Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200: Bến câu mệnh
Thiên Đế chợt cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ trước mặt hắn.
“Ngươi không sợ sao?”
“Tất cả những gì ta có được… đều nhờ người dạy bảo.”
Nhưng lại như đến từ tận sâu trong linh hồn hắn.
“Tất cả những ai từng nói câu này trước mặt ta đều biến mất.”
Không ai biết kẻ đứng đầu là ai.
Ba ngày sau.
Cả thiên địa tối sầm lại.
Ông lão cười nhạt:
Chỉ có một điều chắc chắn
Giống như…
Hắn là Thiên Đế! Hắn là kẻ mạnh nhất!
Ông lão tóc bạc ném cần câu xuống, quay sang nhìn thiếu niên trước mặt.
“Tốt.”
“Ngươi tên gì?”
Từ giờ phút này, Hoa Vân đã hoàn toàn thoát ly khỏi ván cờ.
Hoa Vân cười nhạt.
Thiên Đế gầm lên, bộc phát toàn bộ sức mạnh.
Không có sát phạt.
Nhưng…
Hắn cũng biết
Tần Trạch nhíu mày:
Ông lão im lặng nhìn thiếu niên rất lâu.
Nhưng tất cả các tông môn dần dần… đều nghe theo mệnh lệnh của một giọng nói vô hình.
Bên trong, một ông lão tóc bạc đang ngồi câu cá, dáng vẻ nhàn nhã như một lão nông vô danh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Đế mở to mắt.
Hoa Vân khẽ gật đầu.
Không còn ai dám tranh bá.
Quân sư vĩ đại nhất trong lịch sử.
Ông chỉ đưa tay phủi nhẹ lớp bụi trên áo, rồi quay lưng bước đi.
Tu chân giới… lại một lần nữa không có bá chủ.
Tần Trạch cúi đầu, giọng nói đầy kính trọng:
“Không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội tranh bá nữa.”
Đây là lần đầu tiên sau hàng trăm năm, hắn thật sự cười.
Dưới sự cai trị của Tần Trạch, các tông môn không suy tàn, nhưng cũng không hưng thịnh.
Nhưng rồi…
Tần Trạch suy ngẫm một lát, rồi hỏi:
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ông đặt cần câu xuống, đứng dậy.
“Xong rồi.”
Ông lão nhặt một viên đá, ném xuống mặt nước.
Sau đó…
“Bây giờ, người còn điều gì muốn ta làm không?”
Ông lão mỉm cười, vỗ vai hắn:
“Nếu một ngày nào đó, thiên hạ không còn tin vào sự cai trị của ngươi… thì dù ngươi có mạnh đến đâu, cũng sẽ sụp đổ.”
“Còn ta… ta đến để hỏi ngươi.”
Tần Trạch."
“Đúng.”
“Ngươi đã hiểu.”
Hắn cười.
“Dạy ta cách trở thành bá chủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai dám tranh bá.
Ông lão nhướng mày:
Hắn không tin.
“Cái gì?! Không thể nào! Bọn họ là một trong ba mươi đại tông môn, làm sao có thể chịu khuất phục?”
“Ta muốn ngươi dạy ta.”
“Thứ duy nhất có thể đánh đổ một bá chủ… chính là ‘ý niệm’ về việc thay đổi bá chủ.”
Tần Trạch im lặng một lát, rồi đáp:
Thiếu niên gật đầu, chậm rãi nói:
Ông lão đã biến mất.
Thiên địa run rẩy.
Một thế lực thần bí xuất hiện trong tu chân giới.
“Tại bờ biển xa xôi, có một ông lão câu cá.”
ẦM!
Hư không nổ tung.
Hoa Vân mỉm cười, lần đầu tiên ánh mắt ông lộ ra vẻ hài lòng.
Thiếu niên thản nhiên đáp:
Ông lão tóc bạc vẫn câu cá như mọi ngày.
“Vậy làm thế nào để khiến thiên hạ quỳ xuống?”
Không có tu vi.
Tần Trạch giật mình:
Hắn biết
Ông lão khẽ ngẩng đầu.
Ông lão tóc bạc lại ngồi xuống, cầm cần câu, tiếp tục câu cá.
Thiên hạ đã tự quỳ xuống."
“Chuyện này chính là quỷ dị! Không ai ép buộc, không có c·hiến t·ranh, không có sát phạt. Một ngày kia, tông chủ Bát Hoang Kiếm Tông bỗng nhiên tự tuyên bố thần phục một thế lực bí ẩn, không ai biết đó là ai.”
Hắn bước một bước.
Dần dần, bờ biển đó được gọi là “Bến Câu Mệnh.”
Bởi vì… hắn không cần phải làm gì cả.
Mười năm sau.
“Một quân sư giỏi nhất… là kẻ có thể rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Ông lão gật đầu:
“Bởi vì bọn họ muốn làm bá chủ, nhưng không biết làm thế nào để đạt được.”
Ông giật cần câu, một con cá lớn quẫy mạnh, nhưng ông không vội kéo lên.
Nhưng… có điều gì đó sai sai.
“Hỏi ta?”
Trước mặt hắn, là vô số bóng người cúi đầu.
Thiên Đế biến mất.
“Vì bất kỳ ai có dã tâm xưng bá đều đ·ã c·hết.”
Chỉ còn lại một giọng nói vang vọng trong gió.
Hắn lẩm bẩm:
Ông vung tay, con cá rơi trở lại mặt nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thiên hạ vốn đã thuộc về chúng ta.”
“Vẫn chưa có ai đủ tư cách sao…”
“Vậy từ giờ, ngươi định làm gì?”
“Muốn thống trị thiên hạ, ngươi phải làm cho thiên hạ tự quỳ xuống dưới chân ngươi.”
Không ai dám nhắc đến cái tên đó.
Hắn, Tần Trạch.
Nhưng hôm nay, có một kẻ xuất hiện.
Hắn không thể chấp nhận.
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt không dao động.
Không có c·hiến t·ranh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại một tửu quán nhỏ trong tu chân giới.
Hoa Vân không trả lời.
Nhưng hắn đi đến trước mặt ông lão, bình tĩnh nói:
Sự tồn tại của chính hắn đang bị phủ nhận.
“Ngươi có nghe tin gì chưa?”
Một gian nhà gỗ đơn sơ.
“Ta muốn làm bá chủ tu chân giới.”
Hắn hỏi:
“Không cần tranh bá. Bởi vì… thiên hạ vốn đã thuộc về hắn.”"
Trên một ngọn núi hoang vắng.
Không ai dám tạo phản.
“Vậy thì… ta sẽ dạy ngươi.”"
Nhẹ như gió thoảng.
“Không lẽ… là ‘hắn’?”
“Giữ vững thiên hạ.”
Không ai biết ai đã ra tay.
“Xong rồi sao?”
Bởi vì những kẻ từng cố gắng truy tìm thân phận của hắn… đều biến mất.
“Không cần phải ra tay, không cần phải lộ diện.”
Là Tần Trạch.
Không có bất kỳ dao động nào.
Không có tiếng động.
“Tốt. Nếu muốn trở thành bá chủ, điều đầu tiên ngươi phải học là…”
Giữa trời đất mênh mông, bóng lưng ông dần dần biến mất.
Thiếu niên đáp:
Không có khí thế.
Hắn thở dài, nhẹ giọng nói:
“Bát Hoang Kiếm Tông… đã đầu hàng rồi.”
Hắn đứng trên cao, áo bào đen phất phơ, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm.
Người còn lại trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Nhưng…
Nhưng trong bóng tối, có một câu nói được lưu truyền:
“Ta chỉ là một kẻ câu cá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chắp tay, giọng cung kính: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chậm rãi nói:
Làm sao có thể…
Hoa Vân không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi:
“Ngươi sẽ là học trò cuối cùng của ta.”
Không ai biết ai nắm quyền.
Chỉ có từng thế lực một… tự nguyện thần phục.
“Chuyện gì?”
Một trăm năm sau.
Hắn nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
Học trò cuối cùng của Hoa Vân.
“Sư phụ, người định đi đâu?”
Không ai biết hắn đã làm gì.
Không ai biết hắn lên ngôi thế nào.
Không còn ai nhắc đến Thiên Đế.
Thiên hạ từ nay về sau… chỉ còn lại một cái tên duy nhất.
Mà là… một loại thực tại vặn vẹo.
Một trăm năm sau.
Không ai hiểu vì sao.
Hoa Vân trầm mặc một lúc.
“Vậy thì… ta lại phải tiếp tục đợi rồi.”"
Có hai vị khách lạ mặt đang thì thầm với nhau.
“Hãy nhớ kỹ.”
Một thiếu niên trẻ tuổi, dáng người gầy yếu, y phục tầm thường, ánh mắt bình thản.
Tại Bến Câu Mệnh.
Phía sau hắn, một bóng người lặng lẽ quỳ xuống.
Sau đó, ông chỉ nói một câu:
“Nếu có ngày ngươi tìm lại ta… có lẽ ngươi đã đi sai đường rồi.”
“Ngươi muốn xưng bá?”
Thiên hạ không còn c·hiến t·ranh.
“Được.”
Nhưng… có một lời đồn xuất hiện.
Chương 200: Bến câu mệnh
Thiếu niên gật đầu.
Ông lão trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
Tần Trạch đáp:
Không phải áp lực.
“Tại sao?”
“Tần Trạch.”
Tần Trạch siết chặt nắm tay.
“Sư phụ.”
Tần Trạch trầm tư.
Trong bóng tối.
Thay vào đó, ông chậm rãi nói:
Hắn chưa từng cảm thấy điều gì đáng sợ như thế này.
Không có uy áp.
“Ngươi không có tư cách.”
Không phải sát khí.
“Bất kỳ ai có dã tâm xưng bá, chỉ cần tìm đến ông ta… sẽ biến mất.”
Tại Bến Câu Mệnh.
“Ta hiểu.”
“Vậy thì… ta không còn gì để dạy nữa.”
Một giọng nói vang lên.
“Từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi.”
Tần Trạch quỳ đó, lặng lẽ nhìn theo.
Tại bờ biển.
“Đừng bao giờ tranh bá.”
“Chúng ta không tranh bá. Bởi vì chúng ta đã nắm thiên hạ trong tay.”
Hắn không có uy áp.
Không ai biết tại sao.
“Hãy làm cho bọn họ nghĩ rằng họ chưa bao giờ đứng lên.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm như biển cả, không gợn sóng, không dao động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.