh
Mặc Kình Thiên không thể chịu nổi nữa, hét lớn:
Tạ Trường Sinh: Công lý cái đầu ngươi!
Hắn vỗ tay, nghiêm túc nói:
Mặt đất nứt toác, cột khói bụi bốc lên!
Mặc Kình Thiên nổi cả da gà.
ẦM!
Hoa Vân chậm rãi bước tới, mắt nhìn thẳng Mặc Kình Thiên, giọng nhàn nhạt:
ẦM!
Nhưng hắn không dám nói ra.
Hắn bạo phát khí thế, chuẩn bị tung ra một chiêu kinh thiên động địa!
Nhưng…
Cả tòa thành phát điên."
Hoa Vân nhàn nhã đáp:
“Là ai?! Kẻ nào g·iết con ta?!”
"Sau khi cả thành Vân Châu náo loạn, Hoa Vân vẫn đứng đó, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoa Vân cau mày:
Mặc Kình Thiên đang nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Chúng ta không đoán, chúng ta chạy!
Giữa vùng núi non trùng điệp, một tòa động phủ ẩn sâu trong rừng trúc. Ánh trăng rọi xuống, tạo nên một khung cảnh vừa thần bí vừa yên tĩnh.
Đến lúc này, hắn mới hiểu… c·hết không phải là lựa chọn tồi tệ nhất."
“Ta đã hiểu!”
“Đúng vậy.”
Một sự im lặng bao trùm cả thành Vân Châu.
Tạ Trường Sinh suýt cắn đứt lưỡi!
“Chưởng pháp cũng tạm được.”
Nhận lỗi? Không tồn tại.
Nếu hắn g·iết sai mục tiêu, vậy lẽ ra hắn phải bị khiển trách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đang nghiền ngẫm về nhiệm vụ vừa rồi.
Tạ Trường Sinh đứng đó, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, một trong những cao thủ mạnh nhất Vân Châu!
Khoan đã…
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì Mặc Kình Thiên đã hóa thành một tia sáng, giáng thẳng một chưởng về phía Hoa Vân!
Một sát thủ chuyên nghiệp khi gặp tình huống này sẽ làm gì?
“Cái… cái gì mà ‘g·iết nhầm thì có nghĩa là đáng c·hết’?”
Mặc Kình Thiên run giọng:
Bên trong động phủ, một bóng người áo đen khoanh chân ngồi, thần sắc nghiêm túc.
Hoa Vân im lặng nhìn hắn một lúc, rồi trầm giọng nói:
" Tại một góc tu chân giới…
Tạ Trường Sinh: HẢ???!
Một kẻ dám ngang nhiên g·iết đại công tử Mặc gia, lại còn không hề kiêng kỵ gì!
Hoa Vân trầm mặc.
Đêm nay, có một kẻ đang chìm trong suy tư sâu sắc…
“Đại… Đại nhân, người muốn diệt khẩu cả thành sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phập! Phập! Phập!
Mà tại sao Sát Đạo Tông lại bảo không được truy cứu?
Sau khi rời khỏi thành Vân Châu, hắn có cảm giác… hình như có gì đó không đúng.
Tạ Trường Sinh rốt cuộc không nhịn được, lắp bắp hỏi:
“Ta nhận được mật lệnh, bảo ta g·iết Tạ Trường Sinh, nhưng sau khi g·iết xong ta mới biết là g·iết nhầm. Mà g·iết nhầm thì có nghĩa là người này đáng c·hết.”
Hắn vốn nên g·iết Mặc Trần ngay từ đầu!
“Ngươi làm gì vậy?”
“Các ngươi đoán xem?”
Cả đám người lập tức bỏ chạy tứ tán, chen lấn giẫm đạp, tiếng la hét vang trời. Một số kẻ nhát gan còn quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Ầm!
G·i·ế·t hết những kẻ biết chuyện.
Hắn sống rồi?!
Tạ Trường Sinh: Vì ngươi nhầm lẫn, đồ đầu gỗ!
Sau một hồi phân tích, hắn gật đầu tự nhủ:
Ầm!
Chương 155: Tòa thành Vân Châu, Một ngày định mệnh
Người dẫn đầu, một trung niên mặt lạnh, quét mắt nhìn t·hi t·hể, rồi ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Hoa Vân:
Mặc Kình Thiên: ???
Ta nhận lệnh g·iết Tạ Trường Sinh…
“Tự ngươi hiểu là tốt. Lần sau đừng có gây chuyện nữa.”
Nhưng ngay lúc đó, một lá thư bay đến, rơi ngay trước mặt hắn.
Dân chúng: ???
“Có lẽ ngay từ đầu, cái tên trên sát thư đã bị thay đổi… hoặc giả Tạ Trường Sinh chỉ là con tốt thí, còn mục tiêu thực sự là Mặc Trần.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Kình Thiên cau mày mở ra xem, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mặc Kình Thiên giận run người:
“Chưa chắc.”
Sau đó, hắn xoay người, nhìn toàn bộ đám đông trong quán trà, chậm rãi nói một câu:
Có thể là do Sát Đạo Tông cố ý thay đổi mục tiêu.
“Ngươi là ai?”
Dân chúng hét lên kinh hãi, không ai dám nhìn thẳng vào trận chiến.
Mặc Kình Thiên ánh mắt căng thẳng, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
Nói xong, hắn quay người, đi thẳng ra khỏi thành Vân Châu, để lại một mảnh tàn cuộc rối ren.
Nhưng ngay lúc đó, Hoa Vân chắp tay sau lưng, nhàn nhã nói một câu:
Trong chớp mắt, Hoa Vân nhấc tay, năm đạo kiếm quang bùng nổ!
“Xem ra ta không hề nhầm lẫn.”
Dân chúng nghe xong cũng muốn quỳ xuống.
Nhưng một giây sau, hắn chợt nhận ra…
Ai mới là kẻ giật dây chuyện này?
Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…
“Ngươi g·iết con ta, còn dám nói là công lý?”
“Ngươi đoán xem?”
Tên Tạ Trường Sinh cũng suýt ngất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dân chúng trong quán trà nghe câu “Các ngươi đoán xem?” của Hoa Vân thì tim gan muốn rớt ra ngoài.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Hắn ngồi xếp bằng trong động phủ, suy tính cẩn thận. Sau một lúc, hắn vỗ tay một cái, ánh mắt lóe lên:
Hoa Vân bình tĩnh đáp:
Hắn tự tin rằng bản thân không hề nhầm lẫn, chỉ là âm mưu của kẻ đứng sau quá tinh vi, đến mức ngay cả hắn cũng suýt b·ị đ·ánh lừa.
" Kế Hoạch Hoàn Hảo
“Dựa vào đâu?!”
Bóng dáng Hoa Vân vẫn đứng đó, một sợi tóc cũng không rối.
Nhưng Sát Đạo Tông lại bảo “Kẻ g·iết hắn chính là hắn”.
Mặc Kình Thiên toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng… cắn răng quỳ xuống!
Dân chúng thấy vậy liền quỳ rạp xuống, không ai dám hó hé.
Hoa Vân tiếp tục:
Hắn lập tức lấy ra một tờ giấy, cẩn thận viết xuống:
Dân chúng hít sâu một hơi, da gà nổi khắp người.
Mặc Kình Thiên trợn tròn mắt.
Tạ Trường Sinh: ???
Sau một hồi suy nghĩ, hắn chợt giật mình.
“Ngươi nói nhảm! Cho dù ngươi là ai, hôm nay cũng phải c·hết!”
“Ta chỉ vô tình làm đúng mà thôi.”
Tên Tạ Trường Sinh đứng đó, mặt mũi trắng bệch, hai chân run rẩy.
Sát thần này điên rồi sao?!
Hoa Vân trầm ngâm:
Cả thành Vân Châu… sụp đổ."
Ầm!
Tên Tạ Trường Sinh run cầm cập, chỉ dám thầm cầu khấn.
Hắn run rẩy nhìn Hoa Vân:
“Ta là người thi hành công lý.”
Câu hỏi này khiến đám đông nín thở.
Và… có vẻ như hắn không có ý định chạy!
Tên này không hề hấn gì?!
Cả thành Vân Châu rơi vào câm lặng.
Hắn cau mày, lật lại tấm sát thư trong tay, đọc kỹ từng chữ một.
Năm tu sĩ Mặc gia ngã xuống, máu nhuộm đường phố.
“Như vậy, nếu hắn đ·ã c·hết, thì tức là hắn vốn nên c·hết. Nếu không thì ta đã không g·iết hắn.”
“Ngươi thử nghĩ xem, nếu một người không đáng c·hết, thì tại sao ta lại g·iết hắn?”
Là gia chủ Mặc gia, Mặc Kình Thiên! (đọc tại Qidian-VP.com)
…
“Tiền bối tha mạng! Ta sai rồi!”
Mặc Kình Thiên cười lạnh:
“Rõ ràng có âm mưu!”
Bên trong chỉ có một dòng chữ lạnh lẽo:
Trong đầu Hoa Vân nhanh chóng liên kết các sự kiện lại với nhau.
“Là ta.”
Hắn thật sự sống rồi?!
Hoa Vân.
Hoa Vân bình tĩnh đáp:
“Là người của Mặc gia!”
Dân chúng: ???!
Điều đó có nghĩa là…
Nhưng cuối cùng lại g·iết Mặc Trần…
Một bóng người như thiên thần giáng thế lao đến, áp lực khủng bố quét qua toàn bộ khu phố!
Nhưng… điều khiến hắn tuyệt vọng hơn cả là h·ung t·hủ vẫn còn đứng đây!
Hắn nhẹ nhàng vỗ tay áo, thản nhiên nói:
Nhưng khi khói tan đi…
Đây là cái logic quỷ gì?!
Giải thích? Không cần.
Bên ngoài động phủ, gió núi thổi qua, lá trúc xào xạc.
Mặc Kình Thiên ánh mắt đỏ ngầu, nhìn thấy t·hi t·hể Mặc Trần liền rống lên:
“Kẻ g·iết hắn… chính là hắn. Không được truy cứu.”
Chỉ có một cách.
Sát thư của Sát Đạo Tông!
“Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin tha cho Mặc gia một con đường sống!”
Đúng vậy! Hắn là ai?!
“Ai g·iết đại công tử nhà ta?”
Lúc này, một tiếng hét tức giận vang lên từ xa:
“KẺ NÀO G·I·Ế·T ĐẠI NHI TỬ CỦA TA?!”
Hắn nghiến răng:
Cái này không phải tu sĩ! Đây là thần kinh!
" Vân Châu Đại Loạn
Hoa Vân gật đầu:
Hắn biết rõ Mặc gia quyền thế ngập trời, Mặc Trần lại là đại công tử, được gia chủ cưng chiều nhất. Bây giờ bị g·iết ngay giữa thành, chỉ sợ… cả thành Vân Châu sẽ bị cuốn vào c·hiến t·ranh!
Dân chúng: Hả?!
Hoa Vân suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.