Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Quán trà
Hắn dừng lại giữa con hẻm vắng, rồi khẽ nói:
…
Lệnh bài vỡ nát!
“Không hổ danh là kẻ khiến cả tu chân giới chú ý… Hoa Vân.”
Mỗi một kẻ ở đây đều là sát thủ cấp cao của Sát Đạo Tông, có kẻ đã sống hàng ngàn năm, có kẻ chỉ g·iết mà không nói, có kẻ không hề có nhân tính.
Không gian yên lặng.
Những kẻ áo đen đều run lên, có kẻ hít vào một hơi khí lạnh.
"Không phải bọn họ rất thần bí, không ai biết được vị trí thật sự sao?"
Hoa Vân ngồi yên như núi.
Máu phun lên như mưa, t·hi t·hể đổ rạp xuống đất, không ai kịp kêu thảm một tiếng!
Vạn Kiếm Tông là tông môn cũ của Hoa Vân, cũng là nơi hắn từng tu luyện kiếm đạo!
Diệp Linh siết chặt nắm tay.
Chương 177: Quán trà
"Vậy sao người lại có thể chém trúng?!"
Quán trà bị kiếm khí nghiền nát, biến thành một vùng hoang tàn, khói bụi mù mịt.
Ông lão chủ quán nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt lóe lên một tia khó đoán.
Diệp Linh nuốt nước bọt, trong lòng có chút tội nghiệp cho những kẻ xấu số kia.
"Người g·iết sạch rồi sao?"
"Không cần."
Im lặng.
Hoa Vân không đáp. Hắn chỉ đứng dậy, đặt thêm một viên linh thạch xuống bàn, rồi nói khẽ:
Lần này đến lượt Diệp Linh kinh ngạc thốt lên.
Cả đại điện lặng như tờ.
Hắn giơ tay lên.
"Đích thân ta sẽ ra tay."
ẦM!
Hoa Vân bình thản cất kiếm, như thể vừa làm một chuyện tầm thường như ăn cơm uống nước.
Một tấm lệnh bài bay tới, dừng lại giữa không trung trước mặt Hoa Vân.
Diệp Linh siết chặt nắm tay, rút kiếm, nhưng Hoa Vân chỉ phất tay, ra hiệu nàng không cần động thủ.
“Biết rồi.”
"Có vẻ ngươi cũng không tệ… Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi phải c·hết."
Ông lão do dự, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Hoa Vân, hắn run rẩy, vội nói tiếp:
ẦM!
Diệp Linh đứng hình.
Cả quán trà nổ tung!"
Một kiếm chém thẳng vào truyền âm từ xa… chuyện này không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.
Bên ngoài quán trà, gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở c·hết chóc của Hắc Nhai Thành.
“Sư phụ, chúng ta đang bị theo dõi.”
Ngay lập tức, một đám người từ trong bóng tối bước ra, sát khí đằng đằng.
Diệp Linh thì căng thẳng đến mức mồ hôi rịn ra, lưng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Giữa đại điện, một lão giả áo xám đang bưng kín cổ, trên đó một vết kiếm khí còn rỉ máu.
Lần này có gì đó rất sai."
Chỉ thấy t·ử v·ong đã giáng xuống.
"Không ai được chạy."
Hắn có phải là biến số đáng sợ nhất của Sát Đạo Tông?
"Đại nhân tha mạng! Chúng ta chỉ làm theo lệnh!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lui… Lui lại!"
Tên tu sĩ áo đen văng xa hơn mười trượng, ngực nát bấy, ánh mắt hoảng loạn tột độ!
Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân lên (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sát thư đã viết, ngươi không thể sống."
Tại sao bọn họ lại muốn g·iết hắn?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Một kẻ hoảng sợ gào lên, quay đầu bỏ chạy.
Bên kia truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó bặt vô âm tín.
Lão mặt mày tái mét, cả người run rẩy.
Một cơn gió kiếm vô hình bùng lên!
Cạch. Cạch. Cạch.
Hắn gào lên, máu không ngừng tuôn ra từ miệng.
Một kẻ vừa nhấc tay lên chạm vào v·ũ k·hí thì đầu hắn rơi xuống đất, không kịp kêu lên tiếng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là Sát Đạo Tông! Chúng treo thưởng một viên Cửu Chuyển Đan cho đầu của ngươi!"
Khoảnh khắc đó
"Ngươi… ngươi là yêu nghiệt gì?!"
Sát Đạo Tông.
Những kẻ ngồi xung quanh bắt đầu dịch chuyển tay đến v·ũ k·hí, hơi thở chậm rãi nhưng tràn đầy sát ý.
ẦM!
Trong lòng bàn tay
Ngay lập tức, một giọng nói vang lên từ hư không, lạnh lẽo như tử thần:
Một sát thư màu đen xuất hiện.
“Cảm ơn vì trà.”
"Ừ."
“Ta là sứ giả… đến truyền lại một lời mời.”
Là Thập Tam Sát!
Thập Nhị Trưởng Lão chậm rãi gật đầu:
"Ngươi…"
Rắc!
Hoa Vân không thay đổi sắc mặt. Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng mang theo cảm giác không thể phản kháng.
"Ta chém, thì nó trúng.
"Thì chỉ có một con đường."
Hoa Vân híp mắt. Đây không phải lần đầu hắn nghe đến cái tên này. Một thế lực nắm giữ quyền sinh sát trong bóng tối, không ai biết ai là người đứng đầu, cũng không ai dám đối đầu trực diện.
Không ai thấy Hoa Vân ra tay.
Ông lão chủ quán cũng rùng mình, nụ cười trên mặt méo mó hẳn đi.
Giọng Hoa Vân nhẹ nhàng, nhưng mang theo sát ý lạnh buốt xương.
Xung quanh, hơn mười bóng người trong áo bào đen đang ngồi lặng lẽ.
“… thì trò chơi này sẽ bắt đầu ngay tại đây.”
"Còn có… Vạn Kiếm Tông."
Một kiếm khí bùng nổ!
Kẻ mạnh nhất trong mười ba sát thủ đỉnh cấp của Sát Đạo Tông!
"Chúng ta chỉ là tiểu tốt! Chỉ cần ngài tha mạng, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa, "
"Sư phụ…"
Ngay lúc này
Chỉ có lão giả áo xám còn đang bưng cổ, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ, trong lòng có chút…
Ông lão nuốt nước bọt, vội vàng nói:
Bởi vì
“Sư phụ… chuyện này nghĩa là sao?”
ẦM!
XÉT!
Nhưng sứ giả kia chỉ cười nhẹ, rồi nói:
Những kẻ còn lại toát mồ hôi như tắm, có kẻ sợ quá ngã rạp xuống đất, dập đầu như điên.
Sát Đạo Tông không sợ g·iết chóc.
Bởi vì người này
Rồi
"Ta có nói mình là tán tu?"
Tên áo đen sững sờ, đôi mắt co rút!
“Nếu đã theo dõi ta từ nãy giờ… sao không ra mặt?”
Hoa Vân lạnh nhạt trả lời:
Hắn nhẹ giọng lặp lại, như đang cảm thấy buồn cười.
“Lời mời?”
"Ngươi hỏi về kẻ t·ruy s·át mình… Có khi nào chính ta cũng là một trong số đó không?"
PHỤT!
Nhưng ngay sau đó
"Sư phụ…"
Diệp Linh: "…"
"Ngươi có thể g·iết vài con c·h·ó, nhưng ngươi không thể g·iết hết Sát Đạo Tông."
Tiếng vỗ tay vang lên.
Bóng đen kia cúi người một chút, như thể đang hành lễ, nhưng giọng điệu vẫn đầy ngạo nghễ:
"Tốt. Nếu Thập Tam Sát đã ra tay, vậy trận này… chắc chắn kết thúc."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Não hắn nổ tung như một quả dưa chín!
“Bộp, bộp, bộp.”
Nàng lắp bắp.
Không khí trở nên ngột ngạt, sát khí tràn ngập đại điện.
“Đúng. Chủ nhân của ta muốn ngươi tham gia một trò chơi.”
Hắn nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống.
Diệp Linh run rẩy kéo tay áo Hoa Vân:
Một kiếm khí bùng nổ, xuyên qua hư không, chém thẳng về phía giọng nói!
"Ừ."
Diệp Linh giật mình:
Không khí lập tức đông cứng.
Hắn nhìn quanh, thấy t·hi t·hể còn đang nhỏ máu, nhíu mày nói:
"Hoa Vân, ngươi đã bước lên con đường không lối thoát."
"Người vừa chém đứt liên hệ truyền âm sao?"
Toàn bộ đám người nổ tung!
Ông lão chủ quán vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng đã trở nên âm u hơn:
Một bóng người từ trên mái nhà nhảy xuống, toàn thân bọc trong hắc bào, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự thích thú:
"Nhưng mà… không phải đó là kết nối từ xa của Sát Đạo Tông sao?"
"Các ngươi đến g·iết ta… Hay đến chịu c·hết?"
“Ai thèm tham gia trò chơi của các ngươi chứ?”
"Lệnh bài Sát Đạo Tông?"
Trong nháy mắt
Diệp Linh đứng một bên há hốc miệng, đôi mắt mở to không dám chớp.
Không còn một ai sống sót.
Một tia kiếm khí phá không, xuyên thẳng qua đầu hắn!
"Còn ai nữa?"
Hoa Vân không quay đầu, chỉ nhẹ giọng đáp:
Một luồng kiếm khí xẹt qua, đầu tên áo đen rơi xuống đất, đôi mắt còn trợn trừng kinh hãi!
Không thể nắm chắc số phận của mục tiêu.
Vụt!
Lúc này, một bóng người từ trong góc tối bước ra, giọng nói khàn khàn vang lên: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừ."
"Cái gì?!"
"Ngươi nói… hắn chém đứt truyền âm từ xa?"
Quán trà lại rơi vào im lặng.
Tất cả những kẻ còn lại đều c·hết lặng.
Vụt!
Không ai thấy Hoa Vân vung kiếm, nhưng bảy kẻ xung quanh hắn đồng loạt đứt lìa!
ẦM!
"Ừ."
"Sát thư?"
"Ngươi là Hoa Vân?"
"Bên trong quán trà, sát khí lặng lẽ lan tràn.
"ẦM ẦM ẦM!
Hoa Vân đứng yên giữa đ·ống đ·ổ n·át, áo trắng không nhiễm một giọt máu, lạnh lùng nhìn xuống kẻ sắp c·hết.
Lão giả áo xám nuốt nước bọt, gật đầu như gà mổ thóc:
Những kẻ áo đen đưa mắt nhìn nhau, có kẻ nhíu mày, có kẻ hít sâu.
PHẬP!
"Nói."
"Chỉ có bấy nhiêu?"
“Ngươi là ai?”
"
Không ai biết hắn xuất chiêu thế nào.
Những tu sĩ khác lập tức tản ra, bao vây toàn bộ quán trà!
Hoa Vân chỉ nhếch nhẹ khóe môi:
Lúc này, một nhóm tu sĩ đạp cửa xông vào, dẫn đầu là một nam nhân áo đen, khí tức Nguyên Anh trung kỳ!
Những kẻ còn lại đều trợn trừng, toát mồ hôi lạnh.
Hắn có thể tìm ra bọn họ không?
Thập Nhị Trưởng Lão ngồi ngay ngắn trên ghế cao, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn chậm rãi giương tay lên.
Một câu nói nhẹ nhàng vang lên
Nhưng bọn họ sợ nhất một điều
Hoa Vân nhấc tay, nhẹ nhàng búng một ngón tay lên lệnh bài.
Gặp phải sư phụ mình… đúng là số khổ mà.
"Đối với loại người như vậy… không thể chần chừ."
ẦM!
Nhưng hiện tại, cả đám đều im phăng phắc, không ai dám mở miệng.
Một tòa cung điện lạnh lẽo, sương mù vây kín, hàn khí bức người.
"Không cần biết các ngươi là ai. Địch với ta, "
Hoa Vân vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhìn lướt qua đám người, giọng điệu bình thản như thể đang nhìn một đàn kiến.
Hắn mạnh đến mức nào?
Không chắc chắn.
ẦM!
“Không tham gia cũng được. Nhưng nếu ngươi từ chối…”
Tóm lại là sư phụ mạnh quá thì mọi quy tắc đều vô dụng?!"
Một kẻ chỉ ra tay ba lần, nhưng cả ba lần đều không ai sống sót.
"Ở sâu trong bóng tối
Diệp Linh tức giận quát:
"Đúng… đúng vậy, Thập Nhị Trưởng Lão! Hắn… hắn vừa nghe giọng ta, liền xuất kiếm chém tới, kiếm khí phá không mà đến, suýt nữa lấy mạng ta!"
Hắn chỉ nâng tay, chậm rãi đặt lên chuôi kiếm bên hông
Bởi vì lão cảm nhận được
"Không… không thể nào! Ngươi chỉ là một tán tu, sao có thể mạnh đến vậy?!"
Không ai thấy kiếm đâu, nhưng bàn ghế trong quán b·ị c·hém nát, vết kiếm cắt phẳng lì.
ẦM!
Nếu ngươi sống sót qua những đợt t·ruy s·át này… có thể ngươi sẽ được ‘mời’ đến diện kiến người đó.”
Cả con hẻm… chìm vào sát khí lạnh lẽo."
Diệp Linh rùng mình, nhưng Hoa Vân chỉ nhếch môi cười nhạt:
Hoa Vân không đáp. Hắn chỉ đưa tay gõ nhẹ xuống bàn ba cái.
"Bọn họ gửi tin đến nhanh vậy sao?"
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Những tu sĩ đứng xa bắt đầu run rẩy, hai chân nhũn ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.