Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180: Bóng đen trong thành
"Mà là để ngươi c·hết."
Không phải sát ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân đứng ngay cửa, quan sát hắn một lúc lâu.
“Muốn ta kéo dài… Vậy thì để xem hắn chịu đựng được bao lâu.”
Hắn không nói một lời nào.
Một tên thuộc hạ nịnh nọt: "Chỉ cần đại ca ra tay, tiền tài tự nhiên vào túi!"
Con dao trên tay hắn biến mất.
Hoa Vân không trả lời ngay. Hắn chỉ tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt một tấm lệnh bài xuống bàn.
Tô Vĩnh hoảng hốt lao tới: "Dừng lại!"
" Nỗi Sợ Khởi Nguồn
Nhưng hắn cũng không để Tô Vĩnh sống yên ổn.
" Bóng Đen Trong Thành, Trò Chơi Mới Bắt Đầu
Lưu Chấn đứng bật dậy, khí tức Trúc Cơ bùng nổ, cả tửu lâu rung chuyển. Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy một cơn tê dại kỳ lạ lan khắp cơ thể.
Cạch.
Không phải linh lực.
Trong một sơn động hoang vắng, ánh lửa leo lét chiếu rọi lên vách đá lởm chởm. Một bóng người khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt là một mảnh mật thư được gửi đến từ bóng tối.
Nhưng nếu có mật lệnh, tức là kẻ này không đơn giản.
Lần trước, hắn đã khiến Lưu Chấn sống không bằng c·hết. Nhưng lần này… ai là kẻ xui xẻo?
Không khí đông cứng lại.
Hắn không biết người này là ai. Nhưng hắn hiểu một điều, đối phương không phải người tốt.
Lưu Chấn liếc nhìn, trong một khoảnh khắc, mặt hắn tái mét.
Sắc mặt hắn thay đổi: "Ngươi… ngươi hạ độc?!"
Mục tiêu lần này… Lưu Chấn, chủ nhân của tửu lâu này, đồng thời cũng là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, kẻ nắm trong tay không ít thế lực ngầm.
Nhưng ngay khi hắn quay lại
"Ha ha! Hôm nay làm ăn thuận lợi! Đại ca ta đây lại kiếm thêm một khoản lớn!"
" Sơn Động, Ánh Mắt Trong Bóng Tối
Mục tiêu lần này… có vẻ không đơn giản."
Hắn sẽ sống… nhưng không khác"
"Không được g·iết ngay. Phải kéo dài."
Cửa lớn của tửu lâu chậm rãi mở ra.
Mọi thuộc hạ xung quanh không dám nhúc nhích.
Không lấy tiền, không lấy mạng, cũng không nói một lời. Chỉ đến, phá nát mọi thứ, rồi bỏ đi.
Hoa Vân lặng lẽ nhìn hắn, sau đó quay người, chậm rãi rời đi.
Tô Vĩnh giật mình tỉnh giấc.
Hắn nhấc lấy chồng giấy trên bàn, giơ lên cao, rồi xé nát từng tờ một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọn nến vẫn lay động.
Hắn không vội, chỉ thản nhiên bước xuống phố, đi về phía tửu lâu.
Hoa Vân mở bọc vải đi kèm mật thư, bên trong là một tấm họa đồ vẽ lại khu vực gần đó, kèm theo một cái tên viết nguệch ngoạc:
Một người khoác áo choàng đen bước vào.
Gió?
Hắn nín thở.
Bên trong, Tô Vĩnh đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ cũ, cặm cụi viết chữ lên giấy. Ánh nến lay động theo gió, bóng của hắn kéo dài trên tường.
Lưu Chấn ngã xuống ghế, toàn thân run rẩy. Hắn cảm nhận rõ ràng, mạch môn của hắn vẫn còn, linh lực vẫn còn, nhưng mỗi khi hắn vận chuyển chân khí…
Chỉ đơn giản là… uy áp từ một kẻ trên cao nhìn xuống.
Trong bóng tối, có tiếng động lạ.
Hắn không vội. Nếu phải "kéo dài" vậy thì cần có kế hoạch.
Tiếng cười vang lên, rượu đổ tràn trên bàn. Nhưng đúng lúc đó… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng g·iết hắn không khó.
"Ngươi… ngươi muốn gì?"
Hắn muốn nghĩ như thế. Nhưng sâu trong lòng, hắn biết… có kẻ đang ở đó.
“Là một kẻ phàm nhân sao?”
Khó ở chỗ… hắn không thể c·hết ngay.
Hoa Vân không trả lời. Hắn chỉ vươn tay, cầm lấy cây bút mà Tô Vĩnh đang dùng.
Những"
Lưu Chấn híp mắt, giọng trầm xuống: "Ngươi là ai?"
Tô Vĩnh quỳ dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hoa Vân khoanh tay, đứng trên một mái nhà, lặng lẽ quan sát một tửu lâu sang trọng phía dưới.
Trong tửu lâu, một cơn gió lạnh thổi qua.
Tô Vĩnh run rẩy, không dám thở mạnh.
Một canh giờ sau.
Lệnh bài của Sát Đạo Tông!
Hắn nhíu mày. Chưa từng nghe qua.
Cọt kẹt…
Một cảm giác bất an tột độ trào dâng trong lòng hắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Trong bóng tối, một trò chơi mới lại bắt đầu."
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, như thể đang đi dạo. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn lướt qua, đám thuộc hạ lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng từ hôm nay, cuộc sống của Tô Vĩnh… sẽ không còn bình yên nữa."
Lưu Chấn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Sát Đạo Tông… có chuyện gì muốn ta làm?"
Hoa Vân thoáng nhíu mày. Hắn không quan tâm đến đạo nghĩa, nhưng cũng chẳng thích g·iết kẻ vô dụng.
Hắn chớp mắt. Lại là loại mật lệnh này.
Đêm hôm sau.
Hắn chỉ cần làm.
Hoa Vân lặng lẽ tiến xuống thung lũng, bước chân nhẹ nhàng như bóng ma.
Cửa mở.
Hoa Vân đứng dậy, phủi tay.
Cạch.
Cọt kẹt…
Hắn mở hé cửa.
Bên ngoài tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Hoa Vân đặt chén rượu xuống bàn, gõ nhẹ một cái.
Tô Vĩnh ngây người.
Không có ai.
Chương 180: Bóng đen trong thành
Tô Vĩnh trợn tròn mắt.
Nhưng từ hôm nay, Tô Vĩnh không còn như trước nữa.
Hoa Vân không cần biết.
Bên trong, Lưu Chấn đang cùng một đám thuộc hạ nâng chén cười nói.
Hoa Vân bẻ gãy cây bút.
Nhưng chưa kịp làm gì, một cỗ áp lực kinh khủng đã đè lên hắn, khiến hắn quỵ xuống sàn.
Cạch!
Trong khoảnh khắc tiếp theo
Huyền Thành về đêm, ánh đèn lồng treo cao, soi sáng từng con phố đông đúc. Nhưng sâu bên trong những hẻm tối, nơi ánh sáng không thể chiếu đến, một cơn gió lạnh lẽo đang âm thầm tràn qua.
Hoa Vân thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu, đưa lên môi nhưng không uống. Hắn nhìn thẳng vào Lưu Chấn, nhẹ giọng nói:
"Không phải để ngươi làm gì cả."
Hoa Vân đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống một căn nhà gỗ cũ kỹ dưới thung lũng. Bên trong là Tô Vĩnh, một nam tử trung niên, dáng vẻ thư sinh, rõ ràng không phải kẻ tu vi cao thâm.
Hắn bước tới.
Hắn không c·hết.
Hắn không gõ cửa. Hắn chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vặn chốt.
Hoa Vân vẫn nhìn hắn, ánh mắt không có chút cảm xúc.
Người kia rốt cuộc muốn gì?
Tất cả tiếng cười trong tửu lâu lập tức biến mất.
Hắn xoay người rời đi, để lại Lưu Chấn run rẩy ngã xuống ghế, toàn thân lạnh toát.
Tuy nhiên, hắn không được chọn. Mệnh lệnh là tuyệt đối.
Hoa Vân.
Một phàm nhân yếu ớt, sống cô độc giữa rừng núi. Tại sao lại có mật lệnh yêu cầu hắn "kéo dài"?
"Ngươi là ai?" Tô Vĩnh hỏi, giọng có chút run rẩy.
Tô Vĩnh trợn tròn mắt.
Lưu Chấn siết chặt nắm tay. "Vậy thì…"
Đau đớn như vạn tiễn xuyên tim! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không g·iết.
"Tô Vĩnh."
Tô Vĩnh không hề biết rằng, từ giây phút nhận được mật lệnh, Hoa Vân đã coi hắn là một con mồi. Nhưng lần này, con mồi không được c·hết ngay.
Cánh cửa lay động.
Hắn run rẩy bò dậy, lục tung đống giấy vụn trên bàn. Những trang sách hắn đã viết suốt nhiều năm qua… đều không còn nguyên vẹn.
" Sống Không Bằng C·hết
Hoa Vân cau mày. Hắn không thích làm những chuyện quá phức tạp, nhưng lần này, lệnh đã xuống.
" Con Mồi Trong Lồng
"Ta? Ta chỉ làm theo lệnh."
Hoa Vân cầm mảnh giấy lên, đọc lướt qua. Nội dung vẫn đơn giản như mọi khi.
Trong bóng tối, Hoa Vân chậm rãi đứng dậy.
Hắn run rẩy cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, bước xuống giường.
Căn nhà vẫn vậy.
Lưu Chấn hoảng loạn, chân tay run rẩy. Hắn cảm giác linh lực trong cơ thể đang dần suy yếu, nhưng không mất hoàn toàn, chỉ đủ để khiến hắn lúc nào cũng trong trạng thái sắp c·hết nhưng không thể c·hết.
Hoa Vân nghiêng đầu, mỉm cười nhàn nhạt: "Không vội. Ngươi không c·hết ngay đâu. Lệnh xuống là… kéo dài."
Nhưng cũng không thể sống như một người bình thường nữa.
Ngay khi cái bóng của hắn phủ lên mặt bàn, Tô Vĩnh mới nhận ra có người đến. Hắn giật mình ngẩng đầu, thấy một nam tử khoác áo choàng đen, gương mặt lạnh tanh đang nhìn xuống mình.
Bọn họ biết… từ giờ phút này, đại ca của họ sẽ không còn là đại ca nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.