Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Lựa chọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Lựa chọn


Không còn bất kỳ kẻ nào đủ sức thống trị tu chân giới.

Không phải vì hắn yếu.

“Không ai có thể biết trước tương lai.”

“Nghe nói Ma Tôn đ·ã c·hết rồi.”

Tất cả đều là vì… Hoa Vân đã sắp đặt như vậy.

Ma Tôn bật cười.

“Lựa chọn là của ngươi.”

Tại một ngôi chùa hoang.

Vẫn còn thở.

“Vậy ngươi muốn ta làm gì?”

Hắn không phủ nhận."

Không bao giờ có một người có thể thống trị hoàn toàn.

“Ngươi cố tình hủy diệt tất cả, để rồi khi cơn bão qua đi, ngươi sẽ là kẻ cuối cùng còn đứng vững.”

Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Vân, chậm rãi nói:

Ma Tôn nhíu mày: “Ngươi đang nói dối.”

Ba năm sau.

“Nhưng chỉ cần ta còn sống, sẽ không có ai đủ sức kiểm soát tất cả.”

“… Ta cũng không biết. Chỉ nghe đồn hắn là một quân sư trong bóng tối.”

Một người đàn ông trung niên đang ngồi câu cá bên bờ sông.

“Vậy lần này, hãy để ta làm theo cách của ta.”

“Hắn có tên không?”

Thiên Lang, Hắc Long Điện, và hàng chục thế lực khác… đều đã đủ mạnh để thay thế hắn.

“Nhưng kết quả… vẫn là của ta.”"

Hoa Vân đặt chén trà xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

Hắn vẫn còn đây.

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh.

“Là ai?”

Bởi vì mỗi khi có một kẻ nào đó sắp thành công… hắn đều biến mất một cách bí ẩn.

Ma Tôn tiếp tục:

Tại một quán trà nhỏ.

Hoa Vân cười nhẹ, nâng chén trà lên:

Ma Tôn bước đến, ngồi xuống đối diện hắn.

Chương 197: Lựa chọn

Tại một ngôi làng nhỏ.

Ma Tôn nhìn hắn thật lâu, rồi thở dài đứng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ma Tôn nhíu mày: “Lựa chọn?”

Ma Tôn bật cười, đứng dậy, quay lưng rời đi.

Kẻ nào sẽ là người cuối cùng đứng vững?

Bởi vì ngai vàng vốn dĩ cũng chỉ là một quân cờ.

Ma Tôn.

“Ngươi vẫn như cũ, luôn xem ta như một quân cờ.”

“Vậy kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?”

Ma Tôn nhìn thẳng vào Hoa Vân, chậm rãi nói:

Một năm sau.

Các tông môn liên minh chống lại hắn.

“Không có kế hoạch nào cả.”

“Ngươi là quân sư mạnh nhất mà ta từng thấy.”

“Chờ.”

“Ngươi làm vậy để làm gì?”

Ma Tôn đi xa dần, ánh mắt hắn trầm tư.

“Ta chưa từng thua.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh Hoa Vân, im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

Bên ngoài ngôi chùa hoang.

Hắn hiểu rồi.

Ma Tôn gật đầu.

Không còn là kẻ năm xưa, không còn là một huyền thoại, nhưng vẫn mang theo khí tức của một người từng đứng trên đỉnh cao.

Nhưng có một lời đồn bắt đầu lan truyền.

Hoa Vân mỉm cười:

Vẫn còn lựa chọn.

“Vì ta luôn đảm bảo rằng họ không phải là lựa chọn duy nhất.”

Thiên Lang chống cằm, ánh mắt lóe lên:

“… Hình như là Hoa gì đó…”

Ma Tôn siết chặt tay.

“Ngươi có biết vì sao tất cả những kẻ muốn thống trị tu chân giới đều thất bại không?”

Hoa Vân nhắm mắt, cười nhạt:

Tu chân giới thay đổi.

Hắn chợt nhận ra rằng, từ đầu đến cuối…

“Hắn không quay lại để đánh nhau.”

Hoa Vân rót trà, thản nhiên nói:

“Thiên hạ sẽ luôn có lựa chọn.”

Nhưng lần này, hắn không còn là một huyền thoại bất bại.

“Mà này, các ngươi có biết không? Kẻ thực sự thao túng tất cả không phải Ma Tôn, mà là một người khác.”

“Nhưng ngươi vẫn còn sống.”

Hoa Vân nhấc chén trà lên, nhàn nhã đáp:

Đám thuộc hạ run rẩy, không ai dám thở mạnh.

Từ khoảnh khắc hắn từ bỏ quyền lực, hắn đã không còn là người quyết định vận mệnh của mình.

Hoa Vân nhún vai, mỉm cười:

Hoa Vân gật đầu:

Không còn là Ma Tôn ngày trước, không còn là kẻ đứng trên đỉnh cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân cười nhẹ:

Không còn Thiên Lang.

Người thực sự mạnh nhất… không cần phải ngồi trên ngai vàng.

Các tông môn lớn suy yếu, các thế lực mới trỗi dậy, nhưng không ai có thể đứng lên làm chủ thiên hạ.

Ma Tôn xoay người rời đi, để lại một câu cuối cùng:

“Không cần ngươi ra tay, Ma Tôn sẽ tự mình ngã xuống.”

Hắn chỉ thản nhiên ném con cá xuống nước, rồi thở dài: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi không cần quyền lực, không cần danh vọng, nhưng ngươi lại không cho bất kỳ ai khác có được nó.”

“Sống hay c·hết có khác gì đâu? Bây giờ ai cũng có thể tự xưng Ma Tôn.”

Hắn đã từng nghĩ mình sẽ c·hết, sẽ bị cuốn vào cơn lốc tranh đoạt quyền lực.

Hoa Vân thản nhiên rót trà, không trả lời.

Hoa Vân không nhìn hắn, chỉ chậm rãi kéo cần câu lên.

Bên kia bàn, một bóng người ngồi đối diện hắn, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Một năm sau.

Thiên Lang bật cười lạnh: “Vậy sao ngươi không để ta thay thế hắn luôn đi?”

Ma Tôn chấn động.

“Ngươi không phải quân sư.”

Bây giờ, hắn chỉ là một kẻ bị cuốn theo cơn sóng.

Chỉ còn hỗn loạn.

Ma Tôn.

Bởi vì hắn đã không còn là Ma Tôn duy nhất.

“Hắn buộc phải đứng lên, vì nếu không, sẽ có một Ma Tôn khác thay thế hắn.”

Ma Tôn siết chặt nắm tay:

Tại một tông môn vô danh.

Ma Tôn im lặng.

Rằng trong bóng tối, có một người đang kiểm soát tất cả.

Hắn chỉ đơn giản là điều khiển cán cân sức mạnh, để rồi khi tất cả sụp đổ… hắn sẽ là kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng.

Chỉ còn một người đàn ông đã trải qua tất cả, đã nhìn thấy tất cả.

Một đám đệ tử trẻ tuổi đang quét dọn đại điện, bàn tán xôn xao.

Một người đàn ông mặc áo vải thô, tóc đã có chút bạc, đang pha trà.

Hắn trầm mặc một lúc, rồi khẽ nói:

“… thì ta sẽ tạo ra một kẻ mạnh hơn.”

Hoa Vân đặt chén trà xuống, cười nhẹ:

“Ngươi thực sự không muốn trở thành Ma Tôn sao?”

Ngay cả những thế lực ma đạo… cũng không còn đứng về phía hắn.

Hoa Vân cười nhẹ, tiếp tục nhấp trà.

“Và nếu không có Ma Tôn nào đủ mạnh…”

Mà là vì hắn đã không còn quan tâm đến chuyện tranh đấu.

“Ngươi chưa đủ tư cách.”

Không bao giờ có một kẻ mạnh tuyệt đối.

“Ngươi vẫn chưa chịu dừng lại sao?”

Hoa Vân thong thả rót trà, mắt nhìn ra dòng người tấp nập ngoài phố.

“Không, ta chỉ là một người… không thích bị người khác kiểm soát mà thôi.”

Hắn hiểu.

“Không phải hắn còn sống sao?”

“Ngươi có thể lừa thiên hạ, nhưng không lừa được ta.”

Không còn Ma Tôn.

Hoa Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:

“Ngươi nghĩ có thể rời bỏ ngôi vị Ma Tôn mà không để lại hậu quả sao?”

Hắn trông có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khí tức của hắn hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng Thiên Lang… chỉ bật cười.

“Ngươi nghĩ ta đang thao túng thiên hạ, nhưng thực ra, ta chỉ đang quan sát.”

“Hắn quay lại vì hắn không còn lựa chọn.”

“Ngươi thắng rồi.”

Cái tên Ma Tôn lại một lần nữa vang dội khắp tu chân giới.

“Rốt cuộc, ngươi muốn gì?”

Hoa Vân mở mắt, nhìn theo bóng lưng của hắn, cười nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ma Tôn sững sờ.

Bây giờ, thiên hạ chỉ còn một câu hỏi duy nhất:

“Ta chỉ muốn thiên hạ luôn có lựa chọn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta không làm gì cả.”

Những kẻ từng trung thành với hắn, nay quay lưng đâm dao.

Không còn bất kỳ thế lực nào đủ mạnh để thống trị.

Nhưng không.

Hoa Vân tiếp tục:

Ma Tôn đứng dậy, nhìn xuống Hoa Vân, ánh mắt sâu thẳm:

Hắn chợt nhận ra rằng, trong suốt những năm qua, bất cứ khi nào có một kẻ trỗi dậy… luôn có một kẻ khác xuất hiện để cân bằng lại thế cuộc.

Hoa Vân không phản bác.

Cả đại điện nín thở.

“Ngươi là kẻ điều khiển cả tu chân giới.”

Không còn Ma Tôn.

“Ta không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.”

“Thiên hạ tự chọn Ma Tôn của mình.”

Một bóng người xuất hiện sau lưng hắn.

Hoa Vân không quay lại.

Ma Tôn im lặng.

Hoa Vân chưa bao giờ thực sự đứng về phía ai.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Trước khi biến mất, hắn để lại một câu nói:

“Ngươi thực sự nghĩ rằng thiên hạ có thể duy trì cân bằng mãi mãi sao?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:

Hoa Vân không phủ nhận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Lựa chọn