Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 181: Nỗi Sợ Khởi Nguồn
Hắn ngồi co ro trong góc phòng, ôm chặt hai chân, mắt mở to nhìn cánh cửa.
"Người kia là ai?!"
"Sư phụ, bên đó có đấu giá pháp bảo!"
Tiếng gõ cửa.
" Tòa Thành Náo Nhiệt, Hoa Vân Xuất Thủ
"Chỉ là một tán tu Trúc Cơ cũng dám tranh pháp bảo với ta? Không biết sống c·hết!"
Hắn bắt đầu thở phào.
Nói xong, hắn quay người tiếp tục đi, bỏ lại cả một tòa thành sững sờ trong im lặng."
Không còn ai.
Một bóng người mặc hắc bào xuất hiện, trên tay cầm theo một con dao găm lạnh lẽo.
Có lẽ hắn tưởng tượng.
Không hiểu sao, sát thủ lại bị Hoa Vân thuyết phục.
Diệp Linh càng thêm tuyệt vọng:
Nhận Nhầm Vai Trò
Chỉ có nỗi sợ đang dần xâm chiếm tâm trí hắn.
Bên cạnh hắn, Diệp Linh tung tăng như chim sẻ, mắt sáng rỡ nhìn khắp nơi.
Hắn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay bên tai:
"Ngươi nghĩ một con dao có thể bảo vệ được mình sao?"
Mọi người há hốc mồm.
Giống như một kẻ biết chắc con mồi ở bên trong.
Bàn tay vô hình ấy buông ra.
Hắn không thở.
Sát thủ: "????"
"Sư phụ, người xem! Chỗ kia có mứt quả!"
1. Tông chủ Vô Tướng Thần Cung.
Tô Vĩnh khóa cửa, cài then, lấy hết đồ đạc chặn trước lối ra vào.
Không dám nói.
Sau một hồi im lặng, cả con phố nổ tung trong tiếng bàn tán.
"Tốt. Đây là danh sách mục tiêu. Giá đã được thương lượng."
Mục tiêu cần á·m s·át:
Không có ai.
Hắn ép sát vào tường, tay siết chặt cây gậy.
"Không lẽ là cao thủ ẩn danh?"
Nhưng ngay lúc đó
Tại một tòa thành lớn, người đông như nêm cối, tiếng rao bán ồn ào vang vọng khắp nơi.
Diệp Linh: "…"
"Một chiêu đánh bay Trúc Cơ hậu kỳ?! Ta nhìn còn chưa kịp chớp mắt!"
Có lẽ kẻ kia đã đi rồi?
Không cần lý do. Không cần báo trước.
Ba nhịp, nhẹ nhàng.
"Sư phụ, sư phụ! Người vừa ra tay lúc nào vậy?"
Hoa Vân nghiêng đầu, lười biếng đáp: "Đừng nhìn nữa, không có tiền."
Cả khu rừng ngập trong bóng đêm.
Mưa rơi lộp độp trên mái nhà.
Ai lại gõ cửa vào lúc nửa đêm như thế này?
Diệp Linh: "???????"
"Sư phụ… đừng nói với con là người định làm thật nhé?"
Hoa Vân thản nhiên đáp: "Lúc hắn còn chưa kịp nhận ra."
Diệp Linh: "…"
Diệp Linh: "???????"
Hắn không nhìn thấy ai.
Diệp Linh đứng cạnh còn đang nhai dở một viên mứt quả, ngơ ngác nhìn.
Một kẻ to lớn đột nhiên bay ngang qua, đập mạnh xuống đường phố, tạo ra một cái hố sâu!
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Ngay lúc đó, bên trong miếu vang lên tiếng cười lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ngôi Miếu Hoang Và Một Lần Nhận Nhầm Nữa…
Có lẽ không có ai cả.
"Sư phụ… người có chắc đây là đúng mật lệnh không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
BỐP!
Một giọng nói lạnh lẽo cất lên:
Hoa Vân phủi tay, lười biếng nói:
Hắn biết.
Thanh niên áo tím: "…"
Mất Kiểm Soát
Hắn ngẩng đầu, gặp ngay ánh mắt lười biếng của Hoa Vân.
Khoảnh khắc đó, cả tòa thành như lặng đi một nhịp.
Tiếng gõ ngừng lại.
"Sư phụ… người bị gài bẫy rồi! Đây là cạm bẫy giăng sẵn để g·iết sát thủ!"
Diệp Linh nhận lấy, kiểm tra… và ngay lập tức trợn tròn mắt.
Tô Vĩnh không dám trả lời.
"Tên sát thủ kia, ngươi không cần thực hiện nhiệm vụ nữa!"
Nhưng Hoa Vân chỉ bình tĩnh gật đầu với sát thủ:
Một giọng nói thì thầm ngay sau lưng hắn:
Không còn giọng nói.
Nhưng khi hắn vừa định nhìn qua khe cửa…
Một Trận Chiến Hỗn Loạn
Hoa Vân nhai thịt, thản nhiên đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Người đi dạo."
Kẻ nằm dưới đất ho ra máu, nhưng cố bấu víu vào một chiếc hộp gỗ không buông.
Thanh niên áo tím nhíu mày, giọng trầm xuống: "Ngươi là ai?"
"Người kia là ai?!"
Nhưng hắn biết… trò chơi chỉ mới bắt đầu."
"SƯ PHỤ! Đây không phải mật lệnh của chúng ta, đây là thư giao dịch của một tổ chức sát thủ!"
Diệp Linh: "SƯ PHỤ, NGƯỜI CÓ BIẾT ĐÂY LÀ MỤC TIÊU CẤP ĐỘ NÀO KHÔNG?! NGƯỜI NHẬN NHẦM NHIỆM VỤ RỒI!!!"
"Không lẽ là cao thủ ẩn danh?"
Hơi thở lạnh buốt phả lên gáy hắn.
Hoa Vân bình tĩnh nhìn đám cường giả trước mặt.
Đơn giản vậy thôi sao?!
Hắn đưa ra một cuộn giấy.
Nhưng trước khi nàng kịp hỏi tiếp, từ xa đột nhiên có một đoàn người áo đen xuất hiện, ánh mắt sắc bén"
Nhưng hắn biết, có một đôi mắt đang nhìn mình trong bóng tối.
"Ngươi muốn hợp tác không?"
Thanh niên áo tím nheo mắt: "Còn không đưa đây?"
"Mật lệnh bảo chúng ta gặp một người tại ngôi miếu hoang này."
Có lẽ hắn đã an toàn?
Diệp Linh: "HẢ???!!!"
Không có tiếng động.
Hắn không dám quay đầu.
Tô Vĩnh không ngủ được.
"Muốn xen vào à?" Hắn tỏa ra linh áp, uy h·iếp Hoa Vân.
"Ừ." Hoa Vân gật đầu thản nhiên, lại cắn thêm một miếng thịt.
"Ta đã nói, ta đang đi dạo."
"Ngươi đến rồi. Vậy ra ngươi chính là kẻ đã đặt lệnh á·m s·át?"
Diệp Linh: "……" (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Linh cố gắng đuổi theo, mắt sáng rỡ:
Cộc… Cộc…
Trong khi dân chúng đang kh·iếp sợ, Hoa Vân vẫn thản nhiên đi tiếp, bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn có thể nói câu này một cách danh chính ngôn thuận như vậy sao?!
"Sư phụ, chúng ta rời đi ngay còn kịp!"
Hắn vươn tay chụp lấy
Một chiếc que xiên thịt nướng từ đâu bay tới, cắm thẳng xuống đất ngay giữa hai người!
Không nhúc nhích.
"Nếu đã nhận thì phải làm."
Hắn căng thẳng.
Giữa một khu rừng hoang vu, một ngôi miếu cũ kỹ đứng trơ trọi. Cửa gỗ mục nát, xung quanh là màn đêm âm u và tiếng gió rít rợn người.
"Đúng, ta đến để nhận nhiệm vụ."
Hắn ôm một cây gậy gỗ, ngồi ngay cạnh cửa sổ, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài.
Sau một hồi im lặng, cả con phố nổ tung trong tiếng bàn tán.
Nàng nuốt nước bọt:
Cộc… Cộc…
Tô Vĩnh ngã khuỵu xuống đất, toàn thân mềm nhũn.
"Sư phụ, tại sao chúng ta phải đến nơi quái quỷ này?"
Diệp Linh đột nhiên có dự cảm không lành.
Giữa dòng người nhộn nhịp, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang chậm rãi dạo bước.
Hắn không dám chớp mắt.
Nhẹ nhàng. Kiên nhẫn.
Hoa Vân bình tĩnh gật đầu:
BÙM!
Chương 181: Nỗi Sợ Khởi Nguồn
Ngọn nến trong phòng phụt tắt.
Bên ngoài miếu, bất ngờ có tiếng bước chân vang lên.
Thanh niên áo tím bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường thành!
Lần thứ hai.
Kẻ Được Hẹn Gặp
2. Thánh Nữ Bạch Nhật Thánh Địa.
Hoa Vân cầm lấy, mở ra xem.
Hắn chờ.
Chỉ cần hắn quên mất sự tồn tại của nỗi sợ, thì kẻ đó sẽ xuất hiện để nhắc nhở hắn.
" Uy Danh Lan Tỏa, Càng Lười Càng Đáng Sợ
"Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
3. Trưởng lão Cửu Thiên Lôi Điện Tông.
" Uy Danh Lan Tỏa, Càng Lười Càng Đáng Sợ
Hoa Vân bình tĩnh đáp:
Tô Vĩnh mím chặt môi, cố trấn tĩnh.
Que xiên thịt… từ đâu tới?
ẦM!
Kẻ đó sẽ quay lại.
Một nhóm tu sĩ cường giả xuất hiện, sát khí tỏa ra lạnh lẽo.
Sát thủ chậm rãi tiến lại gần.
Thanh niên áo tím đứng sững lại.
Không dám làm gì.
Tô Vĩnh đông cứng người.
Rồi hắn thản nhiên quay sang sát thủ đứng bên cạnh:
"Sư phụ, sư phụ! Người"
Soạt!
Diệp Linh cố gắng đuổi theo, mắt sáng rỡ:
Ngươi đi dạo mà ném xiên thịt vào chuyện của ta?!
" Màn Đêm Không Kết Thúc
"Một chiêu đánh bay Trúc Cơ hậu kỳ?! Ta nhìn còn chưa kịp chớp mắt!"
Diệp Linh nhìn khung cảnh xung quanh, khẽ rùng mình.
Đêm thứ ba.
"Sư phụ, chỗ này bán bùa chú rẻ lắm!"
Diệp Linh: "…"
"Quả nhiên đúng hẹn."
Trong khi dân chúng đang kh·iếp sợ, Hoa Vân vẫn thản nhiên đi tiếp, bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mưa rơi lớn hơn.
Giữa đường phố bụi mù, một thanh niên áo bào tím lạnh lùng bước tới, giọng điệu ngạo nghễ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đông cứng người.
Hoa Vân gật đầu, đưa mật thư ra.
"Sư phụ, người ném sao?"
Nhưng chưa kịp làm gì
Hoa Vân khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt, một tay cầm xâu thịt nướng, một tay cầm bầu rượu, bộ dáng như một kẻ không có việc gì quan trọng.
Người dân xung quanh hốt hoảng tránh xa.
Và rồi…
Nàng chưa kịp thấy Hoa Vân ra tay!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.