Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179: Huyền thành một ngày rắc rối
Lúc này, một tên trưởng lão của Hắc Phong Hội từ xa lao đến, quát lớn:
“Kẻ nào dám gây chuyện trong thành?”
Hoa Vân quay sang, thấy tên này mặc trường bào đen, khí thế áp người, tu vi ít nhất cũng Nguyên Anh kỳ. Nhưng hắn chỉ chớp mắt một cái, giọng điệu lười biếng:
“Ồ, lại một con cá lớn.”
Rồi hắn chắp tay sau lưng, ngữ khí nhàn nhã:
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Tên trưởng lão nghiến răng: “Ngươi là ai?”
Hoa Vân mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Ngươi cũng không biết? Vậy thì… không liên quan.”
ẦM!
Tên trưởng lão bị một lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, miệng phun máu.
Hoa Vân phủi tay, bước đi giữa ánh mắt kinh hãi của đám đông.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Xem ra, ta nên tìm chỗ nào đó ăn trước đã…”"
" Huyền Thành, Một Ngày Rắc Rối
Hoa Vân chậm rãi bước đi trên phố, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của đám đông. Hắn thực sự không muốn gây chuyện, chỉ là… mọi chuyện cứ tự tìm đến hắn.
Bước đến một quán ăn ven đường, hắn thản nhiên ngồi xuống, vẫy tay gọi tiểu nhị:
“Cho ta một phần cơm, không cần quá cầu kỳ, nhưng phải ngon.”
Tiểu nhị thấy cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn nhanh nhẹn chạy vào trong. Một lát sau, một bát cơm lớn cùng vài món ăn được dọn lên bàn.
Hoa Vân cầm đũa, gắp một miếng, bỏ vào miệng… rồi nhíu mày.
Hắn quay sang nhìn chưởng quầy, nghiêm túc hỏi: “Là do đầu bếp của ngươi kém hay do ta không có khẩu vị?”
Chưởng quầy đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới: “Tiên trưởng, có phải món ăn không hợp khẩu vị ngài?”
Hoa Vân lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là… hơi nhạt.”
Nói xong, hắn thản nhiên rút từ trong tay áo ra một lọ gia vị, đổ thẳng vào bát cơm trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
Một tu sĩ bàn bên không nhịn được cười: “Đạo hữu, ngươi mang gia vị theo người sao?”
Hoa Vân nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, vì ta thường xuyên gặp phải đồ ăn nhạt nhẽo.”
Mọi người im lặng.
Hắn ăn thêm vài miếng, chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi:
“À, bao nhiêu linh thạch?”
Chưởng quầy hơi sững sờ, sau đó cười cười: “Tiên trưởng cứ dùng bữa thoải mái, tiểu nhân không dám nhận tiền.”
Hoa Vân nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Không được, ngươi bỏ công nấu ăn thì ta phải trả tiền. Không thể để ngươi lỗ vốn.”
Nói xong, hắn tiện tay ném ra một viên linh thạch.
Chưởng quầy vội vàng bắt lấy, nhìn kỹ… là một viên sỏi!
Không khí cứng lại. Một vài khách trong quán bắt đầu nín cười.
Hoa Vân nhìn viên sỏi, trầm mặc giây lát, sau đó nghiêm túc gật đầu:
“Quả nhiên, ta lại lấy nhầm rồi.”
Hắn lục lọi trong tay áo một lúc, cuối cùng rút ra một tấm lệnh bài gỗ, đặt lên bàn:
“Ta không có linh thạch lẻ, cái này cho ngươi cầm trước, sau này ta quay lại trả đủ.”
Chưởng quầy run rẩy cầm lên, nhìn kỹ, trên lệnh bài có khắc hai chữ “Thiên Kiếm” đầy uy nghiêm!
Một tu sĩ ở bàn bên suýt sặc nước:
“Vạn Kiếm Tông?! Đây là lệnh bài của Vạn Kiếm Tông!”
Cả quán xôn xao. Ai cũng biết Vạn Kiếm Tông là một trong những đại tông môn đỉnh cao của tu chân giới! Người có thể cầm lệnh bài này ít nhất cũng là trưởng lão hoặc nhân vật quan trọng!
Chưởng quầy hoảng sợ, vội vàng hai tay trả lại lệnh bài: “Tiên trưởng, ta không dám nhận! Chỉ là một bữa ăn, không đáng giá như vậy!”
Hoa Vân nghiêm túc nhìn hắn: “Không nhận?”
Chưởng quầy cuống cuồng gật đầu: “Không nhận! Không nhận!”
Hoa Vân thở dài, cất lệnh bài lại. Hắn lại mò mẫm trong tay áo một lúc, cuối cùng… đặt lên bàn một viên linh thạch phát sáng.
Chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Đây là một viên linh thạch… cực phẩm!
Giá trị của nó ít nhất bằng cả chục năm lợi nhuận của quán!
Chưởng quầy hoảng hốt, vội vàng đẩy lại: “Tiên trưởng, cái này quá nhiều!”
Hoa Vân thản nhiên đứng dậy, khoát tay: “Không sao, ta không có tiền lẻ. Ngươi cứ giữ đi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một đám người đứng c·hết lặng.
Một lúc sau, có người thì thầm:
“Vừa rồi… có phải ta nghe nhầm không?”
“Hắn nói ‘không có tiền lẻ’?”
“… Cực phẩm linh thạch mà bảo là ‘không có tiền lẻ’?”
Chưởng quầy run rẩy nhìn viên linh thạch trong tay, nội tâm hỗn loạn cực độ.
Ta chỉ muốn thu tiền cơm… Tại sao lại thành ra thế này?!"
" Huyền Thành, Hoa Vân Cẩu Thả Nhưng Không Hề Lừa Gạt
Sau khi rời quán ăn, Hoa Vân bước đi trên con đường lát đá của Huyền Thành, thong thả như một kẻ nhàn nhã du sơn ngoạn thủy.
Đột nhiên, một tên tu sĩ lấm la lấm lét tiến lại gần, cười cười:
“Đạo hữu, có muốn thử vận may không? Ta có một trò chơi rất thú vị đây.”
Hoa Vân nhìn hắn một lúc, gật đầu: “Nói thử xem.”
Tên tu sĩ lập tức bày ra một bàn nhỏ với ba cái chén úp sấp và một viên linh thạch nhỏ. Hắn dùng tay nhanh nhẹn tráo qua tráo lại rồi nói:
“Chỉ cần đoán đúng viên linh thạch nằm dưới chén nào, ngươi sẽ được gấp đôi số tiền cược! Nếu thua, chỉ mất một viên linh thạch nhỏ mà thôi.”
Xung quanh lập tức có vài người dừng lại theo dõi. Một số tu sĩ cười nhạo:
“Cái trò này mà cũng có người chơi sao?”
“Chắc hắn định lừa tân tu sĩ đây mà.”
“Xem thử vị này có mắc bẫy không.”
Nhưng điều bất ngờ là… Hoa Vân gật đầu.
“Được, ta cược.”
Mọi người trố mắt nhìn.
Tên tu sĩ kia thì cười thầm, trong lòng nghĩ: "Lại thêm một con dê béo!"
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hỏi Hoa Vân đặt bao nhiêu, thì…
BỐP!
Hoa Vân tiện tay ném ra một viên linh thạch, một viên cực phẩm!
Cả đám người xung quanh hít một hơi lạnh.
Tên tu sĩ há hốc mồm: “Đạo hữu… ngươi chắc chứ?”
Hoa Vân nghiêm túc gật đầu: “Ta không có tiền lẻ, chơi thì chơi cho lớn.”
Tên tu sĩ nuốt nước bọt, trong lòng hoảng loạn. Trò này vốn là trò lừa bịp! Nhưng hắn nào dám lừa một kẻ ném cực phẩm linh thạch như ném đá vậy?!
“Vậy… mời đạo hữu đoán.”
Hoa Vân nhìn ba cái chén, trầm mặc ba giây, sau đó bình thản chỉ đại một cái.
Tên tu sĩ run rẩy mở chén ra…
Bên trong đúng là viên linh thạch!
Mọi người xung quanh há hốc mồm.
Hoa Vân thản nhiên vươn tay, cầm về hai viên cực phẩm linh thạch, gật gù:
“Dễ vậy sao?”
Tên tu sĩ mặt tái mét, không biết nên khóc hay cười.
Nhưng chưa kịp phản ứng, Hoa Vân đã tiện tay ném lại một viên cực phẩm linh thạch cho hắn, nhàn nhã nói:
“Ta chỉ chơi cho vui thôi, không cần lời nhiều.”
Tên tu sĩ trợn trừng mắt, tay cầm linh thạch mà lòng hoang mang cực độ.
Mọi người xung quanh: “Tên này… là phúc thần hay là sát thần vậy?”
" Mật Lệnh Từ Bóng Tối
Tại một căn phòng tối tăm, ánh sáng từ cây đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của Hoa Vân. Hắn ngồi khoanh chân, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy da thú trước mặt.
Mật thư lần này được gửi đến mà không kèm theo pháp bảo, chỉ có một câu dặn dò ngắn gọn:
"Không được g·iết ngay, phải kéo dài."
Hoa Vân nhíu mày, trầm mặc hồi lâu.
Từ trước đến nay, hắn nhận không ít mật lệnh. Có những lệnh rõ ràng: G·i·ế·t ai, diệt thế lực nào, thay thế kẻ nào. Nhưng hiếm khi nào có lệnh yêu cầu… kéo dài.
“Kéo dài?” Hắn lẩm bẩm.
Điều này nghĩa là gì? Không g·iết ngay, nhưng cũng không được để yên? Khiến đối phương đau khổ? Khiến hắn mất kiểm soát? Khiến hắn rơi vào tuyệt vọng?
Hoa Vân nhắm mắt, suy tư.
Hắn không thích g·iết người bừa bãi, nhưng một khi đã ra tay, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mà lần này… rõ ràng chủ mưu muốn một thứ gì đó khác.
Hắn mở mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén.
“Vậy thì… ta sẽ làm theo.”
Hắn vươn tay, một luồng linh lực nhẹ nhàng đốt cháy mảnh mật thư. Từng tàn tro bay lượn trong không khí, trước khi tan biến hoàn toàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.