Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 176: Ánh sáng
Một âm thanh nhỏ vang lên. Hắn nhìn xuống, cánh tay cầm đao của mình đã lìa khỏi cơ thể từ lúc nào không hay!
“Tiếp tục đi.”
Hắn là người duy nhất trong thế giới này biết rằng, không phải sự chiến thắng, mà là sự vĩnh cửu mới là điều quan trọng."
Cả con đường im phăng phắc. Những kẻ khác nhìn cảnh này mà không ai dám hó hé.
Đột nhiên, một bàn tay thò ra từ bóng tối, tóm lấy tay nàng!
Ông lão chủ quán nuốt khan, lần này giọng nói đã bớt phần trêu chọc:
Hoa Vân lạnh lùng bước đến, và chỉ với một cái vẫy tay, Ác Ma Vĩnh Cửu bị kéo vào trong một cơn xoáy vĩnh cửu của ánh sáng và bóng tối. Không có sự phản kháng. Không có sự cứu rỗi.
Ông lão chủ quán nhếch miệng cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia đề phòng:
Đột nhiên, một cơn gió lạnh lùng thổi qua, mang theo một mùi h·ôi t·hối, như thể từ sâu trong lòng đất, một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi đang trỗi dậy. Hoa Vân không mảy may lay động. Hắn đã chờ đợi điều này.
Hoa Vân tiếp tục bước đi, không một chút thương tiếc cho những kẻ đã ngáng đường hắn.
“Ta không rõ hết, nhưng nghe nói… một kẻ có thế lực vô cùng lớn đang để mắt đến ngươi. Kẻ đó không muốn ngươi c·hết ngay, mà muốn ngươi… bị ‘rèn giũa’ trước.”
Tại một nơi khác, một bóng hình khác lại xuất hiện.
"Ngươi đúng là người không biết s·ợ c·hết."
"Kẻ nào đang t·ruy s·át ta."
"Sư phụ lúc nào cũng vậy... chẳng bao giờ chịu giải thích gì cả..."
"Tin tức."
Hoa Vân cười nhạt:
"Ta không thể ngăn cản ngươi, Hoa Vân. Nhưng ngươi không thể xóa bỏ tất cả. Sẽ có kẻ khác, những thế lực khác sẽ lên ngôi. Không ai có thể mãi tồn tại."
“Đúng. Bọn sát thủ chỉ là một phần của kế hoạch.
"Sư phụ! Ngài làm con hết hồn!"
Hoa Vân không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay người đi tiếp.
Hoa Vân tiếp tục đi, mỗi bước chân như thể khắc sâu vào hư không, để lại dấu ấn của một kẻ không thể bị lãng quên.
Hoa Vân thản nhiên bước qua, không thèm nhìn lại. Ở nơi này, quyền lực không đến từ những lời đe dọa, mà đến từ hành động thực tế.
"Ngươi muốn biết điều gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rắc.”
Tên sát thủ há miệng định hét, nhưng một lực vô hình siết chặt cổ hắn. Trong chớp mắt, hắn biến thành một đống thịt vụn, không một giọt máu nào rơi xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi câu nói còn chưa dứt, một thanh đao từ phía sau đã bổ xuống đầu Hoa Vân!
“Rèn giũa?”
Từng lời của hắn vang vọng trong không gian, như một lời tiên tri không thể tránh khỏi. Nhưng ngay cả khi thế giới này sụp đổ, Hoa Vân vẫn đứng vững, bước đi trên con đường của mình.
Không có gì có thể làm ta dao động." (đọc tại Qidian-VP.com)
Những kẻ xung quanh khẽ động đậy, có kẻ nắm chặt v·ũ k·hí, có kẻ ngầm ra hiệu cho đồng bọn.
"Bóng tối lùi bước, ánh sáng lại lan tràn. Nhưng không ai biết, trong ánh sáng kia có bao nhiêu bóng đêm ẩn giấu.
Những kẻ bước vào quán trà này, rất ít ai có thể bước ra.
Nàng đến đây theo lệnh của sư phụ, nhưng không hiểu vì sao vẫn có cảm giác mình không thuộc về nơi này. Nàng vốn thật thà, trong sáng, chưa từng tiếp xúc với những nơi đầy nguy hiểm như thế này.
“Ngươi b·ị t·ruy s·át… không phải vì ngươi, mà vì kẻ đứng sau ngươi.”
“Biết.”
Ông lão nhấc viên linh thạch lên, thổi một hơi, rồi nói khẽ:
“Ngươi biết quy tắc ở đây chứ?”
Hoa Vân và Diệp Linh bước vào trong, không khí lập tức thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ác Ma Vĩnh Cửu gầm lên một tiếng rợn người, một cú vung tay tàn bạo nhằm hướng Hoa Vân. Nhưng hắn chỉ đứng đó, không hề di chuyển. Ánh sáng lạnh lùng từ đôi mắt hắn lóe lên, và một tấm lá chắn vô hình từ những linh hồn xung quanh hắn dựng lên.
“Ta không có ý gây hấn, chỉ muốn thử xem ngươi có tư cách nhận tin tức hay không…”
Diệp Linh đang rụt rè nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Vô Tận Đạo, tên thủ lĩnh của thế lực ngầm kia, lặng lẽ đứng trong một căn phòng tối tăm, ánh mắt thấu suốt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tấm kính, và hắn khẽ thở dài.
"Trong quán trà cũ nát, sát khí ngưng tụ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió len lỏi qua những khe hở trên vách gỗ mục nát.
Nhưng Hoa Vân, chỉ là bước một bước, và với tay vẫy nhẹ, những linh hồn đã thoát khỏi xiềng xích bắt đầu tụ lại quanh hắn. Chúng không chỉ là những hồn ma bị giam cầm, mà là những thế lực vô hình đã từng là khối óc, là sức mạnh của vô số những trận chiến vĩ đại.
Diệp Linh hoảng hốt la lên, nhưng một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai nàng:
Hoa Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm.
Hoa Vân không đáp ngay. Hắn nhìn quanh, rồi nói một câu nhẹ nhàng nhưng mang đầy sát khí:
Nàng khẽ rùng mình.
“Ý ngươi là sao?”
Ác Ma Vĩnh Cửu bối rối, càng gầm gừ dữ dội hơn. Nhưng không có gì có thể dừng lại con đường mà Hoa Vân đang đi.
Chủ quán là một ông lão gầy gò, mắt một mí, vẻ mặt gian xảo, cười cười:
Chương 176: Ánh sáng
Hoa Vân không nói gì, chỉ đưa tay lên, một ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, và trong nháy mắt... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vụt!”
Diệp Linh vội vã chạy theo, miệng lẩm bẩm:
Tên kia chớp mắt, rồi trợn trừng. Con dao trong tay hắn bị cắt làm đôi, gãy ngang từ lúc nào không hay.
Ông lão chủ quán nhìn Hoa Vân, rồi nhìn xuống viên linh thạch trong tay. Hắn gõ nhẹ một cái lên mặt bàn.
"Ngươi chưa thấy ta thật sự ra tay, làm sao biết ta có sợ hay không?"
Nhưng chưa kịp chạm vào mục tiêu, lưỡi đao đã gãy ngang, như thể chém vào một khối kim cương bất hoại.
Không khí trong quán trà lập tức thay đổi. Một cơn bão sắp nổi lên."
Tấm lá chắn sáng rực lên, và cú vung tay của con ác ma b·ị đ·ánh tan, như thể đã gặp phải một bức tường vô hình không thể phá vỡ.
"Ngừng la. Đi theo ta."
Không gian trong quán trà chợt trở nên im lặng như c·hết chóc.
Cả hai tiến sâu vào khu vực trung tâm của thành, nơi có một quán trà cũ nát. Nhưng điều đáng nói là...
Hoa Vân đặt xuống một viên linh thạch.
Một kẻ rách rưới với một con dao nhỏ trong tay tiến đến, giọng khàn khàn:
“Rắc.”
“Muốn vào thành? Nộp lệ phí đi.”
Ngay khi bóng tối dần dày lên, một cánh tay khổng lồ, đen như mực, đột ngột vươn ra từ không gian, gắn liền với một sinh vật mà cả thế giới này đều sợ hãi, Ác Ma Vĩnh Cửu. Con quái vật này là một đại diện của những thế lực bị đẩy lùi vào cõi hư vô, một sinh vật có thể xé toạc mọi thứ bằng sức mạnh vô biên.
“Vậy thì…”
Cả quán trà chìm vào im lặng c·hết chóc.
Hoa Vân nheo mắt.
Những linh hồn được giải thoát giờ đây vây quanh hắn như những cơn sóng vô hình, tiếp tục đi theo hắn. Những bước chân không còn tiếng động, chỉ có những ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ linh hồn của chúng.
Trước mặt hắn, một thành trì cũ kỹ hiện ra, u ám, đổ nát, v·ết m·áu đã khô loang lổ khắp nơi. Đây là Hắc Nhai Thành, nơi tập trung những kẻ bị săn đuổi, phản loạn, và cả những tu sĩ lánh đời không muốn dính vào cuộc chiến của tu chân giới.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vẫn lạnh như băng.
Bước qua cổng thành, hắn có thể cảm nhận rõ những ánh mắt rình mò từ trong bóng tối. Dân ở đây không tin ai cả.
Tên sát thủ đứng sau lưng run rẩy, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bên trong một góc tối của Hắc Nhai Thành, một bóng người thấp thoáng.
Những ánh mắt sắc bén lướt qua hai người, không che giấu địch ý.
Ông lão khẽ thở dài, rồi cúi đầu nói nhỏ:
"A... không lẽ mình bị lừa bán rồi?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.