Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 194: Tìm cho ta
Tên ma đầu khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hoa Vân:
Bởi vì…
Hắn bị bỏ lại một mình.
Trận pháp vỡ nát, ánh sáng ngập trời.
Nhưng bây giờ, hắn không còn khao khát chinh chiến như xưa.
“Tìm Hoa Vân cho ta.
Hắn lặng lẽ ngồi trên ngai vàng, nhìn xuống thiên hạ.
Sau khi thoái ẩn, hắn không còn vướng bận chuyện tu chân giới nữa.
Tin tức chấn động tu chân giới lan truyền khắp nơi:
“Mười năm qua, ngươi không còn là Ma Tôn nữa.”
Tên ma đầu đứng lặng trong đại điện.
Hoa Vân thản nhiên: “Không phải ngươi đang kiểm soát sao?”
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết…
“Ta chưa bao giờ là chính đạo.” "
Hoa Vân nhàn nhã ngồi dưới một gốc cây, uống trà, ngắm mây.
Tên ma đầu siết chặt nắm đấm, sát khí bùng nổ:
Nhưng Hoa Vân chỉ mỉm cười, bình tĩnh nói:
Ma đạo không còn hoành hành, chính đạo cũng không còn thanh trừng. Mọi tông môn đều sống trong cảnh “hòa bình” nhưng ai cũng biết, hòa bình này đến từ nỗi sợ hãi.
Nhưng giờ đây, hắn không còn mâu thuẫn nữa.
Ở một nơi khác, Hoa Vân cũng nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhàn nhã.
Tên ma đầu gằn giọng: “Không còn cần thiết? Ngươi có biết chính đạo đang hỗn loạn không?”
Tên ma đầu cứng họng.
“Hoa Vân nói rằng hắn đã hoàn thành sứ mệnh, từ nay về sau sẽ không còn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa.”
Sau trận chiến cứu Minh Chủ, tên ma đầu lặng lẽ trở về lãnh địa.
Tên ma đầu siết chặt nắm đấm: “Ma Tôn cái quái gì? Một kẻ chỉ biết duy trì trật tự? Một hộ vệ của chính đạo?”
Bất cứ kẻ nào dám p·há h·oại trật tự này, sẽ c·hết.
“Thả hắn ra, ta cho các ngươi c·hết toàn thây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân ung dung đáp: “Bởi vì ta không còn cần thiết nữa.”
Tên ma đầu siết chặt nắm đấm, cả người run rẩy.
Trưởng lão chính đạo xung quanh đều căng thẳng, lén rút pháp bảo.
Hắn trầm mặc suốt ba ngày, không nói câu nào.
“Đại nhân, ngài ổn chứ?”
Tên ma đầu lập tức phái người điều tra, nhưng câu trả lời nhận được chỉ có một:
Một người đàn ông mặc áo vải thô sơ, gương mặt hiền lành, đang ngồi uống trà.
Tên ma đầu hít sâu, chậm rãi nói:
Chương 194: Tìm cho ta
Tên ma đầu đứng trên bậc thềm cao nhất, nhìn xuống hàng ngàn thuộc hạ đang quỳ lạy dưới chân mình.
Hắn chính là Hoa Vân.
Không có Hoa Vân. Không có Minh Chủ. Không có bất kỳ ai ngoài hắn.
Hoa Vân nhìn hắn, mỉm cười nhàn nhã:
Hoa Vân bình thản đáp:
Hoa Vân nhàn nhã uống trà: “Hỏi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên ma đầu: “…Mẹ nó, ta từ Ma Tôn thành hộ vệ của ngươi từ lúc nào vậy?”
Hắn ung dung uống trà, nhìn kẻ b·ắt c·óc mình, mỉm cười:
Cùng lúc đó, tại Ma Cung.
Trong một đêm yên tĩnh, hắn nâng ly rượu, lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta là kẻ đứng đầu ma đạo, vậy mà cả tu chân giới gọi ta là hộ vệ của Hoa Vân?”
Không có Hoa Vân, ma đạo vẫn không thể b·ạo l·oạn, vì hắn đã quen với việc duy trì trật tự.
“Mười năm qua, rốt cuộc ta là gì?”
“Ngươi là người bảo vệ trật tự của tu chân giới.”
Một tháng sau.
“…Nhưng nếu ngươi rời đi, tu chân giới sẽ sụp đổ.”
Hoa Vân đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời ngoài đại điện, chậm rãi nói:
Lần đầu tiên sau mười năm, hắn cảm thấy…
Ở một nơi xa, Hoa Vân cũng nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói:
Hắn hiểu rằng thế giới này không cần một Ma Tôn, mà cần một kẻ giữ vững trật tự.
Ma Đạo không còn một Ma Tôn.
“Ta có tính toán gì đâu? Ta chỉ muốn uống trà thôi mà.”"
Tên ma đầu trực tiếp bước vào, nhìn thẳng vào Hoa Vân, trầm giọng nói:
Một ngày nọ, trong đại điện của Minh Chủ.
“Ngươi là Ma Tôn.”
Mười năm sau, hắn vẫn là Ma Tôn… nhưng không thể rời đi.
Tên ma đầu đứng trước mặt Hoa Vân, nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng nói:
Hắn nhận ra…
“Ngươi muốn làm Ma Tôn, ta lại để ngươi thành lãnh chúa.”
Có gì đó không đúng.
Hắn là trụ cột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân được giải cứu.
“Ngươi nói đúng. Ta chưa bao giờ là Minh Chủ.”
“Ngươi là trụ cột của thời đại này.”
Hoa Vân đặt chén trà xuống, mỉm cười:
Hắn không còn là Ma Tôn.
“Ngươi còn dám m·ất t·ích lần nữa không?”
“Vậy nếu ta muốn rút khỏi tất cả, ngươi có ngăn ta không?”
Tên ma đầu: “…”
“Người thật sự thống trị tu chân giới… là ngươi.”
Chính đạo xôn xao, ma đạo chấn động, toàn bộ tu chân giới đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Một kẻ từng là Minh Chủ chính đạo, đã biến mất ba năm nay.”
Tên ma đầu vẫn ngồi trên vị trí của mình.
Trong đêm tối, hắn cười khẽ một tiếng, nâng ly rượu, lẩm bẩm:
Thuộc hạ lo lắng hỏi:
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Hoa Vân lại nói tiếp:
“Nghe nói Ma Tôn đang tìm kiếm một người.”
Quả nhiên, chưa đến một tuần sau, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.
Mười năm trước, hắn là Ma Tôn, muốn phá hủy thế giới.
Tên ma đầu cười lạnh: “Vậy thì ta…”
Không biết từ khi nào, hắn đã trở thành kẻ đứng trên tất cả.
“Ta thoái vị.”
ẦM!!
“Nếu ngươi rời đi, tất cả sẽ sụp đổ.”
Hoa Vân nói đúng.
Cả đại điện chìm vào tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Vân lắc đầu: “Không, ngươi nhầm rồi.”
“Ai?”
Hắn vẫn là Ma Tôn.
Hắn cảm thấy…
Ba năm sau.
Tại Ma Cung.
Hắn hiểu rằng…
“Không.”
Hoa Vân, Minh Chủ chính đạo, đột nhiên tuyên bố thoái vị!
Một biến cố bất ngờ xảy ra.
Hắn không còn là Minh Chủ, không còn quyền lực, không còn vướng bận.
Tên ma đầu ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn xuống thuộc hạ.
Bởi vì bây giờ, cả tu chân giới đều nằm trong tay hắn.
“Ngươi muốn đối đầu chính đạo, ta lại để ngươi trở thành trụ cột của tu chân giới.”
Nhưng rồi…
Chỉ còn một kẻ bảo hộ cho Minh Chủ chính đạo mà thôi. "
Hắn thở dài, đặt chén trà xuống, lẩm bẩm:
“Ngươi muốn biết sự thật?”
Tại một quán trà nhỏ ở Bắc Hoang.
Hoa Vân chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười:
Ba tháng sau.
Mỗi ngày, hắn chỉ uống trà, ngắm mây, nghe chuyện thiên hạ từ những kẻ qua đường.
Hoa Vân xoay người, ánh mắt thâm sâu:
“Mẹ nó… Ngươi tính toán thật giỏi.”
“Hoa Vân… Ta không biết ngươi là chính đạo hay ma đạo nữa.”
Tên ma đầu nhíu mày: “Tại sao?”
Tu chân giới tiếp tục thái bình.
Hoa Vân mỉm cười, thản nhiên đáp:
“Năm xưa, ngươi muốn xưng bá thiên hạ, nhưng ta lại khiến ngươi ổn định lãnh địa.”
Hắn mới là người quyết định tất cả.
Tên ma đầu sẽ không để yên.
Tên ma đầu siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy phức tạp.
Từ đó về sau, ai ai cũng biết…
“Ta là Ma Tôn, vậy mà phải bảo vệ Minh Chủ chính đạo?”
“Ta có một câu hỏi.”
Tại một ngọn núi hoang.
Tên ma đầu quay trở lại Ma Cung, không còn truy tìm Hoa Vân nữa.
Tu chân giới thái bình.
Nhưng rồi một hôm, có một tin tức khiến hắn không khỏi nhướng mày.
Là kẻ không thể rời đi.
“Hoa Vân, ta thật sự là Ma Tôn, hay chỉ là một con cờ của ngươi?”
Không có Hoa Vân, chính đạo vẫn không thể làm loạn, vì hắn đã quen với việc kiểm soát.
Ba ngày sau.
“Tên này lại muốn gì nữa?”
Kẻ b·ắt c·óc cười lạnh: “Không phải sao? Không có ngươi, chính đạo và ma đạo sẽ rơi vào hỗn loạn.”
“Đến cuối cùng, ngươi đã tự bước vào con đường này, chứ không phải ta ép ngươi.”
Hoa Vân: “…”
Ngay lúc đó, một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên.
Tên ma đầu: “…”
Hoa Vân nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng bắt ta thì có thể làm loạn tu chân giới sao?”
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tên ma đầu gằn giọng: “Nói.”
Không có chính đạo hay ma đạo, chỉ có một trật tự tuyệt đối dưới sự cai trị của Ma Tôn.
Hắn cười lạnh:
Tên ma đầu dẫn quân xông vào, sát khí bùng nổ:
Nhưng hắn biết rõ…
“Chẳng phải ngươi đã quen với việc bảo vệ trật tự rồi sao?”
Cuối cùng, trận chiến kết thúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.