Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 195: Hắc Long Điện
Mười lăm năm sau, hắn đã thống trị tất cả.
Hắn nhìn Hoa Vân, ánh mắt phức tạp.
Thiên hạ có thật sự hồi sinh, hay chỉ đơn thuần rơi vào hỗn loạn?
Ma Tôn trầm mặc một lúc, rồi nói chậm rãi:
Ma Tôn cười lạnh: “Ngươi vẫn như cũ, không chịu nói thật.”
Ma Tôn bước vào quán trà, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hoa Vân.
“Ta cai trị thế giới này đã bao lâu?”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không ai nói gì.
Chỉ có một số tin đồn kỳ lạ lan truyền trong tu chân giới.
Người vừa nói đột nhiên im bặt.
Ma Tôn biến mất.
Hoa Vân vẫn nhàn nhã uống trà, như thể thế giới ngoài kia chẳng liên quan gì đến hắn.
Hoa Vân vẫn không bị tìm thấy.
“Hắc Long Điện? Chẳng phải chỉ là một đám ô hợp sao?”
Ma Tôn nhìn Hoa Vân, ánh mắt sâu thẳm như vực tối vô tận.
Không còn Ma Tôn, các thế lực mới mọc lên như nấm.
Hoa Vân mỉm cười, thong thả nâng chén trà:
Hắn chính là Hoa Vân.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
Tại một quán trà nhỏ ở Nam Hoang.
Nữ tu ngập ngừng:
Hoa Vân mỉm cười: “Ngươi có chắc không?”
Hắn nhìn Hoa Vân thật lâu, rồi chậm rãi nói:
Nếu hắn phá bỏ nó… thì điều gì sẽ xảy ra?
“Ta muốn phá vỡ nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn hiểu ý của Hoa Vân.
“…Ngươi vẫn ngồi đây, uống trà như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Ma Tôn đứng đó, trên người khoác áo vải thô sơ, không còn vẻ bá đạo ngày xưa.
Những tông môn từng phục tùng nay trở mặt thành thù, lao vào chém g·iết không chút do dự.
Chỉ cần Hoa Vân không xuất hiện, hắn vẫn không thể yên lòng.
Sau bao năm ẩn dật, hắn vẫn như cũ, không tu luyện, không tranh đấu, chỉ ngồi uống trà và ngắm trời đất.
Tại một hang động bí mật.
Ma Tôn cai trị thiên hạ, nhưng ngày càng ít nói.
Và chính vì quá hoàn hảo, nó trở nên đáng sợ.
Hoa Vân nhún vai: “Ta chỉ là một kẻ uống trà, làm gì có tính toán gì đâu?”
Ma Tôn không đáp.
Hắn lại cảm thấy trống rỗng.
Một kẻ không có tu vi, chỉ ngồi uống trà.
Nữ tu nuốt nước bọt, thấp giọng đáp:
“Ngươi có nghĩ ta đã làm đúng không?”
Hoa Vân nhướng mày: “Ta thắng gì?”
Ma Tôn trầm mặc một lúc, sau đó phá lên cười.
Hoa Vân mỉm cười: “Thế thì chúc mừng ngươi.”
Không ai biết quân sư đứng sau bọn họ là ai.
Cả thiên hạ lại một lần nữa ngập trong biển máu.
Không ai dám thách thức trật tự này.
Một nhóm tu sĩ đang tranh luận sôi nổi.
Dù hắn có mạnh đến đâu, có thống trị bao nhiêu kẻ…
“Và bây giờ, ta muốn phá hủy chính trật tự đó.”
“Quân sư? Thời đại này mà còn có kẻ tin vào mưu kế sao? Cường giả vi tôn! Ai mạnh hơn thì kẻ đó thắng!”
“Ta đã cai trị, ta đã phá hủy, ta đã rời bỏ. Nhưng sau tất cả, chỉ có một thứ không thay đổi…”
“Cảm giác được tự do, thật sự không tệ.”
Một kẻ không cần chiến đấu, nhưng lại có thể khiến thiên hạ xoay vòng.
Mười lăm năm trước, hắn là kẻ khát vọng thống trị.
Hoa Vân nhàn nhã đáp:
Tu chân giới vẫn yên bình dưới sự cai trị của Ma Tôn.
Hắn bước vào các tông môn, nhìn thấy những kẻ ngày xưa từng đối đầu với mình giờ đây đã trở thành những con rối vô hồn, sống trong khuôn khổ hắn đặt ra.
Bởi vì hắn biết mình chỉ là một quân cờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rốt cuộc, ta có thật sự là kẻ chiến thắng không?”
Một ngày nọ.
“…Có tin đồn, là một người rất quen thuộc với ngài.”
Tại một quán trà nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Bên cạnh hắn là một nữ tu áo đen, cúi đầu kính cẩn.
Tu chân giới chính thức bước vào thời kỳ đại loạn.
Ma Tôn ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đám thuộc hạ.
Ba tháng sau.
Ma Tôn siết chặt nắm đấm: “Ngươi nói đúng, ta không phải là Ma Tôn.”
Vẫn đang nhàn nhã uống trà ở nơi nào đó."
Bởi vì một người đàn ông trung niên mặc áo vải thô sơ vừa bước vào quán trà.
Hắn từng muốn phá bỏ trật tự do chính mình tạo ra.
Năm năm sau.
“G·i·ế·t? Nếu g·iết được hắn, ta đã làm từ lâu rồi.”
Tu chân giới quay trở lại với những gì vốn có: một cuộc chiến không hồi kết.
Hắc Long Điện thống trị toàn bộ Bắc Hoang.
Không còn Ma Tôn, không còn trật tự, không còn ràng buộc.
“Người đứng sau bọn chúng là ai?”
“Đã mười lăm năm, thưa đại nhân.”
“Không. Ta chỉ muốn hỏi một câu.”
“Ngươi đã tính trước điều này, đúng không?”
Một tu sĩ khác cười khẩy:
“Ta là một kẻ giữ trật tự.”
Ma Tôn nhấp một ngụm trà, nhìn về phương xa.
Một năm sau.
Hắn biết.
Và kẻ chơi cờ thật sự… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thuộc hạ quỳ xuống: “Đại nhân, ngài muốn g·iết hắn sao?”
Ba tháng sau.
Một ngày nọ, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Hoa Vân chậm rãi nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng nói:
Tên ma đầu im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói:
Thuộc hạ cúi đầu: “Vậy… ngài muốn hắn trở về?”
“Ta muốn phá vỡ trật tự này.”
Cuối cùng, Ma Tôn lên tiếng:
Tên ma đầu bật cười:
Nhưng giờ đây, khi đã thật sự rời khỏi vòng xoáy quyền lực…
Hoa Vân đặt chén trà xuống, cười nhàn nhã:
Một người đàn ông trung niên, ăn mặc đơn giản, đang nhàn nhã uống trà.
“Chẳng có đúng hay sai, chỉ có lựa chọn mà thôi.”
Ma Tôn lặng người nhìn chén trà trước mặt.
Chương 195: Hắc Long Điện
Trật tự mà hắn xây dựng suốt mười lăm năm qua không phải chỉ dựa vào sức mạnh.
Nhưng hắn không cảm thấy vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai biết hắn đi đâu, không ai biết hắn còn sống hay đ·ã c·hết.
Ma Tôn nhắm mắt, khẽ thở dài.
Hắn đi qua các tửu quán, nơi những câu chuyện về Ma Tôn vĩ đại được kể lại với giọng điệu kính sợ, nhưng không có sự ngưỡng mộ thật sự.
Những kẻ từng kính sợ hắn nay quay lại chém g·iết lẫn nhau.
Các tông môn trước đây vốn tuân lệnh Ma Tôn nay bắt đầu nổi dậy tranh đoạt quyền lực.
Ma Tôn cười lạnh: “Ngươi đã biến ta thành một kẻ thống trị không thể rời bỏ ngai vàng, biến cả tu chân giới thành một cái xác không hồn.”
Ma Tôn im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói:
Thuộc hạ quỳ xuống, kính cẩn đáp:
“Thưa đại nhân, Hắc Long Điện đang chiếm thế thượng phong. Nếu không ngăn chặn, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ thống trị Bắc Hoang.”
“Ngươi ngây thơ quá! Nghe nói bọn chúng có một quân sư cực kỳ lợi hại, chuyên dùng mưu kế để thao túng các tông môn!”
Mọi thứ… đều quá hoàn hảo.
Hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.
Ma Tôn nhướng mày: “Ai?”
“Bởi vì, dù thiên hạ thay đổi thế nào… trà vẫn cứ là trà.”"
Mỗi đêm, hắn ngồi trong đại điện, nhìn lên bầu trời đầy sao, lặng lẽ uống rượu.
“Phá vỡ thì dễ, nhưng ngươi có chắc mình chịu nổi hậu quả không?”
Hoa Vân.
Hắn từng nắm giữ thiên hạ, từng gieo rắc nỗi sợ, từng đứng trên tất cả.
Chỉ trong vòng một năm, tu chân giới bắt đầu rơi vào hỗn loạn.
“Ngươi biết không?” Hắn nói, giọng điệu có chút hoài niệm.
Thế giới mà hắn tạo ra… là một thế giới c·hết.
Nó được hình thành bởi nỗi sợ hãi, bởi sự cam chịu, bởi sự tẩy não mà hắn đã vô tình gieo rắc khắp thiên hạ.
“Ngươi đã thắng, nhưng ngươi không cần chiến thắng đó.”
Không có c·hiến t·ranh, không có chính tà đối lập, không có những cuộc tranh đoạt quyền lực.
Tại một ngọn núi hoang.
“Thế thì… cuộc chơi lại bắt đầu.”"
Và lúc đó…
“Ngươi thắng rồi.”
Hắn ghé thăm các thành trì, nhìn thấy những tu sĩ ngày ngày tu luyện, không còn tranh đấu, không còn tham vọng.
Hoa Vân nhàn nhã nhấp một ngụm trà:
Một tháng sau.
Người đó chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.
Hắn hiểu ra một điều.
“Hoa Vân.”
Mười lăm năm…
Tại Ma Cung.
Ma Tôn đích thân rời Ma Cung, một mình đi khắp tu chân giới.
“Các ngươi có nghe tin không? Bắc Hoang có một thế lực mới trỗi dậy, tự xưng là Hắc Long Điện!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.