Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 198: Minh hoàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 198: Minh hoàng


Ông cười nhẹ, lấy nó xuống, thả lại vào nước, chậm rãi hỏi:

Một gã thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt đầy háo hức, đang kể chuyện cho đám người xung quanh.

Gã thanh niên nhếch mép, hạ giọng thì thầm:

Tại bờ biển.

Tại một quán trà nhỏ ven đường.

Hắn nhìn ngọn lửa cháy, ánh mắt thản nhiên, miệng khẽ lẩm bẩm:

Cậu thiếu niên gãi đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người đàn ông trung niên đang câu cá, nét mặt bình thản, ánh mắt xa xăm.

Cũng như những kẻ từng có tham vọng trước đó.

“Chúng… chỉ biến mất mà thôi.”

Chương 198: Minh hoàng

Không có ai g·iết được Hoa Vân.

“Vậy sao? Thật thú vị.”

Nhưng ngay khi hắn bắt đầu hành động, lá thư này đã xuất hiện trên bàn của hắn.

“Ông ơi! Ông có nghe không? Một lần nữa, có một kẻ dám đứng lên đòi thống nhất tu chân giới!”

Không ai biết chúng đ·ã c·hết hay còn sống.

Tại một khu rừng hoang vắng.

Lão già không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói:

"Ồ? Hắn là ai?"

Ông lão im lặng một lúc, rồi bật cười.

Hắn thả cần câu xuống, nhìn về phía chân trời xa xăm, khẽ mỉm cười.

Mười ba năm sau.

Hắn lắc đầu, rót một chén rượu, tự mình nhấp một ngụm.

"Hừm... Không ai biết hắn là ai sao?"

Bàn tay hắn run lên.

Nhưng có một lời đồn vẫn tiếp tục lan truyền.

Tại một tông môn hùng mạnh bậc nhất Bắc Hoang.

Hắn lắc đầu cười nhẹ, lật miếng cá sang mặt còn lại.

Một bóng ma không ai thấy, không ai nghe, không ai chạm vào được…

“… Không ai có thể thống trị tất cả.”"

Ông lão nhấc cần câu lên, con cá quẫy mạnh trong tay ông.

Một thiếu niên chạy đến chỗ ông lão đang câu cá, giọng háo hức: (đọc tại Qidian-VP.com)

Gã thanh niên nhếch môi, hạ giọng:

“Lạ ở chỗ… những đối thủ đó không phải ngẫu nhiên xuất hiện.”

“Thiên hạ không cần bá chủ.”

Không ai có thể nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

Sau lưng lão, hàng chục bóng người đang quỳ xuống, cung kính cúi đầu.

Hắn biết, chỉ cần Hoa Vân còn sống, sẽ không bao giờ có một kẻ nào có thể thống trị thiên hạ.

Không ai biết kẻ đứng sau tất cả là ai.

Ông lão nhấc cần câu lên, nhìn chằm chằm vào mặt nước, rồi nhẹ giọng nói:

Một tháng sau.

Nhưng thực sự… đó có phải là một lời nguyền?

Bởi vì bất kỳ ai có ý định làm vậy… đều sẽ biến mất.

"Đừng thử làm kẻ thống trị. Ngươi không đủ tư cách."

Không có bất kỳ dấu vết nào.

Ba năm sau.

“Cuối cùng… cũng có kẻ muốn thử thách ta.”

Một lão già râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng, tay cầm một cây bút lông, chậm rãi viết từng chữ lên một tấm giấy vàng.

“Chỉ cần hắn còn sống, không ai có thể thống trị.”

Cùng lúc đó, một giọng nói âm trầm vang lên:

Ba mươi năm sau.

“Không ai biết.”

Không ai biết nó đến từ đâu.

Ông lão bật cười, giọng cười khẽ nhưng mang theo một nét… châm biếm.

Những thế lực mới liên tục trỗi dậy, nhưng cũng liên tục sụp đổ.

"Ông ơi! Ông có nghe không? Mọi người nói rằng trong tu chân giới, có một kẻ không ai dám động vào!"

Hắn nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi nhắm mắt, cười nhẹ.

“Thế mấy người trước đâu rồi?”

Tại một ngọn núi hoang vắng.

“G·i·ế·t Hoa Vân.”

Hắn đã già đi, nhưng khí chất vẫn không thay đổi.

Có một “lời nguyền” vô hình cấm cản bất kỳ ai trở thành bá chủ.

"Mười ba năm rồi… vẫn có kẻ không chịu hiểu sao?"

“Các ngươi có biết không? Mười năm qua, không ai có thể thống nhất tu chân giới, bởi vì mỗi khi có một kẻ mạnh lên, hắn đều gặp phải một đối thủ xứng tầm!”

“Ồ? Lần này là ai?”

Hắn khẽ lẩm bẩm:

Thiếu niên hào hứng kể tiếp:

Hay chỉ là một người đang kéo dây trong bóng tối?

Mọi người sửng sốt.

Cậu thiếu niên hứng khởi nói:

Kẻ đó không cần quyền lực, không cần danh vọng, nhưng cũng không cho bất kỳ ai khác có được nó.

Bởi vì chỉ cần có kẻ có ý nghĩ đó… hắn sẽ biến mất.

“Lão tổ… vì sao chúng ta phải làm vậy?”

Trên một con thuyền nhỏ giữa hồ.

"Xem ra ta vẫn chưa đủ đáng sợ."

Rằng trong bóng tối, vẫn còn một người…

“Bởi vì chỉ cần hắn còn sống, chúng ta sẽ mãi mãi không thể có được thiên hạ.”

Một trong số đó run giọng hỏi:

Không còn ai dám tranh bá.

“Là Minh Hoàng! Một thiên tài tuyệt thế! Hắn đã luyện thành Minh Hoàng Thần Công, có thể g·iết c·hết Nguyên Anh Chân Quân chỉ bằng một cái phất tay!”

Một người trung niên cau mày: “Vậy thì có gì lạ?”

Không ai biết ai đã gửi nó.

Những thiên tài tuyệt thế dù có thực lực nghịch thiên cũng không dám nói ra hai chữ “thống trị”.

Ông lão gật gù:

Chỉ biết rằng, sau lần đó, không còn ai dám nhắc đến việc á·m s·át Hoa Vân nữa.

Hắn chỉ… biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong thư chỉ có một dòng chữ duy nhất:

Không ai biết vì sao.

Tại một ngôi làng nhỏ ven biển.

“Hoa Vân.”

Bởi vì ai cũng biết… đó là một cái tên không nên nhắc đến.

“Vậy sao? Rồi hắn nói gì?”

“Vậy thì, hãy để ta xem…”

Ông lão thả một con cá nhỏ xuống nước, nhìn nó bơi đi mất hút.

Có kẻ nhíu mày, có kẻ rùng mình, có kẻ vội vàng đứng dậy rời đi.

Một trăm năm sau.

“Có người nói rằng… tất cả những kẻ nổi lên đều là do một người sắp đặt.”

Một người đàn ông mặc áo vải thô, dáng vẻ bình dị, đang ngồi nướng cá trên bếp lửa.

“Hắn nói rằng thời đại không có bá chủ đã kết thúc! Hắn sẽ thống nhất tu chân giới, trở thành Chí Tôn duy nhất!”

Tu chân giới chính thức chấp nhận một sự thật:

Không ai biết do ai.

Một cậu thiếu niên chạy đến, háo hức kể chuyện với một ông lão đang câu cá.

Không còn ai dám đứng lên xưng Vương.

Bởi vì những kẻ từng phớt lờ lời cảnh báo này… đã không còn tồn tại.

Không ai có thể thống trị thiên hạ.

Không khí trong quán trà lập tức trầm xuống.

Gã thanh niên tiếp tục:

Mười năm sau.

Thiếu niên phấn khích kể:

“Thiên hạ chỉ cần có lựa chọn.”

“Bởi vì hắn… là kẻ quyết định vận mệnh của tất cả.”

“Mệnh lệnh đã ban ra.”

"... Hay chỉ là không ai dám nói ra?" "

Không có ai thấy hắn c·hết.

Tu chân giới vẫn hỗn loạn.

Tại một ngôi làng nhỏ ven biển.

“Bởi vì… ta đã nghe câu này ít nhất mười lần rồi.”

Những tông môn lớn dù mạnh đến đâu cũng chỉ lo giữ vững lãnh thổ của mình, không dám có dã tâm bành trướng.

Tông chủ Cửu Thiên Lôi Điện Tông đang ngồi trên đại điện, tay nắm chặt một phong thư, sắc mặt âm trầm.

Ông lão cười nhẹ, nhìn cậu một lúc lâu, rồi bình thản đáp:

Một lão già chống gậy khẽ run rẩy: “Ngươi muốn nói đến ai?”

Bởi vì trong bóng tối, luôn có một kẻ giật dây tất cả.

Thiếu niên ngạc nhiên:

Nhưng tất cả đều hiểu rằng, có một bóng ma vô hình đang kiểm soát cục diện.

“Nhưng mà… có gì lạ không ông? Ông cười cái gì vậy?”

Hắn rót một chén rượu, tự mình nâng lên, nhấp một ngụm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kẻ đó… chính là Hoa Vân. "

“Chỉ cần ta còn sống…”

Nhưng lại khiến tất cả phải sợ hãi.

Nhưng tu chân giới hiểu một điều:

Người quyết định ai có thể tồn tại.

Không có ai có thể thống trị tất cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoa Vân.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Hắn không nên tiếp tục nữa.

“… Các ngươi có đủ tư cách không.”"

Dứt lời, lão già viết nốt chữ cuối cùng, rồi nhấc tay lên.

Minh Hoàng biến mất.

Hắn đã từng nghĩ mình có thể thống nhất Bắc Hoang, có thể bước l·ên đ·ỉnh cao của tu chân giới.

Những kẻ từng mạnh mẽ nhất, từng có tham vọng lớn lao nhất… giờ đây hoặc đ·ã c·hết, hoặc đã biến mất.

Nhưng hắn hiểu một điều…

Không còn ai dám tranh bá.

Ông lão không nhìn cậu, chỉ chậm rãi thả dây câu xuống nước, khẽ hỏi:

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Những kẻ t·ruy s·át hắn… đều biến mất một cách bí ẩn.

Một tia l·ửa b·ùng l·ên, t·hiêu r·ụi tấm giấy vàng trong nháy mắt.

"Không ai biết hắn là ai! Nhưng ai cũng gọi hắn là, "

"Thiên Hạ Độc Tôn!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 198: Minh hoàng