Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 178: Hắc phong hội
“Ta vừa mới đến thành, không muốn gây chuyện đâu. Nhưng các ngươi cứ lao tới thế này… lại làm ta có cảm giác như ta là nhân vật chính vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, hắn nhàn nhã bước đi, dáng vẻ như một lữ khách vô hại. Nhưng chỉ sau vài bước, hắn đã… va phải một tu sĩ to con như gấu, trên ngực áo có thêu chữ “Hắc Phong” rõ ràng là người của Hắc Phong Hội, đám thu nợ khét tiếng.
Chưởng quầy cắn răng, lại cố gắng nói: “Đạo hữu, cái này… không phải linh thạch…”
“Có khi nào là cao nhân ẩn thế không?”
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không biết mình đã ăn no chưa nhỉ…”
Một số tu sĩ bắt đầu xì xào:
“Dám động vào người của Hắc Phong Hội? Ngươi tìm c·hết à?”
Mọi người xung quanh nhìn hắn, có kẻ che miệng cười, có kẻ nín thở chờ xem phản ứng. Nhưng Hoa Vân chỉ trầm mặc một chút, sau đó… nuốt luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưởng quầy cười khổ: “Vị tiên trưởng vừa rồi nói là ngươi có rảnh thì trả giúp. Ngươi không thấy mình rất rảnh sao?”
Rồi hắn lại thản nhiên bước vào một quán ăn khác. "
Ngay lúc này, một nhóm tu sĩ khác chạy tới, sắc mặt tức giận, hiển nhiên là đồng bọn của Liễu Bá Thiên.
Gió lạnh thổi qua, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi bất an khôn tả…"
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Sau lưng, đám tu sĩ nhìn nhau, không ai dám cử động. Một lát sau, chưởng quầy nhìn quầy rượu nứt nẻ, khe khẽ thì thầm:
Tên tu sĩ tái mặt: “Đó là linh tửu ngàn năm của ta!”
Chưởng quầy cùng đám người xung quanh nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt tất cả đều dừng lại trên người vị tu sĩ trẻ.
"Trời chạng vạng, tại một trấn nhỏ ven đường, Hoa Vân bước vào một tửu quán, thần sắc hờ hững như thường lệ. Hắn quét mắt nhìn quanh, thấy một góc trống, liền ném mạnh một túi linh thạch lên bàn.
Hoa Vân phẩy tay, tiện thể giật lấy bình rượu của đối phương, uống một hơi cạn sạch rồi đặt mạnh xuống bàn. “Rượu nhạt quá.”
Chưởng quầy nhận lấy túi linh thạch, nở nụ cười hiền hòa: “Vậy mới đúng chứ.”
"Hoa Vân vừa bước ra khỏi tửu quán, chưa đi được mấy bước thì chưởng quầy vội vã chạy theo, mặt đầy lo lắng nhưng vẫn cố lấy hết can đảm.
Lúc này, ngay giữa quảng trường trung tâm, một chiếc truyền tống trận lóe sáng. Ánh sáng tan đi, một thân ảnh cao gầy bước ra, Hoa Vân.
Không nhịn được nữa, một vị tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh phì cười. Nhưng tiếng cười còn chưa vang lên trọn vẹn, Hoa Vân đã vỗ vai hắn một cái.
Nhưng chưa kịp chạm vào hắn, BỐP! BỐP! BỐP! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân thở dài, lắc đầu:
Hoa Vân nhíu mày, cầm lại viên đá, nhìn một lúc rồi bình thản đáp: “Ồ, đúng là không phải.”
"Vị tu sĩ trẻ tuổi nuốt nước bọt, chậm rãi nhìn xuống tờ giấy ghi chữ “NỢ” trong tay chưởng quầy. Hắn lắp bắp:
“Đạo… đạo hữu, ngài quên trả tiền…”
Chưởng quầy thầm thở phào, nhưng ngay sau đó đã thấy Hoa Vân tiện tay ném viên đá đi, lại lục lọi trong tay áo lần nữa. Hắn móc ra một mẩu giấy nhàu nát, ném vào tay chưởng quầy rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng nhìn kỹ lại… đó là một viên đá bình thường!
Mọi người trong quán đều thầm gật gù, đây là kết cục xứng đáng cho kẻ dám cười nhạo người khác.
Tu sĩ kia ngớ người, chưa kịp phản ứng thì Hoa Vân đã lướt đi như gió, biến mất khỏi con phố.
Nhưng chưởng quầy đâu chịu bỏ qua. Hắn liếc nhìn mọi người xung quanh rồi thở dài một hơi:
Mấy tên tu sĩ ngồi gần đó lập tức cười ầm lên. Một kẻ vỗ vai vị tu sĩ trẻ: “Đạo hữu, vừa rồi ngươi cười vui lắm mà? Giờ thì trả đi.”
Hắn hờ hững đứng dậy, phủi tay: “Đừng căng. Ta chỉ đang chê rượu thôi mà.”
“Đi không có mắt à? Có biết ta là ai không?”
Hoa Vân nhíu mày, gật đầu: “Vậy à? Nhưng mà dở thật.”
Vị tu sĩ trẻ lập tức hoảng loạn, vội vàng rút ra một túi linh thạch: “Được rồi! Ta trả! Ngươi đừng gọi bọn chúng!”
Hoa Vân phủi phủi tay, như thể vừa vỗ một con muỗi.
Hắn nhìn quanh, gật gù:
“Thành này lớn thật. Cũng chẳng biết có cái gì thú vị không.”
Chưởng quầy cười cười, nhanh chóng sai tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Hoa Vân chẳng buồn nhìn, cứ thế cầm đũa gắp đại một miếng rồi đưa vào miệng. Chưa kịp nhai, hắn chợt cau mày, khẽ liếc xuống, đó là một con mắt cá còn sống, vẫn còn đang giãy giụa.
Lời vừa dứt, tửu quán rơi vào yên lặng. Mấy tên tu sĩ cười cợt lúc nãy lập tức biến sắc, lùi ra xa. Ai cũng biết Hắc Phong Hội chính là đám thu nợ khét tiếng của trấn này, kẻ nào dính vào nợ nần với bọn họ thì dù có chạy đến chân trời góc bể cũng khó lòng thoát được!
Hoa Vân chậm rãi gật đầu: “Vậy thì được rồi.”
“Tiểu tử, ngươi cười gì? Có rảnh thì trả giùm ta đi.”
“Hỏi qua hỏi lại làm gì. Biết hay không thì cũng không liên quan.”
Một tên tu sĩ bàn bên nhịn không được châm chọc: “Đạo hữu, khẩu vị nặng ghê nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vừa nói xong, đám người của Hắc Phong Hội đồng loạt lao tới.
Nhưng chỉ có vị tu sĩ trẻ là trong lòng hận không thể nghiến răng nghiền nát Hoa Vân. Hắn run rẩy nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị tu sĩ trẻ lập tức biến sắc, vội vàng xua tay: “Không được! Ta không liên quan!”
Hoa Vân khựng lại. Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng hợp lý, liền gật đầu, móc từ trong tay áo ra một viên linh thạch ném cho chưởng quầy.
Cả quảng trường rơi vào tĩnh lặng. Hắc Phong Hội là thế lực khét tiếng trong thành, ít ai dám đụng vào. Vậy mà bây giờ… một tên nào đó vừa một vỗ tay đã đánh bay người của Hắc Phong Hội?
Liễu Bá Thiên nhướng mày, cười nhạt: “Ngươi? Một tên tán tu rách nát, ta cần phải biết sao?”
Tên tu sĩ cau mày, nhìn Hoa Vân từ đầu đến chân rồi quát:
“… Nhưng hắn chưa trả tiền…”"
“Tên khốn kia! Nếu có ngày gặp lại, ta thề phải khiến hắn trả giá gấp trăm lần!”
“Đưa ta món ngon nhất.”
Từng tên một bay ra xa như diều đứt dây. Có kẻ đâm sầm vào cột đèn, có kẻ lộn nhào xuống hồ nước, có kẻ ghim thẳng vào bức tường như tranh trang trí.
Hoa Vân gật gù, lại hỏi: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta… ta không quen biết người kia! Sao lại bắt ta trả?”
“Người này… là ai?”
Mà ở một góc xa của trấn, Hoa Vân ung dung dạo bước, vẻ mặt không có chút bận tâm nào.
Cả quảng trường c·hết lặng.
Hoa Vân nhíu mày, lắc đầu: “Không biết.”
Tên tu sĩ cười gằn, giơ tay vỗ mạnh lên vai Hoa Vân: “Vậy thì nhớ cho kỹ! Ta là Liễu Bá Thiên của Hắc Phong Hội! Tên nào thấy ta cũng phải nhường đường!”
“Được rồi… Nếu không ai trả, ta đành phải mời người của Hắc Phong Hội đến thu nợ.”
Tại Huyền Thành, một trong những thành trì lớn nhất khu vực Bắc Hoang, dòng người tấp nập qua lại, tu sĩ các tông môn lẫn tán tu chen chúc nhau như cá trong sông. Nơi đây chính là trung tâm giao thương, nơi tiền tài, linh thạch và bảo vật luân chuyển không ngừng.
Không khí trong quán như đóng băng. Một đám tu sĩ tức giận đứng dậy, có kẻ nắm chặt pháp khí, có kẻ vận chuyển linh lực. Nhưng trước khi ai kịp ra tay, Hoa Vân đã tiện tay vỗ một cái xuống bàn, chỉ là một cái vỗ nhẹ, nhưng toàn bộ tửu quán rung lên, nền nhà nứt toác.
Chưởng quầy sững sờ mở ra xem, là một tờ giấy ghi chữ "NỢ".
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết Liễu Bá Thiên vừa dứt lời thì đã bay văng ra xa, đập mạnh vào bức tường đá bên đường, để lại một vết lõm sâu. Hắn hộc ra một ngụm máu, mặt đầy hoảng sợ.
Chương 178: Hắc phong hội
“Hay là một vị tông chủ cải trang vi hành?”
" Loạn Thành, Hoa Vân Giá Lâm
Chưởng quầy há hốc mồm, ánh mắt run rẩy nhìn viên đá xám xịt trong tay. Xung quanh, vài người đi đường nhìn thấy cảnh này cũng nén cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.